Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng
Chất lượng của hai bộ đồ này tuyệt đối không đáng giá ba vạn tệ, nếu cô ta không phải bị lừa thì cũng là tự mình động tay động chân.
"Không chỉ có hai bộ đó mà tôi còn mua thêm vài cái áo sơ mi. Còn có giày và túi xách nữa." Trình Lê nhỏ giọng giảo biện.
Kỳ Thức không tin lời cô: "Vậy bây giờ tôi gọi điện thoại đến phòng tài vụ yêu cầu họ gửi biên lai cho tôi, để tôi xem rốt cuộc cô mua đồ nhiều hay ít."
Trình Lê chớp chớp đôi mắt, cắn môi không nói lời nào.
"Trình Lê, tôi không muốn phải nháo đến tận phòng tài vụ, hiện tại nơi này chỉ có tôi và cô, cô tốt nhất nên trình bày rõ ràng cho tôi."
Trình Lê lầm bầm điều gì đó từ trong cổ họng, nhưng Kỳ Thức không nghe rõ.
"Cô lại đây, cô nói cái gì tôi không nghe thấy."
Trình Lê tiến lên hai bước.
"Cái gì cơ?" Kỳ Thức ngồi ở trên ghế nghiêng người qua, dùng một tay nắm lấy tay áo của cô rồi kéo cô đến trước mặt mình.
"Tôi nói là, tôi thấy mẹ tôi cũng đã lâu không mua quần áo mới, mẹ tôi lại là người thích ăn diện nên tôi mới....ừm...."
Thì ra là thế.
Editor: anh nhà sợ chị để dành tiền không dám tiêu nè =>>
Kỳ Thức nhớ về ngày hôm đó khi đang ở trước cửa nhà cô, cô ôm mẹ mình, vỗ lưng dỗ bà như dỗ dành một đứa trẻ.
Trình Lê không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ông chủ nắm thóp, không dám hó hé lời nào.
Kỳ Thức nhìn cô, cũng không có nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Kỳ Thức đứng lên.
"Đi theo tôi."
Trình Lê trong lòng run sợ mà đi theo anh, Kỳ Thức cũng không dẫn cô đến phòng tài vụ để tính sổ mà gọi tài xế rồi trực tiếp lên xe.
Mới rời đi chưa bao lâu chiếc xe đã ngừng lại ở một cái hầm để xe.
Trình Lê nhận ra nơi này.
Trên lầu chính là nơi tập trung những thương hiệu xa xỉ hàng đầu, trước kia cô cũng thường xuyên cùng mẹ đến nơi này.
"Đến đây để làm gì?" Trình Lê hỏi.
"Mua quần áo cho trợ lý của tôi." Kỳ Thức căn bản không hề đợi cô, cứ ở phía trước sải bước mà đi.
"Cho tôi ư?" Trình Lê không thể tin được.
Kỳ Thức khẩu khí tùy ý: "Tôi còn có một nữ trợ lý thứ hai sao?"
Dẫn trợ lý tới đây để mua đồ hiệu ư?
Bước chân Trình Lê chậm rì rì.
Kỳ Thức quay đầu lại, liếc cô một cách sắc bén, hoàn toàn hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì.
"Tôi đã nói điều này vào ngày đầu tiên cô đi làm. Điều quan trọng nhất của công việc này là không suy nghĩ lung tung. Cô quay lại mà hỏi Triển Quyển xem rốt cuộc quần áo của cậu ta có phải đều do tôi mua không?"
Trình Lê cũng đã chú ý tới điều này, Triển Quyển một thân đều là những bộ đồ tinh xảo, cao cấp, có thể nói so với cậu thì những bộ đồ mà mấy giám đốc trong công ty đang mặc chả khác gì hàng chợ.
Trình Lê đã hiểu: trợ lý đi theo anh ta mỗi ngày, tuyệt đối không được ăn mặc quá keo kiệt vì như thế là làm mất mặt anh ta.
Kỳ Thức cùng cô đi lên thang cuốn, nhìn lướt qua các cửa hàng trên lầu.
Ồ. Không có một chút khái niệm gì về đồ nữ.
"Cửa hàng này? "Kỳ Thức chỉ tay tùy ý vào một cửa hàng có vẻ khá nổi tiếng về váy cho phái nữ.
Trình Lê lắc đầu dù còn chưa có nhìn.
"Váy của cửa hàng đó không để logo ở túi nhỏ mà lại để logo ở túi lớn, còn không thì ở trên lớp lót bên trong, một khi cởi ra liền nhìn thấy, quá xấu, tôi không muốn."
Kỳ Thức yên lặng khinh bỉ: Xấu ư, có thể xấu bằng bộ đồ cô mặc trong ngày đầu đi làm không?
"Chỗ kia thì sao?" Kỳ Thức lại chỉ về phía đối diện.
Trình Lê nhỏ giọng: "Quần áo của bên đó vẫn luôn hoa hòe, cứ như đồ của đoàn xiếc thú, mặc đi làm không thích hợp."
Kỳ Thức quay lại nhìn Trình Lê, đột nhiên nhận ra cô biết tất cả mọi thứ.
"Vậy cô tự mình mua, tôi đi theo cô."
Vì thế hai người lại trở thành thế này, Trình Lê đi phía trước, Kỳ Thức chân dài chậm rì rì theo sau.
Trình Lê quen cửa quen nẻo tìm được một cửa hàng.
Cửa hàng này mới ra mắt một chiếc túi xách. Trình Lê liếc nhìn hai lần liền quẹo vào trong cửa hàng dạo một vòng thì tìm thấy hai bộ vest nhìn khá quy củ, chỉnh tề.
Việc đầu tiên là đưa cho Kỳ Thức xem giá, mỗi bộ đều có giá mấy vạn.
"Thật sự sẽ mua bộ này cho tôi sao?" Trình Lê hỏi.
Kỳ Thức ở phía sau nghiêng người thì thầm bên tai cô: "Cô thú vị thật đấy, cho rằng tôi rất nghèo sao?"
Ờ thì, đúng thật bây giờ không ai giàu hơn anh.
Trình Lê yếm quần áo lên người, nhỏ giọng nói thầm: "Mặc thế này mà soi gương, quả thật đến tôi còn không nhận ra cô gái trong gương là ai."
Kỳ Thức cứng họng: **Đây là Prada bang uy sao? Tự luyến đủ rồi đấy.
**Đây là Prada bang uy sao?: emm không biết edit sao nên emm giữ nguyên bản convert. Raw gốc:
这是普拉达邦威么?
Theo emm tra được thì đây là một câu cà khịa xuất hiện từ phim "Meteor Shower": thương hiệu "Metersbonwe" vốn chỉ là một thương hiệu bình dân nhưng vì nữ chính Sở Vũ Tiêm (do Trịnh Sảng thủ vai) đã khen ngợi nó quá nhiều cứ như đây là một thương hiệu xa xỉ hàng đầu. Việc này khiến cho người xem khá buồn cười, từ đây thì câu này thường được dùng để châm biếm về những cái được tâng bốc quá đáng nhưng so với thực tế thì như một trời một vực.
Nhân viên cửa hàng vẫn luôn đi theo bọn họ, khi nghe thấy lời Trình Lê nói thì muốn cười nhưng không dám, nghẹn đến run rẩy, bỗng nhiên cô ấy lại nhận ra Trình Lê: "Trình tiểu thư?"
Cô đã nhiều năm không đến đây, thế mà trong cửa hàng vẫn còn nhân viên mà cô quen.
Lúc trước mẹ Trình Lê thích túi xách của cửa hàng này, mua hết cái này đến cái khác, còn được nhận ưu đãi hội viên: giảm giá 10% cho những món đồ có giá chục vạn trở lên.
"Đã lâu không thấy mẹ ngài đến đây? Có phải gia đình ngài đã ra nước ngoài không?" Nhân viên cửa hàng đến gần hỏi.
Trình Lê đáp lại một cách hời hợt rồi đi thay quần áo.
Nhân viên cửa hàng dựa vào kỹ năng nói chuyện của mình mà tiếp tục nói chuyện phiếm: "Ngài là bạn trai của cô ấy sao? Ngài thực sự rất đẹp trai."
Vừa mới dứt lời xong, khi người nhân viên nhìn thấy mặt Kỳ Thức, chợt nhận ra vị này chắc hẳn là người giàu nhất trong truyền thuyết nên cũng không dám tiếp tục buôn chuyện.
Trình Lê thử quần áo xong đi ra thì thấy Kỳ Thức đã bị lừa mua ba chiếc túi xách.
"Tôi thấy mang mấy cái này đi làm cũng không tệ lắm."
Trình Lê âm thầm bội phục, tốc độ mua túi xách của anh ta còn nhanh hơn cả mẹ Trình.
Đến lúc thanh toán, Trình Lê mới nhận ra ba cái túi anh ta mua đều là túi xách nữ, tất cả đều là những chiếc mà Trình Lê đã ngắm qua.
Một chiếc túi màu đen hồng dạng vuông trông rất phù hợp để mang đi làm, hai chiếc còn lại một là túi dạng tròn và một chiếc khác là một cái balo nhỏ xinh màu đỏ retro .
"Chẳng lẽ...đây là anh mua cho tôi?" Trình Lê ngập ngừng hỏi, cứ sợ là do tự mình đa tình.
"Nếu không thì sao? Tôi dùng chắc?"
Tài xế còn chưa đi lên, Kỳ Thức tự mình xách một đống túi: "Hình tượng của công ty rất quan trọng."
Vì giữ hình tượng cho công ty, hai người đã loay hoay cả một buổi sáng, Kỳ Thức giúp Trình Lê chỉnh trang toàn thân xong mới "khởi giá hồi cung."
Một buổi sáng thôi mà bay mất mấy chục vạn, Trình Lê cảm thấy có chút bất an.
Phí trang hoàng cho trợ lý có vẻ hơi cao.
Thấy cô lo lắng, Kỳ Thức nhẹ nhàng nói: "Cô đã ký với tôi hợp đồng mười năm, tính thế nào cũng đã trở thành "tài sản riêng của tôi", ăn mặc xa hoa đến đâu cũng không hề gì."
Trình Lê rất muốn phản bác: Dù tôi ký hợp đồng mười năm với anh nhưng chỉ bởi thế mà nói tôi là "tài sản riêng của anh" thì có phải phóng đại quá không thế?
Nhưng mà (*)cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, nghĩ đến túi đồ ăn đầy ắp trong cốp xe, Trình Lê liền kìm lại những lời này.
(*)Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: có nghĩa là: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Trở lại công ty, Trình Lê tìm cơ hội để bắt lấy con người đang bận bù đầu - Triển Quyển.
Triển Quyển khóc lóc than thở: "Tôi vẫn còn nhiều việc phải là, cô làm người tốt thả tôi đi đi."
"Chỉ hỏi cậu một câu thôi." Trình Lê không buông tay: "Kỳ tổng nói, quần áo của cậu đều do ngài ấy mua, có thật thế không?"
Triển Quyển đáp lại một cách không nghiêm túc: "Đúng vậy, mỗi lần ngài ấy đặt thợ may làm đồ cũng đều thuận tiện làm luôn cho tôi vài bộ, mua quần áo gì cũng đều sẽ cho tôi một bộ."
Trình Lê chọc chọc vào chiếc đồng hồ (*)Vacheron Constantin Malte trên cổ tay cậu: "Cái này thì sao?"
(*)Vacheron Constantin: một thương hiệu đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ.
"Cũng là do Kỳ tổng cho, ngài ấy mang thấy chán nên cho tôi, ở nhà tôi còn nhiều lắm."
Trình Lê yên lòng.
Xem ra anh ta đối xử rất tối với những người bên mình.
Sau khi trở về, để bù lại khoảng thời gian đi dạo buổi sáng, Trình Lê đã ngồi sắp xếp tơ hồng đến tận tối.
Ăn tối xong thì trời cũng đã tối hẳn, tan làm muộn hơn nhiều so với mọi ngày.
Hai người cùng nhau từ nhà ăn đi ra, Trình Lê thấy Kỳ Thức cũng đi thang máy xuống sảnh.
Anh ta xuống dưới làm gì? Trình Lê tò mò nhìn anh.
Kỳ Thức nhàn nhạt giải thích: "Tôi đi hít thở không khí."
Bên ngoài tuyết rơi đầy đường, không khí khá mát mẻ, thích hợp để ra ngoài hít thở. Nhưng anh ta đến áo khoác còn không mặc, thật sự không lạnh sao?
Anh ta là đại tổng Nguyệt Lão, có lẽ cũng không phải người nên chắc cũng không cảm thấy lạnh đi.
"Vậy tôi bắt xe về trước, tạm biệt."
Trình Lê vẫy tay với Kỳ Thức trong không khí lành lạnh.
"Tạm biệt." Kỳ Thức đút tay vào túi quần, nhìn cô đi đến trạm xe buýt.
Trình Lê để lại tất cả quần áo trong văn phòng Nguyệt Lão, thay lên bộ đồ thể thao, chắc là vì sợ làm bẩn đồ trên đường về.
Khoác lên người một chiếc áo khoác lông vũ, quả thật nhìn rất giống một con gấu mũm mĩm.
Chiếc xe cô muốn ngồi vừa vặn tiến vào bến, trong xe đèn được bật sáng.
May mắn thay, mặc dù đã muộn như vậy nhưng vẫn còn không ít người, có lẽ cũng là do tăng ca làm việc.
Kỳ Thức đang định xoay người về lại Bravo thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông chạy ra từ bên cạnh, một phen bắt được cánh tay Trình Lê.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu trắng đen, đội mũ lưỡi trai màu đem, đeo kính râm và khẩu trang trông rất khả nghi.
Có phải đó là chủ nợ lần trước đã bắt cô ấy?
Khi Kỳ Thức vừa động chân, liền thấy Trình Lê ngẩng đầu lên với người đàn ông, cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền.
"Tiểu Diệp? Cậu đã trở lại ư?"
"Mới trở về chiều nay." Người đàn ông kéo khẩu trang xuống một chút, một khuôn mặt đẹp trai tràn ngập hương vị thanh xuân lộ ra, nở nụ cười rạng rỡ.
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ tổng eiii, "tài sản riêng" của cậu bị người lấy mất rồi kìa.
Editor có lời muốn nói: chúc mọi người có một mùa Giáng sinh vui vẻ và an lành nha >3<
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://www.wattpad.com/user/sarang093