1551 không hề bị lay động, nó cho rằng đây là quả báo của con mèo ngốc tham ăn.
Đường Hi khẽ cắn răng:【Năm trăm tích phân!】
1551 lập tức lật mặt:【Thành giao!】
Bàn tay Nhiếp Nhung kìm hãm bên eo cậu, hắn cũng không biết mình đang làm gì, chỉ đơn thuần là không muốn để cậu chạy đi.
Hắn còn thầm nghĩ vòng eo này còn nhỏ hơn so với vũ nữ trong yến tiệc, nếu như không phải bị long bào cản trở thì hắn chỉ cần một tay là đã có thể ôm được.
Tên hôn quân này khi say thì không còn bộ dạng kiêu ngạo nữa, ngược lại hình như còn có chút đáng yêu...
Không biết hệ thống dùng cách gì mà ngay lúc Đường Hi rốt cuộc không nhịn được nữa, Đức công công vội vàng chạy đến, ông cũng rất sợ vị sát thần này.
Nhưng cuối cùng lòng trung thành vẫn chiếm thế thượng phong, ông dè dặt từng li từng tí mở miệng: "Nơi này có nô tài chăm sóc cho hoàng thượng là được rồi, Nhiếp tướng quân ban ngày vội vã lên đường chắc hẳn đã rất mệt mỏi, xe ngựa đưa ngài hồi phủ đã chờ sẵn bên ngoài cửa cung rồi ạ."
Nhiếp Nhung liếc ông một cái nhưng cũng không làm khó ông, hắn như vứt củ khoai lang bỏng tay lại, giao hoàng đế nhỏ cho ông rồi sải đôi chân dài đi mất.
Thật ra hắn mới bị suy nghĩ của chính mình dọa cho hoảng hốt, làm sao hắn lại cảm thấy tên hôn quân này có vẻ đáng yêu vậy?
Nhiếp Nhung vừa rời đi, Đường Hi cũng cho Đức công công lui ra ngoài.
Cơ thể Đức công công còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, ông nhanh chóng lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Sau khi phản ứng lại, ông có chút lo lắng: "Hoàng thượng, hôm nay người muốn ngủ sớm ạ?"
"Đêm nay trẫm muốn yên tĩnh một mình, các ngươi không ai được vào đây." Giọng nói của Đường Hi ở trong phòng vang lên.
"Vâng ạ." Đức công công đáp lại.
Cách một bức tường, Đường Hi cố gắng chống đỡ nói xong câu này lập tức biến trở về thành mèo con, một cục bông màu vàng to bằng lòng bàn tay, do vừa uống rượu nên chân nam đá chân chiêu, bước đi xiêu vẹo.
Đuôi nhỏ vểnh lên cao vung qua vung lại.
Thật vất vả mới bò được lên giường, rèm trướng màu vàng được buông xuống, Đường Hi trực tiếp nằm úp sấp, bốn đệm thịt nhỏ duỗi ra.
Dạ minh châu đêm qua cậu ôm ngủ được đặt cạnh gối đầu giường.
Sáng nay cung nữ đến sắp xếp lại long sàng không dám tự ý động vào đồ vật của cậu, chỉ có thể đặt dạ minh châu ở bên cạnh gối cho cậu dễ thấy.
Đường Hi ôm dạ minh châu, lông tơ mềm mại trên người được dạ minh châu nhẹ nhàng chiếu rọi.
Cậu mê man ngủ, bốn móng vuốt nhỏ ôm chặt lấy viên châu như sợ bị người xấu cướp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận bình minh hôm sau.
Do ngủ đủ giấc nên hôm nay cậu cũng không còn mơ màng khi vào triều nữa.
Cậu ngồi nhuyễn kiệu đến, có lẽ lần này đặc biệt đúng giờ, cậu phát hiện các triều thần có chút kích động.
Nhưng rất nhanh cậu nhận ra sự bồn chồn của bọn họ cũng không phải là vì cậu mà là vì vị trạng nguyên mới.
Đường Hi ngồi trên long ỷ thần sắc có chút phức tạp.
Hóa ra đây là bước ngoặt đầu tiên của cốt truyện, nhân vật thụ chính sắp đến.
Nhân vật thụ chính vừa được sắc phong làm trạng nguyên, y đã vang danh bảng vàng bằng tuyệt bút văn chương của mình, cũng nhờ đó mà thừa tướng đã nhìn trúng y.
Thẩm Hành là một người rất có dã tâm, hắn chiêu mộ nhân tài về dưới trướng mình nhưng hắn cũng không yêu nhân tài, nếu thu được thì thu, không thu được thì liền đạp đổ, hắn cũng vươn cành ô-liu ra với thụ chính.
Hắn miệng lưỡi giảo hoạt đắp nặn một tên hoàng đế ngu ngốc trước mặt thụ chính, thậm chí còn gây ra một số hiểu lầm. Nhân vật thụ chính là một chàng thiếu niên trẻ có hoài bão to lớn, đã từng phát thệ muốn sống một cuộc đời vinh quang nhưng lại phát hiện người mình muốn cúc cung tận tụy lại là một tên quân vương bù nhìn ngốc nghếch, nhất thời thất vọng gia nhập dưới trướng Thẩm Hành.
Sau khi trở thành quân sư của Thẩm Hành, y giúp hắn thu phục lòng người, dần dần trong dân gian cũng lan truyền ngôn luận hoàng thượng là một tên hôn quân, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hoàng triều sụp đổ.
Mà Nhiếp Nhung đứng đầu Hoàng đảng luôn thủ hộ vững vàng ở phía sau hoàng thượng, khi bọn Thẩm Hành tạo phản thành công hắn không chút do dự uống thuốc độc tự sát.
Nghĩ đến đây Đường Hi có chút nghi ngờ, nam nhân này không giống như người sẽ cố chấp đi theo Hoàng đảng, càng không giống người sẽ dùng thuốc độc tự sát. .
ngôn tình sủngThanh âm Thẩm Hành kéo cậu về hiện thực: "Hoàng thượng, thần cảm thấy yến tiệc chúc mừng trạng nguyên ngày mai nên tổ chức ở ngự hoa viên, vừa lúc hoa mẫu đơn cũng đang nở rộ."
Đoạn này ở trong cốt truyện là lúc hoàng đế nhỏ bị sập bẫy, làm lộ sự ngu ngốc của y trong yến tiệc.
Tâm lý của Đường Hi có một triệu lần không muốn.
Hôm qua mới vừa tổ chức tiệc rượu hoanh nghênh Nhiếp Nhung trở về, ngày mai lại muốn tổ chức yến tiệc chúc mừng trạng nguyên, đám người này ngày qua ngày chỉ biết uống rượu mua vui à?
Nhưng cậu không thể không đồng ý, nếu vai ác lần này là người cố chấp bảo vệ Hoàng đảng, vậy thì cậu phải ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế này, tuyệt đối không thể để người khác lật đổ.
Điều đầu tiên phải làm là không thể lưu lại ấn tượng xấu trong lòng trạng nguyên.
"Chuẩn tấu." Đường Hi gật đầu, nét mặt mang theo vẻ hài lòng.
Thái độ cậu như vậy là đang ngầm thừa nhận cậu không có chán ghét vị trạng nguyên mới này.
Cậu tin vai thụ chính sẽ biết được thái độ này của cậu.
Hôm nay Nhiếp Nhung hiếm khi vào triều, đa số thời gian hắn đều ở biên cương, khi trở về thành thì có đặc quyền là không cần vào triều. Lúc trước hắn luôn xem thường không thèm đến nơi này nghe bọn triều thần miệng lưỡi giả tạo, giảo hoạt như rắn. Nhưng sáng nay không biết vì sao hắn lại nhớ đến dáng vẻ say khướt ngày hôm qua và đôi mắt mèo to tròn lấp lánh nọ của hoàng đế nhỏ, thế là hắn đã đứng ở trong hoàng cung rồi.
Gương mặt lạnh lùng của hắn giờ đây có chút không vui.
Ngày hôm qua tổ chức tiệc rượu cho hắn sao không thấy hoàng đế nhỏ cao hứng như vậy?
Đường Hi không biết mình đã vô tình chọc giận hắn, mãi đến khi bãi triều cậu muốn trở về ăn sáng thì đã bị cản lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt âm trầm của Nhiếp Nhung, trong lòng bỗng sợ hãi nhưng ngoài miệng vẫn cố ý hung bạo hỏi: "To gan, Nhiếp tướng quân đây là muốn tạo phản à?"
Bộ dạng kiêu căng ngạo mạn trước mắt cứ như là một con mèo nhỏ vươn móng vuốt hù dọa người, không biết nhìn mình như vậy sẽ khiến người ta có ý muốn bắt nạt đến bao nhiêu.
Tâm tình Nhiếp Nhung tốt lên một chút, hắn rất thích nhìn bộ dạng tức giận của hôn quân nhỏ: "Hoàng thượng rất thích vị trạng nguyên mới kia sao?"
Không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, gương mặt Đường Hi ngơ ngác, dấu chấm hỏi to đùng chậm rãi hiện ra trên đầu cậu.
"Hình như người cũng chưa từng thấy hắn mà, phải không? Mới đọc qua văn chương của hắn nên thích rồi?" Thanh âm Nhiếp Nhung mang theo vài phần trào phúng: "Hay là do hắn lớn lên xinh đẹp?"
Không hiểu sao nhân viên dọn phân lại hung dữ với mình như vậy, Đường Hi nhất thời cảm thấy oan ức, lớn giọng nói: "Trẫm chưa từng thấy hắn, trẫm cũng chưa từng đọc qua văn chương của hắn!" Ngay cả vai ác cũng đã từng đọc qua bài thi của thụ chính, vậy mà hoàng thượng lại chưa từng đọc.
Nhiếp Nhung hơi kinh ngạc: "Người chưa từng đọc? Không phải hôm thi đình(1) là do người đích thân giám sát sao?"
(1) Thi đình: kỳ thi cuối cùng diễn ra ở hoàng cung do đích thân hoàng đế giám sát.Một cái tấu chương Thẩm Hành còn không cho cậu phê thì làm sao hắn cho cậu đi giám sát tuyển chọn nhân tài được.
Gương mặt Đường Hi ngây thơ: "Thừa tướng không cho trẫm đi, nói nơi ấy có hắn tọa trấn là được rồi, hôm đó trẫm đi chơi cùng Hoa phi."
Hoa phi là tai mắt của Thẩm Hành, nàng là chị gái của hắn.
Cậu cố tình nhắc đến nàng chính là muốn gây sự chú ý với nhân viên dọn phân.
Ngươi là loại người Hoàng đảng gì vậy, hoàng đế nhỏ của ngươi đã bị người ta đặt bẫy rồi kìa.
Nhất thời Nhiếp Nhung không biết hắn nên tức giận chuyện nào trước: "Thừa tướng không cho người đi thì người thật sự không đi à? Sao lúc nói nói chuyện với ta thì không nghe lời mà đối với tên chó kia lại ngoan ngoãn như vậy?"
Hắn không nhịn được nói lời thô tục, ở nơi biên cương hắn cùng các tướng sĩ hoang dã đã quen rồi, bây giờ ở trước mặt hoàng thượng cũng không giữ mồm giữ miệng được.
Đồng thời hắn cũng giận bản thân mình, rõ ràng là biết hoàng đế nhỏ bị tên Thẩm Hành kiềm hãm nhưng hắn không nghĩ lại quá đáng đến độ này.
Hoặc có thể nói mấy chuyện này hắn đều đã biết, bất quá trước giờ hắn chẳng hề quan tâm.
Đường Hi thân là hoàng đế khi nghe được mấy lời này đương nhiên phải tức giận, móng vuốt nhỏ vung qua: "Làm càn!"
Móng vuốt còn chưa chạm đến đã bị hắn bắt được, Nhiếp Nhung nắm lấy cổ tay mảnh khảnh hơn mình không biết bao nhiêu lần, vô thức nắn nắn.
"Đau, ngươi buông ra!" Đường Hi ăn đau muốn rút tay về nhưng lại không thể thoát ra được.
Nhiếp Nhung giảm lực nhưng vẫn không buông tay: "Nuông chiều từ bé."
Bàn tay non mềm như đậu phụ, đầu ngón tay và móng tay đều là một màu hồng phấn nộn, không có lấy một vết chai, không giống bàn tay đầy vết chai của hắn, trên mu bàn tay còn ẩn hiện vài vết thương nhỏ vụn, sự khác biệt đối lập càng làm bàn tay bị nắm kia trông đáng thương hơn.
"Hoa phi là ai?" Ngữ khí của Nhiếp Nhung càng thêm hung ác.
"Đương nhiên là ái phi của trẫm." Ánh mắt Đường Hi như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Ái phi của người?" Nhiếp Nhung tức giận nở nụ cười.
Suy nghĩ đại nghịch bất đạo ngày hôm qua một lần nữa ẩn hiện trong tâm trí hắn.
Xem bộ dàng này của hoàng đế nhỏ, nói không chừng còn mềm mại hơn cả phi tần.
Hắn muốn nói vài lời thô tục trước vị hoàng đế nhỏ này, muốn hỏi y ở trên giường cùng nữ nhân có thoải mái không, không phải nên nằm dưới để được nuông chiều chăm sóc thì sẽ càng sung sướng hơn sao.
Những lời thô tục này hắn ở quân doanh nghe nhiều đến mức lỗ tai muốn đóng thành kén, những lời bẩn loạn hơn cũng đã từng nghe qua, nhưng lúc đối diện với đôi mắt mèo trong sáng kia thì những gì muốn nói đột nhiên bị quên sạch.
Gặp quỷ rồi.
Nhiếp Nhung thả tay hoàng đế nhỏ ra, cố gắng kìm nén lửa dục dời đề tài: "Đến trạng nguyên mà người còn không biết thì làm sao trị quốc."
Đường Hi xoa xoa cổ tay bị nắm đau, cậu kinh ngạc phát hiện lỗ tai người này vậy mà lại đỏ lên.
Cũng không biết hắn mới vừa nghĩ tới cái gì.
Cậu không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Nhiếp Nhung càng khiến mặt hắn đỏ hơn.
Đây chỉ là thiếu niên mới lớn, còn ở độ tuổi mông lung mơ hồ, làm sao có cửa đấu thắng tên hồ ly Thẩm Hành kia.
Chính hắn đã tìm đến hoàng đế nhỏ mượn cớ, năm mười tám tuổi liền ra chiến trường giết địch giành thắng lợi vinh quang, nếu có người nói hắn chỉ là đứa nhỏ mười tám tuổi chắc chắn sẽ bị hắn tàn nhẫn đánh một trận, mà người này bây giờ chỉ là một hoàng đế nhỏ ngây thơ.
Hắn cảm thấy hợp tình hợp lý, mười tám tuổi vẫn còn là một đứa nhỏ, chẳng qua trước giờ bị Thẩm Hành che mắt, bây giờ hắn giáo dục lại chắc cũng chưa muộn.
Việc đầu tiên làm chính là dọn dẹp hậu cung của y, mê muội mất cả lý trí, còn nhỏ như vậy mà lại có hậu cung ba ngàn mỹ nhân.
Nghĩ đến đây Nhiếp Nhung đột nhiên khó chịu.
Đường Hi nhìn vị đại tướng quân nghiêm trang trước mắt, không biết hắn đã tự bổ não cái gì mà biểu tình trên mặt liên tục thay đổi, lúc thì thương cảm lúc thì tức giận.
Đức công công rất nhạy bén, đứng dưới bậc thang cẩn thận mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, Nhiếp tướng quân, nô tài đã cho người chuẩn bị xong bữa sáng, không bằng chúng ta cùng đi dùng bữa trước đi." Nhìn hoàng thượng đói bụng lão nô cũng rất đau lòng.
Nhiếp Nhung vươn tay xoa nhẹ bụng của hoàng đế nhỏ: "Hoàng thượng chưa ăn sáng sao."
"Chưa ăn."
Động tác này quá mức thân mật, nhưng hai người đều không cảm thấy có gì không đúng.
Ở hai thế giới trước bụng của Đường Hi thường hay bị sờ, nhân viên dọn phân sợ cậu tham ăn nên thường hay kiểm tra, hắn không cho cậu ăn quá nhiều hại đến cơ thể.
Đức công công thu tất cả vào tầm mắt, cúi đầu càng thấp, ông không dám xen vào chuyện riêng của hoàng thượng, đồng thời cũng cảm thấy hoàng thượng càng gần gũi với Nhiếp tướng quân thì càng tốt, dù sao cũng tốt hơn so với thừa tướng.
Đám cung nhân vô cùng nhanh nhạy, xa xa nhìn thấy Nhiếp tướng quân đi cùng hoàng thượng, bọn họ lập tức dọn thêm một bộ bát đũa cho Nhiếp tướng quân.
Lúc dùng bữa Đường Hi không thích có người ở bên cạnh hầu hạ, phất phất tay cho tất cả bọn họ lui xuống.
Nhiếp Nhung nhìn những đĩa thức ăn này, mày khẽ cau lại.
Đường Hi cắn cắn đũa lo lắng nhìn hắn, cậu sợ mình sẽ để lại ấn tượng xấu với nhân viên dọn phân.
Nhất định là nhân viên dọn phân thấy mình phô trương quá rồi, mới sáng sớm mà ăn nhiều như vậy.
Nhiếp Nhung lại không nghĩ nhiều như cậu, hắn chỉ đơn giản là cảm thấy buổi sáng mà hoàng đế nhỏ ăn nhiều thịt cá như vậy thì sẽ không tốt cho dạ dày.
Nghĩ đến đây, chẳng biết vì sao trong tim hắn nhói đau một trận.
"Hoàng thượng là vua một nước, người càng phải trân trọng bản thân mình hơn chứ." Giọng nói hắn mang theo mấy phần tức giận khó kìm nén.
Đường Hi rụt cổ hỏi hệ thống:【1551, sao hắn lại tức giận như vậy?】
1551 do dự:【Có lẽ là do ám ảnh của thế giới trước để lại.】
Bây giờ nó cũng cảm thấy nhân vật phản diện đều là cùng một người giống ký chủ. Nó có thể đo lường được cảm xúc của hắn khi đối diện với mèo nhỏ, lúc ấy tâm tình của hắn sẽ thay đổi rất lớn làm cho hướng đi của cốt truyện bị lệch.
Đời trước cậu vì bệnh đau dạ dày mà ra đi...
Viền mắt của Đường Hi chợt ửng hồng.
Tác giả có lời muốn nói:Chương trước thật ra có rất nhiều thiên thần nhỏ tưởng mèo con sẽ hiện nguyên hình phải không, không có đâu nha. Sắp đến rồi!
Chột dạ. jpg