Sưu hồn thuật là một cách sử dụng linh thức vô cùng bá đạo, hơn nữa chỉ có Linh Kiếm sư cao cấp mới có thể dùng lên người Linh Kiếm sư cấp thấp hơn. Cảnh giới chênh lệch càng nhiều thì càng dễ dàng sử dụng, ngược lại, nếu cảnh giới chênh lệch không đáng kể thì cũng chỉ có có thể tra được một phần kí ức, hơn nữa còn có khả năng bị phản phệ.

Việc thiếu niên tóc đỏ dùng sưu hồn thuật để lục lọi kí ức của Mạc Vấn vốn là chuyện không hề khó khăn bởi dù sao hắn cũng là lão quái đã vượt qua Thai kiếp chuẩn Kiếm Thai, hơn nữa cảnh giới linh thức của Mạc Vấn cùng lắm chỉ là Kiếm Cương trung kì. Vì vậy thiếu niên tóc đỏ đã trực tiếp đưa linh thức bá đạo vô cùng của mình vào trong thức hải của Mạc Vấn, thăm dò thẳng tới chốn sâu kín nhất trong tâm thần Mạc Vấn.

Kiếm thức của Mạc Vấn ra sức chặn nó lại nhưng lập tức bị từng làn sóng linh thức đẳng cấp Kiếm Thai đáng sợ làm tan đi, cả hai căn bản hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Thân thể Mạc Vấn run lên bần bật, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn. Việc bị người khác dùng sức mạnh trực tiếp xem kí ức vốn không phải là thứ đau đớn bình thường mà linh hồn có thể chịu được, hơn nữa còn phải chịu nỗi nhục như thể bị ai đó lột sạch quần áo trước mặt tất cả mọi người.

Làm sao đây? Lúc này Mạc Vấn cũng không nghĩ ra cách nào để thoát thân bởi lẽ tất cả con bài đang giấu của hắn đều không có khả năng chống lại thiếu niên tóc đỏ này. Giữa hai người bọn họ có một khoảng cách rất xa, như thể giữa trời và đất, hoàn toàn không thể chạm tới! Cảm thấy linh thức của thiếu niên tóc đỏ cứ thoải mái đi lại trong thức hải mình, Mạc Vấn liền nghĩ tới việc tự hủy linh hồn để được giải thoát.

Thiếu niên tóc đỏ dường như cũng không có hứng thú với kí ức của Mạc Vấn, mà hắn chỉ chăm chăm dò xem kí ức không ai có thể nhìn thấy ở nơi sâu thẳm trong tiềm thức của Mạc Vấn. Ngay khi sắp sửa chạm tới nó thì bỗng có một luồng huyết quang mang theo sức mạnh khiến mọi thứ phải tan chảy đột nhiên xuất hiện trong thức hải Mạc Vấn. Dưới sự xâm thực của huyết quang, thức hải của Mạc Vấn đã có dấu hiệu tan vỡ!

Thiếu niên tóc đỏ giật mình kinh ngạc, lập tức ngừng sưu hồn thuật lại. Huyết quang này không phải là của hắn mà đến từ nơi sâu thẳm trong lòng Mạc Vấn! Đây là lưc lượng trong huyết mạch!

“Cái này, đây là cấm chế cắt đứt huyết mạch!”

Thiếu niên tóc đỏ lập tức rút linh thức về, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn không giống như đang giả bộ! Trong lòng hắn đang nhấp nhô không hiểu, loại cấm chế huyết mạch này vốn không nên xuất hiện ở một nơi bé nhỏ như Tử Vân Tinh Các này! Rốt cuộc tên nhóc này là thần thánh phương nào? Tại sao hắn lại có cấm chế huyết mạch này! Nếu lúc nãy hắn sợ Mạc Vấn có người đứng sau bao che thì bây giờ hắn thực sự sợ chính bản thân Mạc Vấn! Gia tộc có cấm chế huyết mạch này tuyệt đối không phải là nơi hắn có thể đụng vào, dù cho hắn đã tu luyện đến Kiếm Thai thì cũng có thể bị người bên kia dễ dàng giết chết!

Ngay trong lúc thiếu niên tóc đỏ đang do dự thì sâu trong linh hồn bỗng có tiếng kêu sợ hãi nào đó vang lên, hắn lập tức nhìn xuống dưới sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:” Tiện nhân! Muốn chết sao!”

Hóa ra là Tịch Vân biết có tấn công thiếu niên tóc đỏ thế nào cũng không có hiệu quả nên đã chuyển sang cái thây khô đang khoanh chân ngồi ở giữa bãi đá, đó cũng chính là bản thể Huyết Thai của hắn!

Việc cỗ thây khô này cũng không hề mảy may xây xát trong lúc Mạc Vấn chiến đấu với thiếu niên tóc đỏ đã làm Tịch Vân cảm thấy khó hiểu. Khi thấy Mạc Vấn rơi vào trong tay thiếu niên tóc đỏ, nàng cuống lên đã vội vã chém cỗ thây khô đó một nhát, kiếm quang lập tức bị một tầng cấm chế trước cỗ thây khô chặn lại, cũng không mang lại tác dụng gì. Nhưng chính cách làm đó lại như giẫm lên mệnh căn của thiếu niên tóc đỏ, ngay cả Huyền Lôi Canh Tân kiếm khí của Mạc Vấn phát nổ làm tan vỡ một nửa bổn nguyên Huyết Thai cũng không thể làm hắn thất thố như vậy.

Huyết Linh kiếm trong tay thiếu niên tóc đỏ hóa thành một dòng huyết quang đâm xuyên qua cơ thể Tịch Vân, khiến cơ thể mềm mại của nàng đập lên đài đá!

“Tịch Vân...”

Mạc Vấn có nén đau đớn trong thức hải, ngay khi thiếu niên tóc đỏ ngừng sưu hồn thuật thì huyết quang sâu trong thức hải cũng lập tức tự động biến mất. Nhưng việc thức hải suýt nữa đã tan vỡ cũng khiến Mạc Vấn cảm thụ được đau đớn vô cùng, không khác gì trải qua một lần suýt chết. Nếu cứ như lúc nãy thì không lâu sau khi huyết quang xuất hiện hắn chắc chắn sẽ phải chết! May mà thiếu niên tóc đỏ muốn hắn còn sống chứ không cần một thi thể nên vừa thấy nguy hiểm đã lập tức rút linh thức về.

Thân thể đang ở trên không nên Mạc Vấn có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra bên dưới, trong giây lát, hắn đã lập tức đưa ra quyết định. Hắn gầm lên, vô số Lôi văn lần lượt hiện lên trên cơ thể, tất cả Lôi văn ẩn chứa Lôi sát đã bị Mạc Vấn đẩy ra, một tầng quang điện hiện lên bên ngoài cơ thể Mạc Vấn.

Thiếu niên tóc đỏ hoảng sợ kêu lên, hắn lập tức ném Mạc Vấn đi rồi vội vã chạy ra xa, dù vậy hai bàn tay và ngực cũng đã bị lôi quang làm bị thương, hoàn toàn cháy đen, vô số tia máu trào ra.

Sau khi ép thiếu niên tóc đỏ lui lại, kiếm nang bên hông Mạc Vấn bỗng lóe lên, vô số lưu quang phá không tiến tới theo một quỹ đạo huyền ảo trong chốc lát đã bao phủ bên ngoài thây khô kia, sau đó đồng thời nổ tung!

Cấm chế bên ngoài thây khô lập tức bị hành động tự hủy này của Diễn Thiên Thần Giám phù thuộc tính Thổ trực tiếp phá vỡ. Mà sau khi lấy ra Diễn Thiên Thần Giám, Mạc Vấn cũng lập tức ngưng đọng nguyên lực trong Nguyên Đan của mình chém ra một nhát Sinh Tử kiếm mang về phía thây khô. Một dòng kiếm mang màu bạc nhỏ bé đi ra từ đầu ngón tay Mạc Vấn, mang theo khí thế không thể ngăn cản bắn thẳng tới thây khô! Ngay sau đó, toàn bộ mái tóc của Mạc Vấn cũng biến thành màu trắng! Sinh mạng của hắn dường như đã đi tới điểm cuối cùng.

“Dừng tay!”

Thiếu niên tóc đỏ cực kì sợ hãi, sợ hãi thực sự, hắn sợ cái chết! Sau khi độ kiếp thất bại hắn đã cố kéo dài hơi tàn trong Ảo Cảnh hơn ngàn năm bởi hắn cũng sợ chết như bất cứ kẻ nào khác! Thây khô kia là gốc rễ sinh mạng của hắn, Huyết Thai của hắn cũng được dựng lên từ việc kế thừa căn nguyên của bản thể, do đó mới có thể lừa đối Thiên Cơ, bằng không hắn đã sớm chỉ còn lại một bộ xương khô. Một Linh Kiếm sư ở cảnh giới Kiếm Nguyên chỉ có thọ mệnh tám trăm năm, nếu không làm vậy hắn sao có thể sống tới hơn ngàn năm cơ thứ? Chỉ cần Huyết Thai vẫn chưa ngưng tụ hoàn toàn thì sẽ tương liên với sinh tử nhị khí trong cơ thể thây khô, thây khô bị hủy, Huyết Thai cũng không thể sống nổi! Dưới pháp tắc của thiên đạo, hắn đã là một người chết!

Thiếu niên tóc đỏ vội vàng vươn tay ra, kiếm mang từ Mệnh Nguyên của Mạc Vấn lập tức bị chặn lại, mũi kiếm màu bạc vẫn còn cách thây khô vài thước!

Trong mắt Mạc Vấn lộ ra vẻ ngoan độc, hắn lại tiếp tục thúc dục Sát Lục Kiếm Ý, bất kể mọi thứ phát động tấn công tinh thần về phía thiếu niên tóc đỏ. Bị Sát Lục Kiếm Ý Viên Mãn tấn công, thiếu niên tóc đỏ cũng không thể coi nhẹ, cả người hắn run lên, tâm thần như bị một cái chùy lớn đập một phát trở nên run rẩy. Đạo Sinh Tử kiếm quang kia mất đi sự trói buộc, đâm thằng vào ngực thây khô!

Như một hòn lửa đập vào một người tuyết, da thịt mỏng manh nơi ngực thây khô bắt đầu biến thành tro bụi, lộ ra xương cốt trong suốt như ngọc ở bên trong. Nhị khí bên trong cơ thể thây khô dường như cũng trở nên hỗn loạn, tử khí đảo lộn, sinh khí ẩn sâu bên trong cũng lũ lượt trào ra!

“Không!”

Thiếu niên tóc đỏ đã trở nên điên cuồng, cũng không cố kị thêm nữa, thân thể hóa thành một dòng huyết quang lao vào trong thiên môn của thây khô, Huyết Thai đã trở về bản thể. Một lớp huyết quang hiện lên bên trong cơ thể, nó cố gắng áp chế tử khí đang đảo loạn, tiếp tục che đi sinh khí. Nhưng kiếm mang Mệnh Nguyên kia của Mạc Vấn là thứ bổn nguyên sinh mạng tinh thuần nhất, cũng là thứ như nước với lửa với Sinh Tử khí, khiến cho bên trong thây khô trở thành một nồi nước sôi, làm sao có thể khống chế cho nổi cơ chứ!

Một luồng khí tức đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện trong động, Mạc Vấn cảm thấy khí tức này rất quen, chính là kiếp khí! Khí tức thần bí có thể hủy thiên diệt địa ấy bao trùm lên tất cả chúng sinh khiến bất cứ thứ gì cũng đều trở nên nhỏ bé!

Kiếp khí này cũng không khác với thứ mà Mạc Vấn đã gặp, cũng là kiếp khí có hai màu đen trắng. Nó được hình thành rất nhanh, gần như chỉ mất vài giây đã tạo nên một đồ án Âm Dương che phủ vài chục trượng, như thiên luân (vòng quay thiên đạo) chậm rãi xoay tròn.

“Không! Lão tặc thiên! Ngươi không thể làm thế! Bản tôn đã tự nghĩ ra Chuyển Thế Thoát Thai Quyết để nghịch chuyển sinh tử! Vĩnh sinh bất diệt! Ngươi không thể giết được ta!”

Bên trong thây khô vang lên tiếng gào thét điên cuồng của thiếu niên tóc đỏ, nhưng thiên đạo vô tình, dù cho hắn kêu gào không cam lòng đến thế thì một tia chớp màu đen bên trong đồ án Âm Dương cũng đánh thẳng xuống đỉnh đầu của thây khô, đâm thẳng vào sinh khí mà thiếu niên tóc đỏ đang tìm mọi cách để che giấu!

Gần như trong chớp mắt, luồng sinh khí kia đã hoàn toàn tan biến, thây khô cũng biến thành tàn tro. Trong lớp tro bụi đầy trời bỗng vang lên tiếng kêu thê lương, tiếp đó là tiếng rít gào tuyệt vọng của thiếu niên tóc đỏ: "Không! Ta không cam tâm! Tên tiểu bối trời đánh nhà ngươi! Ta dù chết cũng phải kéo ngươi theo!”

Một dòng huyết quang đột nhiên xuất hiện trong lớp tro bụi, lao thẳng tới hướng Mạc Vấn! Có thể nhìn thấy trong huyết quang có một miếng thịt màu đỏ, bên trên đã hoàn toàn cháy đen, sau đó đột nhiên có một gương mặt vặn vẹo hiên lên, chính là thiếu niên tóc đỏ!

Thiếu niên tóc đỏ nhìn chằm chằm Mạc Vấn, ánh mắt oán độc của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Mạc Vấn, hắn đã hoàn toàn trở nên điên cuồng dù chết cũng muốn kéo Mạc Vấn theo!

Con ngươi Mạc Vấn co rụt lại, đạo kiếp lôi thứ hai của Âm Dương kiếp vân trên đỉnh đầu đã sắp đánh xuống, nếu bị tên này áp sát thì tuyệt đối sẽ phải chết! Kiếp lôi không hề phân biệt ai với ai!

Nhưng đúng lúc này bỗng có một bóng người tiến tới chắn giữa Mạc Vấn và miếng thịt màu đỏ!

Bóng người màu trắng như thể đóa mai hồng thê lương. Trước ngực Tịch Vân vẫn còn thanh huyết kiếm đang cắm nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ dịu dàng, gương mặt tái nhợt cũng hiện lên vẻ giải thoát và nhẹ nhõm. Miệng thịt màu đỏ do thiếu niên tóc đỏ hóa thành đâm thẳng vào người nàng, ngay sau đó nàng ôm chặt lấy nó.

“Không!”

Mí mắt Mạc Vấn như nứt ra, hắn còn chưa kịp làm gì thì đạo lôi kiếp thứ hai của Âm Dương kiếp đã đánh xuống, tia sét hủy diệt màu đen mang đi tất cả sinh cơ đâm thẳng lên người Tịch Vân và Huyết Thai đã bị tàn phá kia!

Vô thanh vô tức, thân thể Tịch Vân hóa thành tro bụi tung bay khắp trời.

Mạc Vấn tận mắt chứng kiến tất cả, hắn dường như lại nhớ về lần gặp gỡ đầu tiên với cô gái như tiên nữ này nơi Đại Hoang Sơn của nước Triệu vài năm trước. Đây là cô gái đầu tiên làm cho hắn rung động, là mối tình đầu của hắn, vậy mà lúc này nàng đã hoàn toàn tan biến trong lớp tro bụi khắp trời.

Trái tim Mạc Vấn chợt trở nên trống trải, hắn ngã ngồi trên đất nhìn lớp bụi mù bằng ánh mắt vô thần. Âm Dương kiếp bên trên động cũng đã biến mất, giao tranh cũng đã dừng lại, cũng chỉ còn con nhện mẫu may mắn sống sót đang chạy trốn dưới sự bảo vệ của đám yêu nhện.

Kết thúc rồi sao? Vì sao ta lại không thể vui mừng?

Ngang ——

Bỗng vang lên một tiếng ngâm trầm thấp, bệ đá cũng gần như run rẩy, một "Con Giun" lớn có đường kính lên tới một trượng bỗng chui lên từ dưới mặt đất. Nó ngửi loạn khắp bệ đá, không ngừng rên lên với vẻ lo sợ và bất an, như thể một đứa con đột nhiên không tìm thấy mẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play