“Cái này…” Trên mặt Dương Hoa lộ ra vẻ khó khăn. Bồi dưỡng Linh kiếm không dễ chút nào, nhưng người có tư cách tu luyện Linh Kiếm sư thì lại nhiều vô kể, cho nên Linh kiếm dự trữ ở đâu cũng cực kì ít. Trầm tư một lúc, Dương Hoa cắn răng nói: “Mạc huynh, tại hạ chỉ có thể xuất ra ba thanh, một thanh Nhất giai Trung phẩm, hai thanh Nhất giai Hạ phẩm.”

Tả Kỳ Thắng xen vào nói: “Ta cũng có thể xuất ra hai thanh, một thanh Nhất giai Trung phẩm, một thanh Nhất giai Hạ phẩm.”

“Ta có thể xuất ra bốn chuôi Linh kiếm Nhất giai Hạ phẩm.” Đó là nữ Linh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ vừa mới ổn định thương thế kia, nàng tên Cảnh Thu.

Mạc Vấn luôn chú ý đến biểu hiện của cả ba người, rất nhanh hắn đoán được Linh kiếm ở đây còn trân quý hơn nhiều so với trên đại lục. Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không chỉ xuất ra mấy chuôi Linh kiếm Nhất giai Trung Hạ phẩm kèm theo thái độ như bị dao cắt thịt như vậy. Trầm ngâm một lúc, Mạc Vấn lấy ra từ trong kiếm nang ba bình đan dược.

“Đây là Thiên Cương đan, Linh Đan Nhị giai Trung phẩm, có thể bồi dưỡng đẩy nhanh tốc độ tu luyện của Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh. Ta đưa cho ba vị coi như là thù lao.”

Trong mắt ba người Dương Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc. Tả Kỳ Thắng nhanh tay mở chai thuốc trong tay ra, một mùi thuốc ẩn chứa tinh hoa Thảo Mộc nồng đậm xông vào mũi gã.

“Đây là Thuần Linh Đan!” Tả Kỳ Thắng kinh hãi, suýt chút nữa đã làm rơi chai thuốc trong tay.

Dương Hoa cùng Cảnh Thu cũng quá sợ hãi, hai người mở bình ngọc ra hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ say mê.

“Lâu lắm rồi không được thấy Linh Đan thuần khiết như vậy, ta nhớ khoảng bốn mươi năm trước đã thấy qua một lần ở dịch thị Thủy Vân đảo.” Cảnh Thu lộ ra vẻ mặt mê ly, nàng thở sâu một hơi.

Hai mắt Mạc Vấn nhắm lại, hắn không biết tại sao ba người này mới nhìn thấy một lọ đan dược Nhị giai Trung phẩm bình thường lại có biểu hiện như vậy? Thuần Linh Đan là ý gì?

Mạc Vấn không tùy tiện hỏi lại, rất nhanh, ba người bọn họ đều đồng ý lấy Linh kiếm của mình đưa cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn tiện tay nhận lấy những chuôi Linh kiếm này, hắn đi về chỗ ở của mình.

Ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ đợi sau khi Mạc Vấn rời khỏi, trên mặt bọn họ trở lại thành thần sắc tỉnh táo.

“Đây không phải chỗ nói chuyện, đi.”

Bên trong một tòa đại điện được bao phủ bởi tầng tầng cấm trận, ba người Dương Hoa tự động ngồi xuống chỗ của mình.

“Tả huynh, huynh thấy người này như nào?” Dương Hoa nhìn về phía Tả Kỳ Thắng.

Tả Kỳ Thắng trầm ngâm một chút rồi nghiêm túc nói: “Đại ca cũng biết lai lịch trước kia của Cổ Mộng đảo chúng ta chứ?”

“Đương nhiên là ta biết rõ điều này. Cổ Mộng đảo trước kia được gọi là Mộng Hoa đảo, là một trong mười đại Linh đảo Tam giai của quần đảo Diễn Tinh. Chỉ là bởi vì một lần động đất một ngàn năm trăm năm trước mà đại bộ phận bị chìm xuống biển, biến thành Linh đảo Nhị giai. Cho nên mới phải đổi tên thành Cổ Mộng đảo, ý chỉ thời kì huy hoàng trước kia của hòn đảo.” Dương Hoa thản nhiên nói.

Tả Kỳ Thắng nghiêm túc nói: “Trước khi hòn đảo này bị chìm, có một tòa kiếm trận Truyền Tống cự li siêu xa. Nghe nói có thể từ đó ngược dòng tìm hiểu đến thời đại ba ngàn năm trước lúc Cổ Linh Kiếm Vực của chúng ta mới được thành lập. Dương huynh đã từng nghe nói qua chuyện này chưa?”

Lông mày Dương Hoa dựng lên, gã nhìn Tả Kỳ Thắng thật lâu, ánh mắt lườm lườm rồi thản nhiên nói: “Tả huynh đang nghi ngờ thân phận của người tên Mạc Vấn này sao?”

Tả Kỳ Thắng trợn trắng mắt: “Đừng nói Dương huynh ngươi không nghi ngờ gì nhé? Đạo linh quang truyền tống mới rồi ai cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa còn truyền ra từ dưới mặt biển. Chỗ đó trước kia chỉ có là khu vực trung tâm của Cổ Mộng đảo bị chìm, tòa kiếm trận Truyền Tống cự li siêu xa cũng ở đâu đó trên đấy.”

“Ý của hai đại ca là… Mạc Vấn kia là từ đất liền đến đây sao?” Cảnh Thu kinh hãi nói. Trong chiến trường nàng bị Huyền Thủy Thiết Bối Quy đánh lén, trọng thương lâm vào hôn mê, nên không rõ ràng lắm những chuyện phát sinh sau đó. Đến tận lúc chấm dứt chiến đấu mới tỉnh lại, sau khi ổn định thương thế liền vội vàng chạy đến mà thôi.

“Ta cũng không nói điều đó.” Tả Kỳ Thắng thề thốt phủ nhận.

Dương Hoa liếc nhìn Cảnh Thu, gã nghiêm túc nói: “Cảnh sư muội, mặc kệ Mạc huynh là từ đâu đến, hắn chính là khách quý của chúng ta, là ân nhân của mười bảy tòa thành trì cùng trăm vạn cư dân trên Cổ Mộng đảo. Hắn có đến từ đại lục hay đến từ hòn đảo khác cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Cảnh Thu rùng mình, đến cấp độ này thì cũng toàn những người tâm tư thông thấu. Sự tình liên quan đến đất liền như này, bọn họ có liên quan vào trong đó chắc chắn chỉ có hại chứ không có lợi, cần dứt khoát coi như toàn bộ không biết, dù trời có sập thì cũng đã có người chống đỡ. Hiện tại không phải ba ngàn năm trước lúc Cổ Linh Kiếm Vực mới thành lập, lúc còn thủy hỏa không dung với đất liền, ba ngàn năm tuế nguyệt, bất kì mối cừu hận khắc cốt ghi tâm nào trải qua thời gian lâu như vậy cũng phải giảm đi rồi. Hôm nay Linh Kiếm sư ở Cổ Linh Kiếm Vực đều là những người sinh trưởng lớn lên ở khu vực này, đại lục đối với bọn họ càng trở nên quá xa xôi rồi, ân oán của tổ tông đối với bọn họ lại càng giống như một truyền thuyết xa xưa. Tất nhiên là vẫn có cừu hận và chán ghét, nhưng không còn đến mức vừa thấy mặt đã đánh nhau đến độ sinh tử nữa.

Mạc Vấn không biết ngay ngày đầu tiên mình xuất hiện, hắn liền bị người có hiểu biết suy đoán ra được lai lịch của mình. Giờ phút này hắn đang cầm trong tay một thanh Linh kiếm Nhất giai Hạ vị thuộc tính Thủy, cẩn thận từng li từng tí thăm dò vào trong đó.

Một màn sương mù màu đen có hình dáng Linh thể phiêu phù ở không gian bên trong Linh kiếm. Cảm nhận được Mạc Vấn đang tới gần, nó như một con thỏ non sợ hãi trốn thẳng vào sâu bên trong. Mạc Vấn không vội đuổi theo, hắn quan sát từ xa. Lúc tinh thần Mạc Vấn có thể nhìn thấy rõ ràng đoàn Linh thể này, hắn liền biết rõ những suy đoán khi trước của mình là hoàn toàn chính xác. Đây mới thật sự là khu vực trung gian trong Linh kiếm nơi sinh ra linh tính, do chấp niệm của Linh Kiếm sư mà sinh ra linh hồn. Tuy hiện tại còn rất nhỏ yếu, ngay cả hình thể cơ bản cũng chưa tạo thành, nhưng lực lượng tinh thần tinh khiết như này chắc chắn không phải loại khu vực do Yêu hồn biến thành có thể làm được.

Mạc Vấn tiếp tục lấy ra hai thanh Linh kiếm Nhất giai khác, lần lượt cảm ứng từng kiếm giới một. Khi thả thanh Linh kiếm cuối cùng xuống, Mạc Vấn mở mắt, hắn nhẹ nhàng vỗ về thanh Linh kiếm: “Về cơ bản thì nơi đây mới là chỗ dành cho ta. Trách sao lúc ở đại lục Truyền Kiếm ta luôn có một cảm giác không phù hợp, lại còn không thể tìm được ở đâu tàn linh để thu nạp, thì ra tất cả chỗ kia đều là Linh kiếm bị Yêu linh cư ngụ…”

Ngày hôm sau.

“Mạc huynh, viện binh của Thủy Vân đảo đã đến, bọn hắn muốn gặp mặt Mạc huynh một lát.”

Đúng lúc Mạc Vấn vẫn còn đang suy tư về con đường sau này của mình, thì tiếng Dương Hoa ở ngoài đã truyền vào.

Mạc Vấn thu hồi tâm thần, đêm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều, đại khái nghĩ ra một chút đầu mối những việc cần làm cho tương lai của mình. Đây cũng là lần đầu tiên hắn vạch định rõ ràng kế hoạch cho tương lai của mình.

“Đi thôi.” Thân thể Mạc Vấn nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Dương Hoa.

Dương Hoa kinh ngạc liếc nhìn Mạc Vấn. Người thì vẫn như vậy, nhưng gã lại có một cảm giác rất khác so với hôm qua, đã không còn thâm trầm lạnh lùng của ngày hôm qua nữa, thay vào đó là một người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn. Thái độ tương phản hoàn toàn này làm cho người khác cảm thấy như mình gặp phải ảo giác vậy.

“Mạc huynh, sứ giả Thượng Tông tâm cao khí ngạo, khó tránh khỏi trong lúc nói chuyện có hơi thiếu nhân tình. Bởi vậy, kính xin huynh rộng lượng bỏ qua, không nên so đo cùng bọn hắn.”

Lúc đến gần phòng nghị sự trong Phủ Thành Chủ, Dương Hoa mở miệng nhắc nhở một câu. Nói là nhắc nhở nhưng phần nhiều là năn nỉ.

Tâm tình của Mạc Vấn hôm nay cũng tốt, có thể nói là ngày thoải mái nhất sau biến cố của Sơn Trang, hắn cười nhạt một tiếng: “Yên tâm đi, ta sẽ chú ý.”

Dương Hoa thở dài một hơi. Chỉ cần ngài đừng phát sinh xung đột, chúng ta yên ổn tiễn bước bọn họ, thì tất cả mọi việc đều đại cát.

Trong phòng nghị sự, Tả Kỳ Thắng, Cảnh Thu với hơn mười Linh Kiếm sư Kiếm Cương kỳ trên đảo đang nói chuyện cùng năm tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh khác.

Năm tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh này, có một gã Kiếm Cương Viên Mãn, một gã Kiếm Cương hậu kỳ, một gã Kiếm Cương trung kỳ và hai gã Kiếm Cương sơ kỳ. Bọn hắn đang dần dần ngông nghênh ngẩng cao đầu, hờ hững lạnh nhạt với đám người Tả Kỳ Thắng cùng Cảnh Thu.

“Mạc đại sư Thiên Phong đảo đến!”

Từ bên ngoài vang lên một tiếng thông báo, Dương Hoa cùng Mạc Vấn một trước một sau đi vào đại sảnh, hấp dẫn tất cả ánh mắt của gần hai mươi tên Linh Kiếm sư bên trong.

“Bái kiến Mạc kiếm hữu.”

“Đêm qua Mạc đại sư nghỉ ngơi tốt chứ?”

“Tinh thần Mạc huynh hôm nay dường như còn tốt hơn hôm qua nữa, ha ha…”

Đa số Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh của Cổ Mộng đảo đều nhao nhao ân cần chào hỏi Mạc Vấn, Dương Hoa vừa thấy vậy gã thầm kêu hỏng bét. Quả nhiên, năm tên Linh Kiếm sư kia mặt đen lại, nhìn Tả Kỳ Thắng cùng Cảnh Thu đang lộ vẻ bất đắc dĩ. Năm vị sứ giả Thượng Tông này, cả đám đã kiêu ngạo để mắt trên đầu rồi, như thể nếu nói chuyện với đám người này thị bọn hắn sẽ mất đi giá trị con người vậy, khiến cho hơn mười Linh Kiếm sư trên đảo đến đây tiếp đãi đều phải nén giận trong lòng. Vừa nhìn thấy Mạc Vấn đi tới, cả đám liền nhiệt tình mời chào đến mức quá thành tâm làm cho năm người kia cảm thấy ngột ngạt.

“Hừ, thì ra là một tên tiểu bối. Sư phụ của ngươi là vị nào trên Thiên Phong đảo?” Lão giả Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn hừ nhẹ một tiếng hỏi.

Mạc Vấn nhìn lão một cái, rồi lại nhìn về phía Dương Hoa bên cạnh. Trên mặt Dương Hoa lộ ra thần sắc xấu hổ, những người này thật đúng như gã đã nói, mới câu nói đầu tiên đã không khách khí như vậy rồi.

Lão giả Kiếm Cương Viên Mãn không khách khí kia đương nhiên có lý do của mình, lão đã nghe nói qua, lần thú triều trên Mộng Hoa đảo này giữa đường lòi ra một gã Linh Kiếm sư trẻ tuổi mới có thể chấm dứt được. Nhưng ra tay lại chỉ là con tọa kỵ kia mà không phải bản thân Mạc Vấn, cho nên khiến người khác có hơi hoài nghi thực lực của Mạc Vấn. Sau khi tận mắt nhìn thấy Mạc Vấn, tu vi không thể nhìn thấu cũng đã được che giấu hết sức, lão giả Kiếm Cương Viên Mãn liền kết luận suy đoán của mình. Người này nhất định là thiếu gia nhà ai đó chạy đến du ngoạn, con Yêu sủng Nhị giai Siêu vị kia cũng chắc chắn là do trưởng bối trong nhà đưa cho hắn làm vật phòng thân. Bởi vậy, khi mới mở miệng nói lão mới có chút cậy già lên mặt với Mạc Vấn.

Nếu đúng như lão đoán, thì với bối phận bản thân lão mà nói cũng không có gì đáng trách, nhưng hết lần này tới lần khác, người lão đối mặt lại chính là Mạc Vấn. Giờ phút này, nhìn trên người Mạc Vấn, cả người lẫn vật đều chỉ như đứa trẻ vô hại gần nhà, nhưng hắn thật sự chính là cáo già đội lốt thỏ non, trên tay lại còn đã từng giết qua một lão tổ Kiếm Nguyên cảnh! Lão giả kia thật sự đã chọn nhầm chỗ để thể hiện rồi.

“Hắn là ai?”

Mạc Vấn chỉ liếc nhìn lão giả kia một chút rồi không để ý tới lão nữa, hắn quay lại hỏi Dương Hoa.

Dương Hoa âm thầm kêu khổ, gã kiên nhẫn nói: “Vị này chính là Nhị trưởng lão Nội Môn Thủy Vân Kiếm Tông của Thủy Vân đảo, Hà Bác Đạt.”

“Hà tiền bối, vị này chính là người lúc trước đã bẩm báo lên, Thiên Phong đảo Mạc Vấn.”

Hà Bác Đạt thân là Nhị trưởng lão Nội Môn Thủy Vân Kiếm Tông, không nói tới tu vi, chỉ là bối phận của lão đã là cực kì cao rồi, lão đã hơn ba trăm tuổi rồi. Dương Hoa xưng hô một tiếng tiền bối cũng còn chưa đủ.

“Tiểu tử, lão phu đang hỏi sư phụ ngươi là ai?” Hà Bác Đạt tức giận hừ một tiếng.

Mạc Vấn liếc mắt nhìn lão, lạnh nhạt nói: “Sư phụ ta tên là Quan Tinh Hải.”

“Quan Tinh Hải?” Hà Bác Đạt hơi giật mình, lão cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Chưa nghe thấy bao giờ.”

Lão ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn: “Ta không có hứng thú với sư phụ của ngươi, cũng không cần biết sư phụ ngươi là ai. Ta nghe nói hôm qua ngươi săn được một con Huyền Thủy Thiết Bối Quy Nhị giai Thượng vị, có thật vậy không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play