Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng

Đây là một căn phòng có những đồ nội thất tinh tế và trang nhã, cửa sổ được dán lụa mỏng, trên tường có treo tranh chữ, hoa và chim, giường được trải ga bằng lụa mềm, có màn che là hàng sợi dây hạt nhỏ.

Dù là mùa đông thế nhưng tiết trời vẫn còn ấm áp như mùa xuân.

Quả là điều không thể nào?

Đây là bên trong quả cầu sao?

Trình Lê chạy đến bên cửa sổ, bên ngoài là cái hoa viên trang nhã mà cô nhìn thấy hồi nãy, một cái hồ đầy hoa sen, còn có một vài con cá đang bơi trong hồ, trông chúng đều rất nhàn nhã tự tại.

Trình Lê ngẩng đầu lên nhìn, bên trên không phải là tường kính mà là bầu trời xanh thẳm với ánh mặt trời ấm áp và chói chang, không biết làm sao có thể làm được như vậy.

"Kỳ Thức, anh thả tôi ra!" Trình Lê hét lên trời.

Còn chưa kịp dứt lời thì lại đột nhiên thấy hoa mắt, xung quanh lúc này là những dãy tủ tài liệu trong văn phòng Nguyệt Lão, quả cầu thủy tinh đã trở lại trong tay Kỳ Thức.

"Cô sợ cái gì? Chỉ cần nghĩ đến việc ra ngoài thì cô sẽ ra được."

Trình Lê nhìn anh, lại nhìn tiếp quả cầu trong tay anh, không nói nổi một lời.

"Vấn đề chỗ ở của cô đã được giải quyết." Kỳ Thức nói với một giọng điệu thoải mái.

Kỳ Thức đưa quả cầu cho Trình Lê rồi lại đưa tiếp cho cô một chiếc hộp nhỏ bằng gấm để đựng quả cầu, bên trong hộp có một khe lõm, còn có một giá đỡ nhỏ bằng gỗ.

"Lần sau khi đi vào tốt nhất đừng có cầm quả cầu trong tay, mặc dù nó sẽ không dễ dàng bị vỡ, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút."

Có vẻ như vào lúc Trình Lê biến mất hồi nãy, anh ta đã thuận tay bắt lại quả cầu.

Trình Lê tò mò: "Nếu như lúc tôi ở bên trong mà quả cầu bị lắc, vậy tôi có bị ném lên trần nhà không?"

Kỳ Thức cười: "Đương nhiên sẽ không."

Tiện tay lắc lắc quả cầu, hồ nước bên trong vẫn yên tĩnh không một chút gợn sóng.

Sau khi anh ta rời đi, Trình Lê cẩn thận đặt quả bóng trên bàn rồi ghé qua một bên nghiên cứu.

Điều này quả thật thần kỳ.

Cả một buổi sáng, Trình Lê không nhịn được nên liên tục ra ra vào vào quả cầu không ngớt, sau đó cô phát hiện, không chỉ bản thân có thể đi vào mà còn có thể cầm đồ vào theo.

Nhưng bên trong cũng đã được chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, vừa đẹp lại tinh tế, nên cũng không cần lo lắng điều gì.

Khi Trình Lê còn nhỏ, cô cũng đã từng có một căn phòng xinh đẹp.

Vào thời điểm đó. phòng Trình Lê đều do một tay mẹ Trình trang trí với tấm thảm lông màu trắng trên sàn, giường thì được treo màn lụa.

Kiểu giường công chúa viền thêm đường ren mỏng hoàn toàn là phong cách mà mẹ Trình thích. Nhưng Trình Lê sống như vậy từ nhỏ cho đến lớn, đã sớm luyện thành thói quen nên cũng cảm thấy thoải mái.

Sau đó, không còn gì cả.

Rất nhiều người đã tới Trình gia, đem hết những đồ có thể bán đi mất, tấm thảm trắng của Trình Lê bị giẫm lên một cách rối loạn, mặt thảm đều là những vết chân đen.

Trình Lê lúc ấy cũng không có khổ sở gì, trong lòng chỉ có một mảnh đờ đẫn.

Cô chỉ nghĩ rằng, không biết cô gái nào sẽ sống trong căn phòng này, dù thế nào thì cô ấy cũng sẽ phải thay thảm lần nữa.

Về sau, cả gia đình chen chúc trong một căn phòng nhỏ, Trình Lê dọn vào phòng ngủ.

Trình Lê cầm quả cầu.

Lần đầu tiên trong những năm gần đây, Trình Lê cuối cùng cũng có lại một nơi dành riêng cho mình.

Trong lúc ăn tối tại nhà ăn công ty, Trình Lê hỏi Kỳ Thức: "Về quả cầu nhỏ kia, tôi có thể sử dụng nó trong bao lâu?" Cô ngập ngừng hỏi tiếp: "Tôi có thể sử dụng nó dù cho hợp đồng mười năm đã hết hạn được không?"

Kỳ Thức ngẩng đầu liếc cô một cái: "Quả cầu nhỏ quả cầu nhỏ cái gì, nó được gọi là Càn Khôn Châu. Không phải sáng nay tôi đã nói đó là khen thưởng của tôi cho cô sao?"

"Cho tôi ư? Thật vậy sao?" Trình Lê không thể tin được: "Nghe tên của nó như vậy, có phải nó là một bảo bối quý giá gì đó đúng không?"

"Không phải bảo bối, cũng chỉ là vật trang trí, tôi để đó cũng vô dụng."

"Nhưng....." Trình Lê thế mà vẫn "nhưng".

Kỳ Thức chống đầu: "Tôi đã nói rõ, đó là phần thưởng cho biểu hiện lâu nay của cô, có nghĩa là nó là của cô. Hiểu rõ ràng rành mạch lời nói của tôi không phải là trách nhiệm của người trợ lý như cô sao? "

Anh ta rõ ràng đang phê bình nhưng Trình Lê lại mỉm cười, còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.

"Cảm ơn." Trình Lê nhanh chóng nói rồi rũ mắt xuống ăn canh.

Kỳ Thức không trả lời nhưng lại không khỏi cong cong khóe miệng.

Cơm nước xong xuôi, cả hai người cùng nhau trở lại văn phòng Nguyệt Lão, Trình Lê đặt quả cầu lên bàn, xoa xoa tay nhỏ.

"Tối nay cô nhất định phải ngủ ở đó sao?" Kỳ Thức hỏi.

"Đúng vậy, tôi muốn thử xem."

"Vậy đừng về ký túc xá nữa, ở lại đây đi, buổi tối trước khi đi vào thì đặt quả cầu ở trên bàn trong văn phòng." Kỳ Thức nói.

Đó cũng là điều mà Trình Lê đã tính qua.

Ở lại đây thì cô cũng không cần phải đứng dưới trời tuyết lạnh giá chỉ để đợi xe buýt.

Vả lại nếu đem Càn Khôn Châu về phòng ký túc, khi cô vào trong đó thì cả người ở thế giới thực sẽ biến mất, một người đang sống sờ sờ lại tự nhiên biến mất hoàn toàn như thế, nhất định sẽ khiến mọi người sợ chết khiếp.

Hơn nữa, để nó trong ký túc xá cũng không an toàn, lỡ mà nó bị vỡ thì có Kỳ Thức ở đây giúp đỡ vẫn tốt hơn.

"Buổi tối cô có thể dùng nhà tắm cho khách. Lại đây."

Kỳ Thức dẫn Trình Lê vào phòng ngủ cho khách, anh đưa cho cô một bộ dụng cụ rửa mặt mới.

Anh ta chu đáo thật.

Trình Lê đang cảm động thì lại nghe được vị tư bản kia nói rằng: "Cô ở trong đó, sáng sớm liền có thể trực tiếp ra ngoài làm việc, tiết kiệm được khá nhiều thời gian di chuyển."

Trình Lê: "........"

Dù thế nào đi nữa thì Trình Lê cũng đã trải qua đêm đầu tiên rất tuyệt vời ở Càn Khôn Châu.

Chiếc giường êm ái và thoải mái, không khí thì ấm áp và dễ chịu, xung quanh cũng rất yên tĩnh, Trình Lê thích thú một lúc rồi ngủ lúc nào không hay.

Cô hoàn toàn không biết rằng, Càn Khôn Châu đã bị người nào đó cầm lấy rồi đặt lên đầu giường người nọ.

Editor: uầy, nhìn lén nè =>

Kỳ Thức ngồi dựa vào giường giải quyết một số công việc, một hồi lại liếc nhìn quả cầu nhỏ một cái.

Kỳ Thức đưa ngón tay lên cử động một chút.

Cửa sổ đang đóng chặt trên tầng hai của gian nhà nhỏ lặng lẽ mở ra.

Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy Trình Lê một chút, cả người cô đắp chăn kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận đang ngủ ngon lành.

Cô ấy ngủ rồi, vào lúc không cười, không biết cô ấy sẽ giấu hai lúm đồng tiền nhỏ ở chỗ nào.

Không có ai khác trong phòng, nhưng Kỳ Thức vẫn theo bản năng mà nhìn nhìn xung quanh rồi mới đưa ngón tay lên nhẹ nhàng gõ gõ.

Trình Lê đang trong giấc nồng, đôi má phồng lên, nơi mà đáng lẽ khi cười sẽ lộ ra lúm đồng tiền giờ đây lại như bị thứ gì đó vô hình chọc chọc khiến nó lõm thành một lỗ nhỏ.

Mềm mại, độ đàn hồi tốt, xúc cảm không tồi. Kỳ Thức nghĩ.

Bỗng nhiên có một giọng nam vang lên từ ngoài cửa.

"Kỳ Thức, cậu nhờ tôi lấy cái Liệt Thiên Nỏ của cậu đổi lấy viên Càn Khôn Châu của Thiên Đế chỉ để đặt ở đầu giường nhìn chơi thôi sao? "

Là Nhạc Ương đang nhàn nhã tựa ở cửa phòng.

Kỳ Thức rút tay về như chưa có chuyện gì, không trả lời anh ta, mà nói: "Cậu có phép lịch sự không? Ra vào phòng người khác mà không biết gõ cửa sao?"

Nhạc Ương giả vờ nghe lời anh, cậu giơ tay lên gõ cửa hai cái tượng trưng rồi mới bước tới.

Nhạc Ương nhìn Càn Khôn Châu trên bàn, thuận miệng hỏi: "Thiên Đế vì để dỗ dành Thiên Hậu nên mới dùng chúc phương làm Càn Khôn Châu, tổng cộng chỉ có hai viên, vậy mà cũng chịu đổi với cậu."

Kỳ Thức khẽ mỉm cười: "Lần trước ngài ấy đi săn lại thua dưới Liệt Thiên Nỏ của ta, chắc cũng không cam tâm, nên muốn lấy chiếc nỏ của ta đi nghiên cứu, xem chừng là muốn làm một cái giống hệt."

Nhạc Ương vươn tay muốn lấy Càn Khôn Châu: "Hạt châu này quý ở chỗ nào mà có thể khiến cậu dùng bảo bối của mình để đổi đấy? Cho tôi mượn chơi một chút."

Cậu còn chưa kịp chạm vào, Càn Khôn châu đã bị Kỳ Thức lấy đi.

Ánh mắt Nhạc Ương sắc bén nhìn qua, liền nhìn thấy có người đang ngủ trên lầu hai của gian nhà trong hạt châu, cậu cười một cái: "Thì ra là thế."

Kỳ Thức khẽ động ngón tay, cửa sổ đang mở của gian nhà lập tức đóng chặt.

Kỳ Thức đặt hạt châu trên bàn cạnh giường, sau khi đảm bảo Nhạc Ương sẽ không thể với tới mới bắt đầu nói: "Thế cái gì mà thế, chỉ vậy mà cũng có thể tự bổ não, cậu đi viết tiểu thuyết được rồi đấy. Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương thôi."

Nhạc Ương cười một tiếng: "**Vị sát thần cai quản vạn binh bỗng nhiên nổi lên lòng từ bi, mặt trời đang mọc hướng Tây sao?"
**Emm không biết emm edit chức vụ đúng không nữa TvT. Mn nếu ai biết có thể cmt để emm sửa lại ạ. Đây là bản convert của chức vụ được nhắc đến ạ: Chưởng quản trấn thủ tư thí thần.
Đây là raw gốc: 掌管镇戍司的弑神

Kỳ Thức nhướng mày: "Vậy cậu không nhớ rõ lần trước khi Thiên đế gọi hai chúng ta qua để nói chuyện gì sao?"

Nhạc Ương có chút ủ rũ : "Để cho cậu nuôi dưỡng lòng từ bi, làm tôi cũng không thể quản chuyện của những người khác."

Kỳ Thức gật đầu: "Cho nên tôi ngẫu nhiên từ bi một lần, điều hòa tâm tình một chút, vì thế cậu không cần xen vào việc tu tâm dưỡng tính của tôi."

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng xoạt xoạt, sau đó là một tiếng bang ầm ỹ.

Trình Lê đột nhiên xuất hiện trong không trung, rồi ngã xuống giường lớn của Kỳ Thức, lại bị đụng đầu vào cái tủ cạnh giường.

Trình Lê ba chân bốn cẳng bò dậy, ngồi ở trên giường, vừa mơ mơ màng màng ôm đầu, rồi lại mở to mắt.

Ba người hai mặt nhìn nhau.

Trình Lê cúi đầu nhìn giường, lại ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Thức.

"Đây là đâu? Tại sao các anh lại ở đây? Làm thế nào mà tôi lại ở chỗ này?"

Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và bạn bè, chúc mọi người trong năm mới sẽ gặp nhiều may mắn và nhiều thành công nha >3<

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://www.wattpad.com/user/sarang093

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play