Mạc Vấn chẳng thèm nói một câu, liên tục vung kiếm truy sát, mỗi chiêu đều sắc bén trí mạng giống như đang chiến đấu với đại địch không đội trời chung.

Thân hình Vân Linh Nhi thoắt ẩn thoắt hiện, liên tục tránh né những đòn tấn công, mặc dù thế công của Mạc Vấn rất sắc bén và hiểm độc, nhưng vẫn chẳng thể chạm vào một sợi tóc của nàng. Mạc Vấn lại càng tức giận rống to.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Vì sao lại tấn công ta? Ta chính là Tử Vân Linh Chủ a! Dừng tay! Mau dừng tay! Nếu không bản Linh Chủ sẽ không nhịn nữa đâu!"

Ông! Soạt...

Lam Tinh Kiếm mãnh liệt xuyên qua một đạo hư ảnh của Vân Linh Nhi, đâm sâu vào trong một khối đá phía sau, lắc lư rung động phát ra tiếng ông ông.

"Tại sao ngươi làm vậy?"

Ánh mắt Mạc Vấn rất phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vân Linh Nhi.

Vân Linh Nhi hơi sợ hãi, vỗ vỗ lên ngực, nghe vậy nàng tỏ ra nghi ngờ hỏi lại: "Ta đã làm gì sai sao?"

Mạc Vấn giơ tay chỉ vào sơn động giận dữ quát: "Đó là một cái bẫy! Rõ ràng là ngươi đã biết!"

"Đúng vậy, ta biết. Nhưng như vậy thì đã làm sao?" Vân Linh Nhi nghi hoặc hỏi.

Mạc Vấn hậm hực nói: "Bản thân ngươi là Tử Vân Linh Chủ, là kẻ thủ hộ tất cả các tên Linh Kiếm sư của Tử Vân Linh Các, vậy mà ngươi lại để bọn chúng đi chịu chết. Dưới Huyết Trì đã chết mấy vạn oan hồn ngươi cũng chẳng thèm quan tâm!"

Đôi lông mày của Vân Linh Nhi nhíu lại, giờ phút này nàng đã hiểu rõ nguyên do Mạc Vấn nổi điên, sắc mặt liền trầm xuống, thái độ vui đùa cũng biến mất, thản nhiên nói: "Ta đúng là Thủ Hộ Giả, nhưng bản Linh Chủ không phải bảo mẫu, ngươi cho rằng Ảo Cảnh Tinh Các là cái gì ? Nhìn thấy một cái cửa động lập tức nghĩ rằng có bảo vật rồi chui đầu vào, Ảo Cảnh là chỗ để chơi đùa sao? Nơi đây là chiến trường, chiến trường của Linh Kiếm sư, không vượt qua được thì chỉ có duy nhất một con đường chết! Nếu một chút nguy cơ như vậy mà còn không thể vượt qua thì khi đưa đến chiến trường Ngoại Vực cũng chỉ để làm mồi cho Yêu tộc mà thôi!"

"Tên kia không phải Yêu tộc!" Mạc Vấn giận dữ quát.

Vân Linh Nhi giận quá hóa cười, ánh mắt châm biếm nhìn Mạc Vấn: "Tranh đấu nội bộ trong Nhân tộc các ngươi còn ít sao? Bản Linh Chủ trấn thủ tại Tử Vân Linh Các vài vạn năm qua, đã chứng kiến rất nhiều vụ tự tàn sát lẫn nhau của Nhân tộc các ngươi rồi. Tuyệt đại đa số Linh Kiếm sư không hề chết trong chiến trường Yêu tộc mà là chết ở trong tràng diện tranh đấu nội bộ này. Ngươi còn muốn bản Linh Chủ để ý ngăn cản sao? Ngăn cản như thế nào? Ngăn cản ai đây? Chính ngươi cũng thấy rằng tên ở dưới kia không phải Yêu tộc, mà là Linh Kiếm sư giống như các ngươi, thậm chí có thể là cường giả Kiếm Thai cảnh, là một phần chiến lực đáng kể của Nhân tộc. Căn cứ vào nguyên tắc lợi ích, có lẽ ta nên đưa những tên không có chút ý thức chiến đấu sinh tồn như thế này tới, trói toàn bộ lại giao cho hắn tu luyện Huyết Thai mới đúng?"

Mạc Vấn trợn mắt nhìn Vân Linh Nhi, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác. Tuy rằng lời nói của đối phương rất lạnh lùng nhưng mà sự thật lại đúng là như thế. Không nói đến Ảo Cảnh là nơi thí luyện, tên thiếu niên tóc đỏ kia cũng giống như hắn đều là Linh Kiếm sư, muốn Tử Vân Linh Chủ thiên vị ai bây giờ? Xét về mặt nhân tính mà nói, tên thiếu niên tóc đỏ kia chính là kẻ cùng hung cực ác (không điều ác nào là không dám làm - vịt) như vậy thì cho dù có chết cả trăm lần cũng chưa đủ. Nhưng mà nếu xét về mặt đại cục, vì lợi ích của Nhân tộc, thì lại cần trợ giúp thiếu niên tóc đỏ kia tăng tiến thực lực. Bởi vì dẫu sao thì một gã có triển vọng tấn cấp Kiếm Thai cảnh giới, cho dù có đem đổi mười vạn tên Linh Kiếm sư cấp thấp cũng chẳng được!

Hít sâu một cái, Mạc Vấn cố gắng bình tĩnh lại, thật ra hắn tức giận với Vân Linh Nhi cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, đúng ra là do Tịch Vân chết mà trong lòng hắn cảm thấy áy náy.

"Ngươi đi đi, đừng xuất hiện ở đây nữa."

"Ngươi cho rằng bản Linh Chủ cần ngươi à?" Vân Linh Nhi trợn cặp mắt trắng dã nói: "Nếu không phải vì ngươi chưa từng tu luyện Yêu Linh Kiếm, thì bản Linh Chủ cần đến ngươi sao! Thôi được, bản Linh Chủ là người đại nhân đại lượng (lòng dạ phóng khoáng dễ dãi - vịt), không thèm so đo với một tên tiểu bối như ngươi. Hừ, thực là nhàm chán..."

Nói xong, thân hình Vân Linh Nhi hóa thành từng điểm từng điểm, cứ thế biến mất trong không khí, giống như chưa hề xuất hiện.

Mạc Vấn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới ngự kiếm bay khỏi khe núi…

Sau chừng nửa khắc, Mạc Vấn nhướng mày, dừng lại trên một ngọn núi, hắn nhìn mọi thứ xung quanh một cách cảnh giác. Từ khi bay khỏi khe núi kia, hắn cảm giác dường như có người theo dõi hắn, nhưng lại không thể xác định được loại cảm giác này phát ra ở đâu.

Ầm ầm ——

Dưới chân núi đột nhiên rung động dữ dội, Mạc Vấn biến sắc, nhưng ngay sau đó liền chuyển thành ngạc nhiên.

Mặt đất cách đó không xa bỗng dưng trồi lên một mảng lớn đất cát, tiếp sau đó một con quái vật khổng lồ từ dưới đất chui lên.

Ngang ——

Địa Long Thú giống một con giun khổng lồ chui ra, hai con mắt nhỏ đen sẫm chăm chăm nhìn vào Mạc Vấn.

“Ngươi muốn đi cùng ta?” Thông qua ánh mắt của nó, Mạc Vấn dường như hiểu được ý của Địa Long Thú.

Ngang ——

Địa Long Thú cao giọng trao đổi, thể hiện sự vui sướng.

Cuối cùng Mạc Vấn vẫn chấp nhận cho Địa Long Thú đi theo. Hắn thử thi triển Hồn cấm trên thân nó, Địa Long Thú cũng không hề phản kháng, Mạc Vấn đã rất dễ dàng rút ra Hồn Huyết của nó. Chỉ có điều Mạc Vấn vẫn không thể xác định rõ ràng cấp bậc cụ thể của con giun cực lớn này, nhưng chỉ dựa vào hơi thở nặng như núi cũng có thể đoán ra nó không hề thua kém yêu thú cấp ba. Hơn nữa nó còn là yêu thú thuần túy Thổ thuộc tính, yêu lực lại cực kỳ tinh thuần, điều này khiến Mạc Vấn mặc dù đã thấy rất nhiều yêu thú nhưng lại có yêu lực pha tạp, hỗn loạn có đôi chút bất ngờ. Cho dù là Lôi Dực Thôn Kim Thú, nghe đồn là có được huyết mạch của Viễn Cổ Lôi Long, là yêu thú Kim thuộc tính dung hợp một ít Phong thuộc tính, am hiểu một chút khống chế lôi điện thì căn nguyên yêu lực cũng không có tinh thuần như thế.

Bên cạnh đó Mạc Vấn còn phát hiện ra một vài đặc điểm của Địa Long Thú, đó là nó không thể đi trên mặt đất được, sự thật không phải là nó không đi được mà là tốc độ đi chuyển trên mặt đất của nó quá chậm, phải nói là chậm như rùa. Trái lại tốc độ độn thổ của nó lại nhanh tới đáng sợ, cho dù Mạc Vấn thúc dục phi kiếm phi hành trên mặt đất thì cũng chỉ trong chớp mắt là nó đã đuổi kịp. Mặc dù nó to xác như vậy nhưng lại có thể đi chuyển rất nhanh trong lòng đất.

Về phần thức ăn của Địa Long Thú, Mạc Vấn cũng có quan sát, kết quả hắn phát hiện nó ăn bùn đất, phải nói chính xác hơn là nó nuốt, mỗi lần nuốt là hơn ngàn cân bùn đất, ngàn cân bùn đất vậy là cỡ một cái núi nhỏ rồi! Cũng không biết làm sao mà nó có thể tiêu hóa được, chẳng những nó nuốt một lượng lớn như vậy vào mà còn chẳng thấy nó thải ra. Mạc Vấn cũng thử cho nó ăn một chút linh thạch và linh quáng thuộc tính Thổ, kết quả nó không có tý hứng thú nào với linh thạch nhưng lại phi thường thích khoáng thạch thuộc tính Thổ, mặc kệ Mạc Vấn quăng ra bao nhiêu nó điều nuốt hết vào bụng, bất kể phẩm giai mà không hề kén chọn.

Mạc Vấn im lặng suy nghĩ, thôi rồi, lại là một tên phàm ăn, hơn nữa sức ăn lại còn lớn hơn cả Đại Hôi. Ước chừng một tòa Linh quặng thuộc tính Thổ cũng không đủ cho nó nuốt vài lần.

Mà điều càng làm cho Mạc Vấn phải im lặng đó là hắn đã đoán đúng, nhìn kích thước thân thể của tên này lớn tới dọa người nhưng lại có lá gan thỏ đế, lúc gặp phải yêu thú tập kích bên đường việc đầu tiên nó làm là trốn đi thật xa ngay cả ló đầu ra cũng không dám.

Sau vài lần chiến đấu, Mạc Vấn thiếu chút nữa muốn vứt bỏ cái tên nhát gan này đi, ngoại trừ khả năng độn thổ ra thì nó chẳng có tích sự gì cả đã vậy còn háu ăn, nhưng mà chuyện xảy ra tiếp theo đã làm cho Mạc Vấn phải thay đổi suy nghĩ.

Chẳng là lúc hắn đi qua một dãy núi đá, đang chuẩn bị nghỉ lại nơi này một lát thì bị một đám Nham Xà tập kích. Nham Xà thuộc loại yêu thú cấp một khi trưởng thành thân dài gần một trượng, to cỡ cái chén cơm, mặc dù bọn chúng không mạnh bằng yêu nhện hắn gặp trong mê cung nhưng bên ngoài thân thể lại có một lớp lân giáp cứng như kim thạch, dù là Kiếm Mạch trung kỳ cũng rất khó phá được lớp lân giáp này. Cái ổ Nham Xà này mặc dù không lớn nhưng đã có hơn ngàn con trưởng thành, mà Xà Vương lại là một đầu Nham Xà Nhất giai Siêu phẩm.

Trong khi Mạc Vấn còn đang chuẩn bị đại khai sát giới, thì tên Địa Long Thú đang ở dưới lòng đất đột nhiên chui lên, nó há cái miệng khổng lồ hình hoa cúc ra, lập tức một cổ hấp lực quét ngang đại quân Nham Xà. Kết quả là nguyên một đám Nham Xà bị hút bay vào miệng nó, ngay cả Xà Vương cũng không thể thoát được, nguyên cả một đại quân Nham Xà chỉ trong thời gian mười tức cứ như vậy mà bị nuốt mất. Điều đặc biệt là mấy ngàn đầu Nham Xà rơi vào trong bụng nó liền một chút động tĩnh cũng không có.

Mạc Vấn ngây ngốc đứng xem cảnh này đến tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, phải đợi tới khi Địa Long Thú ợ một cái thật to rồi chui xuống đất hắn mới hoàn hồn tỉnh lại. Cũng từ lúc đó Mạc Vấn mới phát hiện Địa Long Thú rất thích ăn yêu thú thuộc tính Thổ, nó thuộc loại bị thức ăn làm mờ mắt, lúc bản tính tham ăn nổi lên thì bất kể đó là yêu thú Nhất giai hay Nhị giai, chỉ cần là thuộc tính Thổ nó liền chủ động lao ra công kích.

Mười ngày sau trong Ảo Cảnh, Mạc Vấn gặp một trận mưa lớn, điều này làm hắn vui mừng ra mặt. Đầu tiên là bay đến chỗ tầng mây đen đằng kia, Mạc Vấn cảm nhận được cỗ lực lượng Hủy Diệt quen thuộc trong này. Sấm sét vang dội, Lôi Đình cuồn cuộn, không có gì khác so với sấm sét ở thế giới bên ngoài.

Hiện tại đã không có Lôi Dực Thôn Kim Thú hấp dẫn Lôi lực cho, Mạc Vấn không dám khinh suất tới quá gần. Dẫu vậy, từ Lôi văn khắc trên người, hắn cũng có chút hiểu biết đối với sự huyền bí của Lôi Đình, ít nhất thì hắn vẫn có thể gây ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ.

Mạc Vấn cởi áo, Lôi văn màu Kim Sắc nhạt bắt đầu hiện lên bên ngoài thân thể hắn. Chỉ sau chốc lát, một đạo tia chớp tán dật bị Mạc Vấn hấp dẫn tới, nó đánh lên người Mạc Vấn.

Điện quang lập lòe, cả người Mạc Vấn bị một đoàn Lôi Quang bao phủ bên trong. Lôi văn bên ngoài thân thể vẫn kịch liệt lập lòe, chúng đang cắn nuốt Lôi lực vừa đánh lên thân thể hắn. Đồng thời Mệnh Nguyên đang cạn khô của Mạc Vấn cũng bắt đầu sống lại, bắt được một chút sinh cơ trong khí tức Hủy Diệt của Lôi Đình, bổn nguyên Mệnh Nguyên đang dần lớn mạnh hơn.

Cơn dông này diễn ra trong một ngày một đêm, Mạc Vấn không ngủ không nghỉ đúng một ngày một đêm, hắn dẫn nhập Lôi Đình luyện thể, rốt cục cũng làm cho Mệnh Nguyên khôi phục lại ba thành lúc thời kì toàn thịnh. Nguyên Đan cũng bắt đầu ngưng tụ Nguyên lực một lần nữa.

Trong một tòa thạch động, Mạc Vấn khoanh chân ngồi xuống. Một cái kiếm nang màu máu hiện ra trong tay Mạc Vấn, đây đúng là kiếm nang lấy được trên người bản thể thây khô của thiếu niên tóc đỏ.

Một đoàn ngân diễm tràn ra từ lòng bàn tay Mạc Vấn, nó bao phủ toàn bộ kiếm nang. Sau một lát, Mạc Vấn thu ngân diễm lại, bắt đầu thả kiếm thức ra đi vào dò xét bên trong kiếm nang.

Quả nhiên là một cái kiếm nang Tam giai Siêu phẩm, không gian bên trong đó cũng lớn tương đương với kiếm nang trên người hắn, đều có diện tích khoảng một tòa đình viện cực lớn. Thế nhưng vật phẩm bên trong lại khiến Mạc Vấn hơi thất vọng một chút, chỉ có mấy trăm linh thạch Tam giai cùng một quả ngọc giản màu máu. Đối với một Linh Kiếm sư chuẩn Kiếm Thai mà nói, số lượng đồ ít ỏi như này thật sự là quá khó coi rồi.

Nhưng cuối cùng vẫn có chút gì đó đền bù tổn thất, trong toàn bộ Tử Vân Tinh Các thì linh thạch Tam giai vẫn là cực kì thưa thớt. Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh cũng không có cơ hội tiếp xúc với linh thạch bậc này, ngay cả chính hắn cũng không có bao nhiêu. Trong mấy trăm linh thạch Tam giai này có chừng bảy tám chục khối linh thạch thuộc tính Thủy, Kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân của hắn rốt cục cũng không cần để đó làm vật trang trí nữa rồi, coi như là đền bù hư hao của Kiếm Đồ Nguyên Không Phá Hư Kiếm Võng.

Linh quang lóe lên, một quả ngọc giản màu máu liền xuất hiện trong tay Mạc Vấn.

Xem xét cẩn thận cái ngọc giản này một lúc rồi Mạc Vấn mới thả kiếm thức ra đi vào trong dò xét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play