Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng
Nhạc Ương ngồi bên ngoài, thấy hai người bọn họ đi ra thì giơ tay chào hỏi: "Hi! Đôi uyên ương Sương Sớm."
"Cậu mở cửa từ khi nào?" Kỳ Thức lạnh lùng nói với vẻ mặt muốn làm thịt người trước mặt.
"Ngay lúc cậu nói 'Trình Lê bị thương, CMN cậu mở cửa ngay cho tôi'." Nhạc Ương cười tủm tỉm: "Nếu cậu vặn nắm cửa, sẽ phát hiện cửa đã được mở khóa từ lâu."
Editor: Hảo Nhạc Ương ಡ ͜ ʖ ಡ
Đã sớm mở?
"Kỳ Thức, gần đây tôi có mượn xem chơi một vài quyển sách tâm lý học của Nhiếp Duẫn Sơ, cũng có chút kiến thức."
Nhạc Ương nhàn nhã dựa vào sô pha, bắt chéo chân lắc quơ quơ.
"Tôi cảm thấy, cậu nghĩ rằng cửa sẽ không mở, nhưng cũng không vặn thử nắm cửa, bởi vì cậu không hề nghĩ đến điều đó."
Sau khi Nhạc Ương nói xong, anh liền vèo cái biến mất trước khi Kỳ Thức ra tay giết chết anh.
"Trình Lê....." Kỳ Thức quay sang Trình Lê, có chút xấu hổ.
Điện thoại của Trình Lê đặt ở trên bàn trong văn phòng bỗng nhiên rung lên.
Trình Lê bỏ qua Kỳ Thức, chạy vào nghe điện thoại.
Là số của mẹ Trình, Trình Lê bấm nghe, nhưng không phải giọng của mẹ cô.
"Là Trình Lê sao? Tôi là đồng nghiệp của mẹ cháu, cháu có thể nhanh chóng đến đây không? Mẹ cháu bên này đang gặp phải chuyện phiền phức."
Giọng nói không lớn, có vẻ đang lén lút gọi, nhưng trong giọng nói lại mang theo lo lắng.
Trình Lê hoảng sợ, cô vội vàng hỏi lại, hình như là có người tìm mẹ Trình ở nơi làm việc.
Trình Lê cúp điện thoại, cô quay qua hỏi Kỳ Thức: "Tôi có thể xin nghỉ phép được không? Nếu không được, xin hãy cho tôi xin vắng mặt vì việc riêng."
Đây rõ ràng là một yêu cầu, không phải là một thỉnh cầu.
"Có việc sao? Cô vừa bị thương ở thắt lưng, có muốn đi bệnh viện trước........."
Không đợi Kỳ Thức nói xong, Trình Lê đã cầm lấy ba lô, mặc áo khoác lên, nhanh chóng chạy ra khỏi tầm mắt của anh.
Kỳ Thức có chút bất đắc dĩ.
Càng ngày lại càng (*)vô pháp vô thiên, nói chạy liền chạy sao?
(*)Vô pháp vô thiên: không có phép tắt, kỷ cương
Trình Lê ngồi trên xe buýt thở phào nhẹ nhõm. Cách xa Kỳ Thức như vậy, cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Mỗi lúc nghĩ đến anh, trái tim cô lại khẽ nhảy lên.
Tơ hồng của Nguyệt Lão quả nhiên không tầm thường.
Khi đang ngồi trên xe, Trình Lê nhắn tin cho đồng nghiệp của mẹ Trình, rồi cô mới biết là khi mẹ Trình đang làm việc ở siêu thị vào hôm nay, thì có một khách hàng nữ nói mẹ cô đụng vào đồ của cô ta, còn yêu cầu mẹ cô phải bồi thường và xin lỗi.
Tuy mẹ Trình là người hiền lành dễ khóc, nhưng cũng là một người cố chấp, không có chính là không có, bà sẽ kiên quyết không nhận sai, cũng vì thế mà đã nổ ra cãi vã.
Mẹ Trình không giỏi cãi nhau, đồng nghiệp của bà thấy vậy nên đã lặng lẽ lấy điện thoại của mẹ Trình gọi viện binh.
Ba Trình vẫn đang ngủ sau ca trực đêm, điện thoại tắt máy nên người đồng nghiệp đã gọi cho Trình Lê.
Siêu thị mà mẹ Trình làm việc nằm ngay bên ngoài khu dân cư, nhưng thật ra nó cách khu dân cư cũng không quá xa.
Mẹ Trình mặc đồng phục của siêu thị, diện mạo xinh đẹp, dáng người nổi bật giữa đám đông, nhưng đôi mắt của bà lại đỏ hoe.
Trình Lê nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
"Bà có biết cái váy và đôi giày mà tôi đang mang có giá bao nhiêu không? Bà có thể bồi thường được sao? Không bồi thường được cũng đúng thôi, bây giờ tôi muốn bà cúi xuống lau khô cho tôi!"
Giọng nói rất quen thuộc.
Mọi người xung quanh đang bàn luận sôi nổi.
"Nghe nói là nhân viên siêu thị trong lúc kiểm đếm hàng hóa thì đụng vào cô kia, làm đổ đồ uống mà cô kia đang cầm, khiến đồ của cô đó bị ướt."
"Người ta một thân đều là đồ hiệu, có lẽ sẽ phải bồi thường."
"Khẳng định bồi thường không nổi, vẫn là nên lau đồ cho người đó đi?"
"Chỗ bị ướt lộn xộn như thế, làm sao mà lau sạch được? Loại quần áo đắt tiền ấy chắc là phải giặt khô chứ?"
Trình Lê chen qua đám đông.
Quả nhiên là người quen.
Thạch Thiến mặc một cái váy ngắn và một cái áo khoác, trang điểm tinh xảo, một thân thời thượng, trong tay đang cầm một chiếc ly rỗng có màu hồng, có vẻ như là loại nước ép lựu nào đó.
Trình Lê nghĩ thầm: không biết cô ta làm thế nào để tìm được nơi mẹ Trình đang làm việc, cũng thật là có tâm.
Xem ra cô ta đến đây để báo thù chuyện ở toilet ngày trước, đánh không lại Trình Lê nên tới đây khi dễ mẹ cô.
Giám đốc siêu thị đang nói chuyện với mẹ Trình, nhìn ông ấy có vẻ dữ tợn nhưng kỳ thật là đang bênh vực người mình, muốn làm nhỏ chuyện lại: "Cô mau đi xin lỗi khách nhân đi, nói lời xin lỗi chẳng phải xong rồi sao?"
"Tôi không xin lỗi. Tôi căn bản không đụng trúng cô ấy, tôi đang dọn mấy thùng hàng thì cô ta bất ngờ xông lên, tránh cũng không kịp tránh, là cô ta cố ý đụng vào tôi."
Thạch Thiến hoàn toàn không quan tâm đến giám đốc siêu thị, chỉ nói: "Chỉ xin lỗi thôi sao? Làm gì có chuyện tốt đẹp như thế? Còn bộ quần áo đắt tiền của tôi thì sao? Giày của tôi thì sao? Ông có biết chúng có giá bao nhiêu không?"
Lời vừa dứt thì thấy Trình Lê tới.
Thạch Thiến nhếch miệng cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Trình Lê từ trên xuống dưới: "Cô đến rồi sao? Cũng khá nhanh đấy. Mẹ cô không lau, cô đến lau thay bà ấy sao?"
Xung quanh tất cả đều là người, cô ta chắc chắn Trình Lê sẽ không dám làm gì cô ta ở nơi công cộng.
Trình Lê không qua xem mẹ Trình, đối với lời Thạch Thiến nói coi như không nghe thấy, cô đi thẳng đến trước mặt Thạch Thiến, vươn tay kéo lấy cánh tay cô ta.
Cô nói một cách chân thành: "Mẹ tôi đụng vào đồ uống của cô sao? Quần áo có bị bẩn không? Cho tôi nhìn xem...."
Thạch Thiến hất tay cô ra: "Cô xem cô là thá gì mà dám động vào tôi?"
Lời còn chưa nói xong, những người vây xem đều đã thấy Thạch Thiếc vung cánh tay, khiến Trình Lê trực tiếp ngã ra, người đập vào kệ hàng làm cho đồ ăn vặt rơi đầy đất.
Thạch Thiến ngẩn người: rõ ràng cô chỉ không muốn cô ta đụng vào tay mình nên mới hất tay, tại sao cô ta lại có thể ngã bay ra như thế?
Trình Lê ngã xuống sàn, ấm ức mà nước mắt lưng tròng: "Sao cô lại đẩy ngã tôi?"
Thái độ của Thạch Thiến kiêu ngạo, lại dùng tiền để ép người, những người vây xem đã sớm thấy cô ta không vừa mắt, bây giờ cô ta lại đẩy ngã người ta, mọi người giờ đây đều bàn tán về điều đó.
Trình Lê lau nước mắt: "Cô không chỉ khi dễ mẹ tôi mà còn muốn động thủ với tôi nữa sao?"
Cô bò dậy, lao nhanh về phía Thạch Thiến, hai người xô xát với nhau.
Nhìn qua thì thấy Trình Lê đánh loạn xạ, nhưng trên thực tế, những chỗ cô đánh đều là những nơi trọng yếu, tuy đau nhưng sẽ không để lại thương tích nặng và cô cũng không đánh vào mặt.
Ban đầu Thạch Thiến còn phản kháng, liều mạng đánh lại Trình Lê, nhưng sau đó cô bị đánh đến nỗi chỉ biết ôm bụng cuộn tròn trên sàn.
Những người xung quanh cố gắng can ngăn, Trình Lê thấy mình ra đòn đủ rồi mới "bị" người vây xem kéo ra với vẻ mặt thất thần, khóc sướt mướt, nhìn qua trông còn thảm hơn Thạch Thiến.
Chuyện nháo thành như vậy, nên có người đã sớm báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, thấy hai cô gái trẻ đang đánh nhau, biết chuyện không có gì to tát, chỉ yêu cầu những người liên quan đi trình báo.
Mẹ Trình ôm Trình Lê, đau lòng không chịu được, bà bỗng lấy hết can đảm hét vào mặt Thạch Thiến.
"Cái váy lẫn đôi giày mà cô đang mang bao nhiêu tiền tôi đều biết hết! Váy là hàng thứ cấp của CHLOE, giá rất rẻ! Giày là hàng thứ cấp của PRADA, đó là đôi giày ba lê đã lỗi thời, còn thường được giảm giá 50%!"
Trình Lê nghe xong không nhịn nổi, cười phốc lên một cái, vội vàng lấy tóc che mặt.
Cả nhóm người đều bị bắt đi để trình báo.
Người xử lý là một chị gái cảnh sát.
Thạch Thiến kêu gào muốn đi bệnh viện, còn muốn gọi luật sư đến, vì thái độ ngạo mạn, không xem ai ra gì nên cô ta đã bị tạm giam, giờ cứ lập biên bản trước rồi nói tiếp.
Dù hai người trình báo không giống nhau, nhưng những người theo dõi và vây xem đều đã chứng minh, chính xác là Thạch Thiên đã động thủ trước.
Thạch Thiến nói mình chỗ nào cũng đau, nhưng nhìn cô ta không có chỗ nào bất thường.
Trình Lê thì khác, cả mu bàn tay cùng gương mặt đều bị móng tay cào chảy máu.
Loại tranh chấp như thế này cũng bình thường, không có hậu quả gì nghiêm trọng, chỉ cần hòa giải một chút.
Ai bị thương nhẹ, ai động thủ trước thì bồi thường nhiều hơn.
Tuy là Thạch Thiến động thủ trước, Trình Lê thì bị thương nặng hơn, nhưng do quần áo và giày bị bẩn, cho nên ý của cảnh sát là cả hai bên ai cũng không cần bồi thường, vậy là xong chuyện.
Phương án hòa giải kiểu này khiến Thạch Thiến bị tổn thất, bị đánh mà không được gì, Thạch Thiến đương nhiên không chịu.
Nhóm người mà Thạch Thiến nói sẽ giúp cô ta đã đến đồn cảnh sát.
Một người đàn ông đầu trọc và một cậu thanh niên chắc chưa đến hai mươi tuổi mặc đồ thời thượng chạy tới, họ là ba và em trai của Thạch Thiến, họ thế mà thật sự dẫn theo luật sư,
Chuyện nhà Thạch Thiến Trình Lê đều biết rõ ràng.
Kia là người em trai cùng cha khác mẹ của Thạch Thiến, là người con của ba cô ta thời trẻ với tiểu tam, được ba Thạch Thiến cưng lên trời. Tiểu tam đó vì sinh được con trai nên đã trở thành vợ của ông ta.
Sau khi ba mẹ Thạch Thiến ly hôn, cô ta đi theo ba, ở cùng mẹ kế và em trai.
Người trong nhà đến, sự tự tin của Thạch Thiến trở lại.
Khi ba cô ta đến, ông nghe Thạch Thiến kể lại chuyện đã xảy ra, còn không thèm nhìn qua Trình Lê và những người khác, chuyện đầu tiên ông ta làm là ngồi xuống gọi điện thoại.
Cũng không biết đang gọi cho ai, mở miệng ra là:
"Lão Triệu, ông có quen cảnh sát của khu đông không, tôi có chuyện muốn nhờ người giúp....."
"Lão Vương à? Ông có quen ai ở cục cảnh sát không? Đúng, đúng, đúng, tôi gặp chút rắc rối bên này....."
Chị gái cảnh sát cũng chịu thua, ném bút xuống, nói với Thạch Thiến: "Chuyện này lớn lắm sao mà cô cứ cố chấp với nó như thế? Cô có biết mỗi ngày chúng tôi ở đây có bao nhiêu việc phải làm không? Cô không muốn hòa giải thì chỉ có thể ra tòa khởi tố. "
Thạch Thiến cười lạnh một tiếng: "Khởi tố thì khởi tố, tôi kiện chết bọn họ!"
"Dám khi dễ chị của tôi ư? Ba tôi có thể bóp chết các người chỉ bằng một ngón tay út!" Em trai của Thạch Thiến cũng đi theo hù dọa, ôm chị gái mình với vẻ mặt đau lòng.
Còn rất che chở cho "người chị" này nhỉ. Trình Lê làm mặt quỷ với cậu ta.
Còn chưa kịp làm xong mặt quỷ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kỳ Thức.
Anh ta tới nhanh thật.
Xem ra đầu óc anh ta vẫn còn bị mê hoặc bởi sợi tơ hồng kia, nên mới có thể đến đây kịp thời như vậy.
Kỳ Thức dẫn theo Triển Quyển, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát.
Khi chị gái cảnh sát nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, cô ấy lập tức đứng lên: "Cục trưởng, chúng tôi đã lập biên bản, hiện tại đang tiến hành hòa giải." Rồi chỉ vào đám người Thạch Thiến: "Bọn họ không chịu hòa giải mà muốn khởi tố."
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi giới thiệu Kỳ Thức: "Đây là.....ừ thì......là người nhà."
Giữa trưa Kỳ Thức nhận được cuộc gọi của Trình Lê liền vội vàng rời đi, biết chắc là nhà cô xảy ra chuyện, mãi mới tìm đến được nơi này, nhưng vừa bước vào đã thấy Trình Lê cùng mẹ cô đang ngồi vào một góc trong cục cảnh sát.
Đầu tóc Trình Lê rối tung, trên mặt còn có vết máu.
Trông đáng thương vô cùng, giống như một bé mèo con ra bên ngoài đánh nhau khí thế nhưng lại bị thua bầm dập.
Kỳ Thức phớt lờ những người khác, chỉ bước nhanh đến với nàng mèo con của mình.
"Bị thương sao?"
"Đúng vậy, cô ấy đánh tôi, anh nhìn tay với mặt của tôi xem. " Trình Lê đưa mu bàn tay có vết cào cho Kỳ Thức xem, dáng vẻ trông thực đáng thương.
Trên làn da trắng như tuyết là những vệt máu đã đông, thực khiến người ta đau lòng, Kỳ Thức gắt gao nhíu mày.
Nhìn thấy anh nhíu mày, tựa hồ thực sự lo lắng, Trình Lê bỗng nhiên chớp chớp mắt với anh và nói: "Kỳ thực vết thương nặng nhất là ở eo."
Chị gái cảnh sát lập tức hỏi: "Eo của em bị làm sao vậy?"
Trình Lê quay người lại, vén áo lên một chút cho chị gái cảnh sát xem.
Trên eo có một vết bầm rất lớn, trông có vẻ rất nghiêm trọng.
Trình Lê (*)lời nghiêm nghĩa chính mà chỉ vào Thạch Thiến lên án: "Đây là vết thương được tạo ra khi cô ấy đẩy tôi va vào kệ!"
(*)Ở bản gốc thì tác giả dùng cụm "义正言辞" nghĩa chánh ngôn từ nhưng đây là một lỗi sai thường gặp, thành ngữ đúng phải là "义正辞严": nghĩa chánh từ nghiêm hay hay "义正词严": nghĩa chính từ nghiêm ( lời nghiêm nghĩa chính, lời lẽ chính nghĩa).
Kỳ Thức: "......."
Nói dối một cách lưu loát như thế, xem ra cũng không bị cái gì nghiêm trọng.
"Ngoài eo ra, có còn vết thương ở những chỗ khác không?" Kỳ Thức trầm giọng hỏi.
Trình Lê lắc đầu với anh: "Không có, hết rồi."
Trong đôi mắt trong veo kia còn mang theo ý cười tinh nghịch, mái tóc thì rối bời, có vẻ đang có tâm trạng không tồi.
Kỳ Thức dở khóc dở cười.
Thạch Thiến nhịn không được chen vào nói: "Tôi không hề đẩy cô ấy!"
"Đẩy hay không đẩy, cứ theo dõi xong thì nói chuyện tiếp." Chị gái cảnh sát liếc nhìn cô hờ hững.
"Ba, con cũng phải đến bệnh viện xét nghiệm, cô ta đánh vào bụng con, đau chết mất, con không tin là trên người con không bị thương!" Thạch Thiến nóng nảy, đi qua kéo tay áo ba cô ta.
Nhưng tâm tư của ba cô ta lại không đặt ở trên người cô ta, ông ấy bây giờ đang nhìn chằm chằm vào Kỳ Thức, đột nhiên ông ta nói: "Kỳ tổng?"
Kỳ Thức mắt cũng chưa thèm chuyển, tùy tiện ừ một tiếng.
Ba Thạch Thiến chỉ vào Trình Lê, lắp bắp nói: "Vị này chính là, chính là......"
Kỳ Thức không trả lời, chỉ nói lại với thái độ lãnh đạm: "Các người muốn khởi tố sao? Gửi trực tiếp bản sao của đơn khiếu nại đến văn phong pháp chế của Bravo."
Nói xong anh duỗi tay muốn kéo Trình Lê đi.
Ba Thạch Thiến đánh vào đầu cô ta một cái: "Tại sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Cãi nhau với bạn cùng lớp thôi mà sao lại làm to chuyện thế hả?"
Rồi quay sang Kỳ Thức: "Tôi nghe nói hai người họ quen nhau, là bạn học thời trung học, bởi vì một chút hiểu lầm mà cãi nhau, cứ như trẻ con, hơi nóng tính một tí. Mặt của Trình tiểu thư có sao không? Tôi có biết một bác sĩ thẩm mỹ......"
"Không cần." Kỳ Thức kéo Trình Lê đứng dậy, hỏi người đàn ông cảnh sát trung niên: "Trình báo như vậy được chưa? Chúng tôi có thể đi rồi chứ?"
Thạch Thiến bị ba đánh một cái, hoàn toàn không hiểu tình huống trước mặt.
Sau vài giây choáng váng, cô ta mới chợt nhận ra.
Ba cô gọi người này là "Kỳ tổng", chẳng lẽ người đó chính là Kỳ Thức của tập đoàn Bravo?
Buổi gặp mặt bạn cùng lớp lần trước, Trình Lê làm bộ làm tịch gọi điện thoại với Kỳ Thức, thế nhưng đó lại là sự thật ư?
Ba cô ta ngược lại vẫn tiến lên vài bước, đứng trước mặt Kỳ Thức và Trình Lê: "Kỳ tổng, hôn nay đều là hiểu lầm, ngài đừng để trong lòng, Trình tiểu thư, tôi thay Thiến Thiến bồi thường cho cô."
Trình Lê chớp mắt nhìn ông: "Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi."
Rồi lại hạ giọng nói: "Chỉ là, con gái ông cùng con trai ông lại đang có "quan hệ" với nhau, tôi thấy đây cũng là chuyện lớn, tôi nghĩ ông cũng nên quản một chút."
Ba Thạch Thiến bị những lời này đánh ngốc tại chỗ, theo bản năng quay đầu nhìn con trai và con gái mình.
Đằng sau ông vài bước là Thạch Thiến cùng em trai của cô đang ngồi, cả hai đều nghe thấy lời nói của Trình Lê, hai khuôn mặt lập tức trắng bệch một mảng, nhưng cũng không ai lên tiếng.
Trong mắt của Thạch Thiến tất cả đều là sự hoảng sợ, cô ta nhìn Trình Lê như thể đang thấy quỷ giữa thanh thiên bạch nhật.
Chuyện bí mật như vậy, làm sao cô ta có thể biết được?
Trình Lê không để ý tới bọn họ nữa, cô dìu mẹ cô đứng dậy rồi đi ra ngoài cùng với Kỳ Thức.
Trên hệ thống Nhân Duyên đã viết rõ ràng, vào lần trước, khi Trình Lê tiện tay tìm kiếm tên Thạch Thiến đã sớm nhìn thấy điều đó.
Dám đến tận cửa khi dễ mẹ Trình, chỉ đánh một trận là xong rồi sao?
Hai người đưa mẹ Trình về nhà trước.
Trình Lê đợi mẹ Trình xuống xe, mới lấy hết can đảm hỏi Kỳ Thức: "Tôi tùy tiện nói ra bí mật của Thạch Thiến, có xem như là tiết lộ thiên cơ không?"
Kỳ Thức nhàn nhạt đáp: "Cô nói cái gì? Tôi không nghe thấy." =>>
Trình Lê yên tâm, đối với anh nở nụ cười rạng rỡ.
Bên cạnh lúm đồng tiền có một vết xước nhỏ vẫn còn rướm máu.
Kỳ Thức nhíu mày: "Sao lại bị thương đến mặt?"
Lần trước Kỳ Thức đã thấy cô đối phó với Kiều Tam và biết rằng thân thủ của cô không tồi.
"Tôi cô ý để cô ta cào, trên mặt, trên tay, những chỗ này để bị cào là tốt nhất, không nghiêm trọng nhưng lại dễ thấy." Trình Lê còn rất cao hứng.
Kỳ Thức trầm mặt một chút.
"Lần sau nếu gặp phải những chuyện này thì đến tìm tôi, muốn làm thế nào thì làm, muốn đánh thì cứ đánh."
Trình Lê bất giác liếc nhìn cái vòng tròn đỏ trên ngón tay út của cô.
Anh ta nói những lời như thế này, là bởi đang phải chịu ảnh hưởng bởi sợi tơ hồng kia, chờ đến ngày mai tơ hồng biến mất, có lẽ sẽ không còn suy nghĩ như vậy.
Nhưng lại nghe Kỳ Thức tiếp tục nói: "Trợ lý của tôi, mà lại để người khác muốn khi dễ thì khi dễ sao?"
Hóa ra ý của anh ta là như vậy.
Đúng vậy, khi dễ trợ lý của anh ta cũng chính là không cho anh ta mặt mũi.
Triển Quyển ngồi ở ghế trước cũng cười hì hì nói: "Trình Lê à, chị cũng nên học cách (*)cáo mượn oai hùm đi, mặt chúng ta cũng chính là mặt Kỳ tổng, sao có thể tùy tiện để người khác bắt nạt được?"
(*)狐假虎威 (hổ giả hổ uy): cáo mượn oai hùm: ý nói việc dựa vào vị thế của ai đó để thị uy, dọa người khác.
Triển Quyển cũng nói như vậy. Trình Lê cảm thấy vừa rồi cô đã nghĩ quá nhiều.
Kỳ Thức lạnh nhạt tiếp lời: "Khuôn mặt của Trình Lê so với tôi không kém nhiều lắm, còn mặt cậu sao, tôi không muốn."
"Không đủ tư cách thật sao? Khó coi đến như vậy ư ?" Triển Quyển sờ mặt mình.
Kỳ Thức trực tiếp đưa Trình Lê đến chỗ bác sĩ kiểm tra toàn thân một lần, ngoài những vết xước cùng với vết bầm tím ở eo thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Bác sĩ nói, vết thương ở eo vài ngày nữa sẽ lành, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn cần xử lý cẩn thận để tránh để lại xẹo.
Trở lại văn phòng của Kỳ Thức ở tầng cao nhất Bravo, khi không còn một người nào, Kỳ Thức mới dẫn Trình Lê vào rồi nhìn kỹ khuôn mặt của cô.
Khuôn mặt của Trình Lê được bôi thuốc, trông càng giống một con mèo mướp con.
"Một người con gái, lại tùy tiện cùng người khác đánh nhau như vậy, cũng không sợ bị hủy dung."
Anh véo cằm Trình Lê, cúi đầu xem xét gương mặt bị thương của cô.
Hai người gần nhau đến mức, cô gần như có thể cảm nhận hơi thở của anh.
Trình Lê bỗng nhiên nhớ đến nụ hôn không thể tách rời mà cả hai đã làm vào buổi sáng, mặt tự dưng đỏ lên.
Kỳ Thức thấy mặt cô đột nhiên đỏ ửng lên, lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì.
Chăm chú nhìn trong chốc lát, Kỳ Thức bỗng nhiên cúi xuống.
Anh còn nghiêng nghiêng đầu, chạm vào chiếc mũi cao của Trình Lê, đó chính xác là tư thế chuẩn bị hôn.
Lại nữa ư?
Lần này là ở trong văn phòng của anh ta.
Anh ta đây là tính toán muốn làm nốt chuyện còn dở dang ở Càn Khôn Châu sáng nay ư?
Trình Lê rốt cuộc cũng hiểu tường tận: nửa thân dưới của đàn ông chỉ huy nửa thân trên của họ có nghĩa là gì.
Trình Lê vừa đẩy anh ta vừa trốn ra phía sau, lại thoáng nhìn qua ngón tay út của cô.
"Dừng, dừng, dừng, dừng, dừng lại! Kỳ Thức, anh xem!"
"Nhìn cái gì?" Kỳ Thức hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.
"Tơ hồng!" Trình Lê giơ ngón tay út đó lên giữa hai người họ: "Tơ hồng đã biến mất!"
Editor: Tuần này emm chỉ đăng mỗi chương 19 thôi vì chương này cũng dài bằng 3 chương bình thường cộng lại TvT
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://www.wattpad.com/user/sarang093