Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng
Trình Lê lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhẹ giọng lại: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, chờ con về nhà rồi mình nói tiếp."
Sau khi Trình Lê cúp điện thoại, Ký Thức mới nói: "Kỳ thực cũng không phải là hết cách."
Gì cơ?
"Hệ thống tương ứng với thực tế, không kết nối được hệ thống thì chúng ta có thể đến trực tiếp xem có vấn đề gì không, nếu vấn đề được giải quyết, hệ thống sẽ tự động nối lại tơ hồng."
"Thật sự có thể chứ?" Trình Lê thấy được một chút hy vọng.
"Có thể. Nếu hai người được kết nối bởi sợi dây tam thế nhân duyên thì nghĩa là duyên phận giữa họ rất sâu đậm, sẽ không thể dễ dàng tan vỡ như vậy. Chúng ta đến nhà cô nhìn xem." Kỳ Thức đứng lên.
Tạm thời trước mắt không bóp chết anh ta, giữ lại cho anh ta một sợi tơ hồng.
Trình Lê nhanh chóng đi theo.
Kỳ Thức dẫn theo Trình Lê cùng nhau xuống lầu, gọi cho tài xế, nói Trình Lê báo địa chỉ nhà.
Gia đình Trình Lê sống ở khá xa, lái xe nửa ngày mới đến một tiểu khu cũ, tiểu khu này hẳn đã tồn tại từ lâu, so với tuổi của Trình Lê còn cao hơn, nói không chừng còn cao tuổi hơn cha mẹ cô ta.
Chiếc xe Maybach của Kỳ Thức không thể tiến vào, đành dừng ở bên ngoài.
Chiếc siêu xe tựa như một con người lạ đột nhập vào thế giới khác, ai đi qua cũng nhìn chằm chằm vào nó.
Nhà của Trình Lê nằm trong một tòa nhà nhiều tầng cũ kỹ.
Hành lang tối om, bốc mùi hỗn tạp, chỗ nào cũng dán đầy mấy tờ quảng cáo, sơn số điện thoại sửa ống nước hay bán nhà.
Trình Lê dẫn Kỳ Thức đi vòng qua đống lộn xộn ở hành lang, cô nghĩ thầm: Quý ngài nhà giàu số một, tôi đâu định bắt anh phải chịu oan ức như thế này, ai bảo có làm có chịu chi.
Kỳ Thức đi bên Trình Lê và liếc cô một cái qua ánh sáng cửa sổ.
Cô dẫn người đến một nơi như thế này, hoàn toàn chẳng có gì xấu hổ hay gò bó, mà lại thẳng thắn, cởi mở, còn có chút quật cường.
Trên tầng cao nhất, Trình Lê gõ gõ cửa sắt của một ngôi nhà, bên trong liền mở cửa.
Trong phòng có một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi, hoàn toàn không hợp với cái nơi lộn xộn này, đôi mắt đỏ hoe, khi thấy Trình Lê thì bà lập tức khóc thành tiếng.
Trình Lê vội vàng mở cửa ra, ôm mẹ vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng bà an ủi: "Mẹ đừng khóc, sẽ không có việc gì đâu."
Kỳ Thức nghĩ thầm: Ra đây là mẹ cô ta.
Nhìn cử chỉ của hai người, trông họ giống hai chị em hơn - Trình Lê là chị gái.
Bên trong là một căn phòng, một khu vực nhỏ trước cửa được dùng làm bếp, tối om và bị ám khói.
Trong phòng có một giường đôi và một cái bàn ăn, không có đồ nội thất nào khác, đồ đạc thì được chất đống ở sát tường.
Mẹ Trình khóc đủ rồi, mới thấy sau lưng con gái mình có một người đàn ông đang đứng.
"Đây là Kỳ tổng, ông chủ của con." Trình Lê giải thích: "Hôm nay còn vừa mới ký hợp đồng với công ty, việc này con sẽ nói rõ sau. Ba làm sao vậy mẹ?"
Mẹ Trình thật vất vả mới chờ được Trình Lê, bà giống như thấy được cứu tinh nên cũng không để ý đến Kỳ Thức.
"Hôm nay ông ta không về nhà sau ca trực đêm, mẹ gọi di động cho ông ấy, nhưng không thể liên lạc được, gửi tin nhắn cũng không trả lời."
Trình Lê sửng sốt: "Đây đâu phải là ngoại tình ? Ba đây là bị người bắt đi đi?
Chẳng lẽ người trong công ty cho vay lại đến gây rối? Không phải mỗi tháng đều trả tiền đúng hạn sao?
"Lúc đầu mẹ cũng nghĩ như vậy, sau đó mẹ nhận được điện thoại của ba con, nhưng giọng nói bên kia không phải là ba con mà là ả Tần Lam kia!"
Mẹ Trình khóc thành tiếng, khiếu nại với Trình Lê: "Cô ta nói rằng đã cùng ba con bàn bạc tốt, đem nợ của gia đình ta trả hết và ba con sẽ ở bên cô ta!"
Trình Lê im lặng.
Cô Tần Lam này, cùng ba Trình và mẹ Trình, đã biết nhau từ khi họ còn trẻ.
Là một người phụ nữ mạnh mẽ, hiện tại là chủ một công ty buôn bán, vẫn luôn đối với ba Trình có ý tứ, nhưng ông lại không thèm để ý đến cô ta.
"Mẹ đi kiểm tra tài khoản ngân hàng của ba con, đúng là cô ta đã chuyển vào hơn bốn trăm vạn."
Mẹ Trình khóc nức nở.
"Sau đó ba con gửi một vài tin nhắn tới, nói rằng ông muốn cùng cô ta ở bên nhau, mẹ không tin, kết quả lúc sau ông ta trực tiếp gửi lời rằng: 'về sau đừng đến tìm tôi'. "
Trình Lê vỗ về mẹ.
Cô một chút cũng không nghĩ rằng ba Trình sẽ ngoại tình.
So với ngoại tình, còn có một khả năng khác cao hơn: phải chăng vì để trả nợ, không muốn liên lụy đến Trình Lê cùng vợ nên đã bán mình cho ả kia?
Mẹ Trình ngây thơ hồn nhiên, tính tình trẻ con, nói ly hôn, liền thật sự có ý định ly hôn.
Trên giường có rất nhiều đồ, bà đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.
Nhà của bà ngoại cách nơi đây hơn một ngàn cây số, bà vừa đi, ba Trình lại mất tích, gia đình này sẽ sớm bị đổ vỡ.
Trình Lê ổn định tinh thần, bình tĩnh nói: "Mẹ, kể từ khi nhà mình xảy ra chuyện, nhà cậu liền không để ý đến chúng ta, giờ đột nhiên mẹ lại muốn về nhà, không phải như thế sẽ khiến cho bà ngoại khó xử sao?"
Mẹ Trình nói lại một cách tự tin: "Chúng ta đã trước tiền thuê phòng tân hôn của họ, công việc của mợ cũng là do chúng ta nhờ người tìm, mẹ về ở hai ngày thì có vấn đề gì chứ?
Trình Lê nhẹ nhàng đáp: "Những điều này, bọn họ sớm đã quên."
Mẹ Trình nghĩ về điều đó, ý định muốn trở về liền bị dập tắt.
Trình Lê vỗ về mẹ Trình, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho ba Trình nhưng không ai bắt máy.
Kỳ Thức bỗng nhiên nói: "Đưa số di động của ba cô cho tôi."
Trình Lê đưa cho anh số di động, Kỳ Thức ra ngoài gọi điện thoại, chưa đến năm phút sau liền quay trở lại: "Tôi đã tìm ra ba cô, chúng ta đi."
Anh ta có lẽ đã tìm ra cách xác định vị trí điện thoại.
Kỳ Thức dẫn theo Trình Lê cùng mẹ cô, yêu cầu tài xế đến một công viên ở ngoại ô đế đô.
Có không ít công ty thương mại nước ngoài ở đây, Kỳ Thức kêu xe ngừng lại trước một tòa nhà nhỏ.
Mẹ Trình khi nhìn bảng hiệu bên ngoài đã thấy tin tưởng - đây là công ty buôn bán do Tần Lam mở.
Kỳ Thức bước vào cửa, trước khi đến quầy lễ tân đã có mấy người tới chào hỏi, hiển nhiên là đã đợi anh ta từ lâu.
Không hề có cảnh tượng sẽ xông vào cướp người như Trình Lê đã tưởng tượng, người trong công ty Tần Lam chỉ khách sáo đi theo phía sau Kỳ Thức.
Kỳ Thức thuận miệng giải thích: "Tôi nhờ thư ký hẹn với Tần Lam, nói là có việc muốn tìm cô ta."
Công ty của Tần Lam chỉ là một công ty buôn bán nhỏ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với tập đoàn Bravo. Do Kỳ Thức yêu cầu thì dù cô ta có bận làm gì cũng sẽ phải dành thời gian để làm ngay lập tức.
Mấy người đi thẳng vào văn phòng của Tần Lam, Tần Lam nhận được tin tức, nhanh chóng từ bên trong ra đón.
Là một người phụ nữ sắc sảo và tài giỏi, hoàn toàn trái ngược với hình tượng của mẹ Trình.
Tần Lam nhìn thấy phía sau Kỳ Thức là mẹ Trình cùng Trình Lê, vẻ mặt rạng rỡ ban đầu tái nhợt hẳn đi.
"Người đang ở đâu?"
Kỳ Thức không muốn cùng cô ta nói lời vô nghĩa.
Sắc mặt Tần Lam ảm đạm, trầm mặc không nói.
Kỳ Thức đi thẳng vào văn phòng của cô ta, dạo qua một vòng, phát hiện cửa trong, đẩy tay nắm cửa nhưng lại không thể làm nó nhúc nhích.
Kỳ Thức quay đầu lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tần Lam, liền biết người đang ở bên trong, cũng không cần cô ta mở cửa mà lùi lại phía sau một bước, một cước đá lên.
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa theo đó mở ra.
Văn phòng của Tần Lam được trang trí một cách xa hoa, lộng lẫy và cánh cửa kia cũng là một cánh cửa gỗ rắn chắc, vừa giày vừa nặng, nhưng Kỳ Thức chỉ đá một cước đã mở được nó.
Ba Trình quả nhiên ở bên trong, tay chân đều bị trói.
Ba Trình tuy đã ngoài bốn mươi, những vẫn là một soái đại thúc , vừa nhìn qua liền biết, hẳn là khi còn trẻ đã khiến cho bao thiếu nữ mê đắm.
Trình Lê lao vào giúp ba Trình cởi trói.
Kỳ Thức thấy ông không gặp vấn đề gì nghiêm trọng mới lạnh lùng quay sang Tần Lam.
"Muốn tìm chết, lần sau cứ việc đến."
Mặc dù xung quanh đều là người của Tần Lam nhưng không ai dám nhúc nhích, chỉ trơ mắt nhìn Kỳ Thức đem người đi.
Trở lại xe của Kỳ Thức, mẹ Trình liền hỏi ba Trình: "Sao ông lại gửi lời cho tôi là 'về sau đừng tới tìm tôi' ?"
"Đương nhiên không phải nói với bà." Ba Trình cử động cổ tay: "Câu nói kia là tôi nói với Tần Lam nhưng lại bị cô ta ghi âm lại."
Mẹ Trình thở phào nhẹ nhõm: "Cô ta quả thực đã gửi hơn bốn trăm vạn vào tài khoản."
Kỳ Thức nhường ghế sau cho một nhà ba người, lúc này đang ngồi ở ghế phó đáp lời: "Số tiền kia không cần trả, coi như một bài học cho cô ta, nếu không trả cô ta cũng sẽ không dám làm gì. "
Mẹ Trình lập tức nói: "Chúng tôi không cần những đồng tiền dơ bẩn đó của cô ta, lát nữa chúng tôi sẽ gọi trả lại. "
Trái tim của Trình Lê giật giật.
Nếu giữ lại tiền của Tần Lam thì sẽ không cần phải ký hợp đồng với Kỳ Thức, cũng không cần ứng trước mười năm tiền lương.
Nhưng lấy tiền của nữ nhân đó, mẹ Trình khẳng định sẽ không vui.
Trình Lê trấn an vỗ nhẹ cánh tay mẹ Trình: "Chúng ta không cần tiền của cô ta. Kỳ thật con đã kiếm đủ tiền."
Trình Lê kể với ba mẹ việc mình ký hợp đồng ở Bravo và việc được trả lương trước.
Mẹ Trình tâm tính đơn thuần, cẩn thận hỏi đi hỏi lại, ngoại trừ thời gian ký hết hợp đồng hơi dài, cũng không có điều khoản bổ sung kỳ quái, tâm trạng liền vui vẻ trở lại.
Ba Trình nhìn bóng lưng Kỳ Thức trước mắt, trầm mặc không nói.
Kỳ Thức tiễn ba mẹ Trình đến dưới lầu, mới đưa Trình Lê cùng trở lại công ty.
Ba Trình đã tìm được về, nợ cũng được trả hết, mẹ Trình đang trong tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết, nhìn chiếc xe chạy đi, chọt chọt ba Trình.
"Đây là con rể tương lai của chúng ta sao? Trông dáng vẻ thật tốt."
Ba Trình không trả lời, chỉ nói: "Bà lên lầu trước đi, vừa mới bị trói hồi lâu, tôi ở dưới lầu hít thở không khí rồi đi lên."
Mẹ Trình từ trước đến nay luôn nghe lời chồng, vui vẻ đi lên lầu.
Ba Trình đợi bà đi lên mới một mình ra khỏi tiểu khu, tiến đến gần một chiếc xe đậu bên đường.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống tạo ra một khe hở.
Ba Trình nói với người bên trong: "Kỳ Thức rốt cuộc đã đến."
Người bên trong ừ một tiếng, giọng nói mang theo ý cười: "Tôi đã thấy. Có vẻ sắp có trò hay."
Ba Trình có điểm do dự, liền nói thêm một câu: "Nhưng Lê Lê......"
Người bên trong cười nói: "Yên tâm, bông hoa nhỏ của anh sẽ không có việc gì. Anh chẳng lẽ không tin nhân phẩm của Kỳ Thức sao?"
Trên đường trở về công ty cùng Kỳ Thức, Trình Lê chán gần chết, mở di động lên thì lại thấy có rất nhiều tin tức.
Vừa rồi, giám đốc Ngô đã thêm Trình Lê vào một đống group lớn nhỏ trong Bravo.
Cả nhóm điều hành công ty giờ đang nói về Trình Lê.
Trong nhóm có rất nhiều người, giám đốc Ngô bận rộn, thêm Trình Lê vào nhưng cũng không giới thiệu, tin nhắn trôi khá nhanh nên cũng không ai nhận ra Trình Lê đã vào nhóm.
Có rất nhiều người trẻ tuổi ở Bravo, văn hóa doanh nghiệp lại thoải mái, cho nên trong nhóm nói chuyện với nhau tương đối tùy tiện.
【Nghe nói hôm nay có mỹ nữ nào mới được vào? 】
【Tôi cũng thấy. Ở bộ phận nào ấy nhỉ?】
【Không biết, lộ mặt xong liền không biết đi đâu.】
【Tuổi dường như không lớn lắm, có lẽ vừa mới tốt nghiệp đi?】
【Hình như là một tài nữ của trường S, trường S nổi tiếng có nhiều mỹ nữ từ xưa đến nay.】
Một nhóm đàn ông đều khen ngợi vẻ đẹp của Trình Lê, có một số người lại tỏ ra khó chịu.
【Các người đã thấy bộ trang phục cô ta mặc chưa? 】
Một người có tên tài khoản "Tử Thương không online" nói, cùng với đó là một icon mặt cười ẩn ý.
Trình Lê có chút buồn bực: Thật sự có người như vậy hả, bàn tán về nhân viên mới trong nhóm chat của công ty? Hay do tay run gửi nhầm tin nhắn?
Nhưng ngay sau đó, một người khác cũng gửi tiếp icon mặt cười ẩn ý.
Trình Lê không tiếp tục lướt xuống dưới xem, trực tiếp tắt màn hình.
Kỳ Thức tai thính mắt tinh, liếc mắt một cái liền thấy những dòng tin nhắn nói về Trình Lê.
"Nhóm chat công ty?" Kỳ Thức hỏi.
"Ừ. Tôi mới tới nên bọn họ có chút tò mò." Trình Lê không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp lại anh.
Kỳ Thức lấy điện thoại ra, bấm vào nhóm chat hành chính của công ty.
Thành lập nhóm lâu như vậy, ông chủ cũng chưa từng xuất hiện trong nhóm lần nào, lần này lại đột nhiên phá lệ hiện hình .
Đó là một voice chat tầm vài giây.
Voice chat trong nhóm là đặc quyền chỉ các sếp trong công ty mới được sử dụng, cho nên ai cũng chú ý lắng nghe giọng nói ấy.
Giọng nói của Kỳ Thức lạnh lùng truyền đến, chỉ có bốn chữ.
"Trang phục gì vậy? "
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://www.wattpad.com/user/sarang093