“Đúng vậy, một bản ghi âm có thể chứng minh được cái gì chứ?” Dạ Cô Tinh nhìn cô ta, nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu: “Nhưng nếu dùng chuyện này thu hút sự chú ý của công chúng, chắc là không khó lắm nhỉ?”

Phải biết rằng, những điều trên internet, dù đúng dù sai, chỉ cần có mánh lới quảng cáo, đủ điên rồ, tỷ lệ nhấp chuột cao thì không sợ nó không nổi tiếng! Nổi tiếng rồi, còn sợ rằng không thể thu hút sự chú ý của công chúng sao?

Dạ Cô Tinh hiểu được đạo lý này, Trần Phương Kỳ sao lại không hiểu. Huống hồ nhà họ Trần cũng làm trong ngành truyền thông, cô ta đương nhiên hiểu được sức mạnh của dư luận!

“Cô nói xem nên đặt cái tiêu đề như thế nào cho hay nhỉ? Tôi nghĩ là.... chúng ta nên để là: ‘Kinh hãi phát hiện nữ sinh đại học Khoa học công nghệ cấu kết với lãnh đạo cấp cao trong trường học, làm rò rỉ đời tư của học sinh’. Hay là: ‘Nữ sinh Đại học Khoa học công nghệ la hét trên đường như một người đàn bà đanh đá, lãnh đạo cấp cao của trường thực ra là đồng phạm’? Không không không... hình như chưa đủ hấp dẫn lắm.”

“Cô... cô muốn thế nào?” Trần Phương Kỳ đương nhiên biết ý của Dạ Cô Tinh khi cô nói những lời này, đây là rõ ràng là uy hiếp trắng trợn!

Một khi đoạn ghi âm này bị lộ ra, trước không nói đến thật giả, chỉ riêng đề tài này đã đủ bị chú ý. Sức mạnh của cư dân mạng hiện giờ vô cùng khủng bố. Trăm năm bia đá cũng mòn mà trăm năm bia miệng vẫn còn trơ trơ, miệng đời là một thứ rất kinh khủng, đến lúc đó cho dù cô ta có chết không thừa nhận cũng chẳng có ích gì. Huống hồ cô gái này cứ nói đến lãnh đạo cấp cao trường học, lỡ như chuyện này thật sự bại lộ ra, thì bác của cô ta…

Nếu cha cô ta mà biết được cũng nhất định giận tím mặt. Không thể để sự việc phát triển đến mức đó được.

Trần Phương Kỳ lắc đầu thật mạnh, cuối cùng cũng không giữ được thái độ bình tĩnh nữa. Ánh mắt hoảng hốt, cả người giống như bị rút xương, hai vai cũng vô thức xụ xuống: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Ngay cả giọng nói cũng không còn vênh váo hung hăng nữa, ngược lại mang theo một loại vô lực yếu ớt và suy sụp.

Ánh mắt Dạ Cô Tinh sắc lạnh, làm như không nhìn thấy thái độ yếu ớt của cô ta: “Xin lỗi.”

“Cái gì?” Giọng nói của Trần Phương Kỳ đột nhiên cao vọt lên, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh với vẻ không tin nổi, chậm rãi chuyển mắt sang Dạ Huy Nguyệt đang đứng một bên.

Cô ta từ nhỏ đã là bảo bối được cha mẹ nâng niu, không cần giấu giếm vui, hay tức giận ghen ghét. Có thể nói là tùy ý làm theo ý mình cũng không quá một chút nào. Hôm nay lại bắt cô ta phải cúi đầu xin lỗi một tên “trai bao” vô liêm sỉ, thấp hèn. Làm sao cô ta có thể cam tâm tình nguyện được?

Hôm qua, rõ ràng cô ta nhìn thấy Dạ Huy Nguyệt lên chiếc xe màu đỏ của một cô gái. Chiếc xe thể thao đó là phiên bản giới hạn của Ferrari mới ra mắt trong năm nay. Ngay cả nhà cô ta cũng không phải nói mua là có thể mua ngay được. Đây không phải trai bao vô sỉ được bao nuôi thì là gì?

“Hửm?” Dạ Cô Tinh đột nhiên nhíu mày, một tiếng hừ nhẹ phát ra từ khoang mũi, nhẹ đến mức khó có thể nghe thấy. Nhưng khi nó truyền vào tai Trần Phương Kỳ không khác gì tiếng của ma quỷ!

Cô ta siết chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt môi dưới. Chuyện đã đến mức này cô ta không còn lựa chọn nào khác! Nhưng cô ta nhất định sẽ bắt hai người này phải trả giá đắt...

“Xin lỗi.”

“Cô nói cái gì?”

“...... Xin lỗi.”

“Thật ngại quá, nghe không rõ.”

“Xin lỗi!”

Dạ Cô Tinh cười khẽ: “Cô đang nói với tôi sao? Nhưng mà tôi-không-cần.”

“Cô!” Hai mắt Trần Phương Kỳ như muốn nứt ra, kiêu ngạo như cô ta, chưa từng bị sỉ nhục như thế này bao giờ! Cô ta hận! Rất hận!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ cô ta phải nhịn, phải nhịn!

Cái đầu đầy cao ngạo chậm rãi cúi thấp, Trần Phương Kỳ quay sang Dạ Huy Nguyệt - người vẫn lạnh lùng đứng ở bên quan sát nãy giờ. Cô ta lại nắm thật chặt tay, sự oán hận sâu thẳm trong mắt cũng được kiềm chế, một tia dối trá lóe lên nơi đáy mắt.

“Xin lỗi!”

Dạ Huy Nguyệt cười khinh bỉ, ánh mắt lộ vẻ xấu xa: “Chó cái xin lỗi không phải nên sủa hai tiếng sao? Ồ! Tôi quên mất đây là một con chó cái chỉ biết dạy đời bằng tiếng người.”

Câu nói vừa dứt, xung quanh đột nhiên vang lên một trận cười. Cả người Trần Phương Kỳ run lên, móng tay như muốn ghim sâu vào lòng bàn tay.

Dạ Cô Tinh bình tĩnh quan sát phản ứng của Trần Phương Kỳ, bao gồm cả sự oán giận trong mắt mà cô ta tự cho là che giấu tốt. Dường như có tia sáng lóe lên sâu trong mắt cô, nhưng cuối cùng lại biến thành một nụ cười duyên dáng, điềm tĩnh, vui sướng, đẹp không sao tả xiết.

Nhạt như nước, nhẹ như khói, đẹp như một bức tranh.

Trần Phương Kỳ vẫn duy trì động tác cúi người, bình tĩnh đứng ở trước mắt Dạ Huy Nguyệt, nắm chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch.

Dạ Huy Nguyệt cười mỉa mai, ánh mắt dừng lại trên người Dạ Cô Tinh, đáy mắt lại hiện lên vẻ hoang vắng đổ nát.

Cô ấy đang bảo vệ mình? Không phải nói kiếp này đã thanh toán xong, không cần gặp lại nữa sao? Giúp cậu ta làm cái gì?

Buồn cười chính là, cậu ta lại không kiềm chế được mà âm thầm vui sướng. Cậu ta đang hy vọng điều gì chứ? Rõ ràng cô đã nói như thế.

Cậu ta phiền toái vẫy tay: “Được rồi, cút đi! Lần sau nhớ kỹ, nhớ đừng lẳng lơ nữa, rồi lại nhìn thấy đàn ông là cắn loạn.”

Hai vai Trần Phương Kỳ run rẩy, mí mắt sụp xuống, vẻ mặt khó phân biệt. Cô ta quay người từng bước rời đi, sau mười mấy bước, cô ta bắt đầu liều mạng bỏ chạy cho đến khi bóng lưng biến mất ở góc đường.

Mọi người vây xem cũng lập tức giải tán, khi rời đi vẫn còn sôi nổi bàn tán tiếp. Đây chính là một dịp tốt để hóng hớt đó!

Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng liếc mắt về phía sau, giọng điệu lạnh lùng, khó phân biệt vui giận: “Đi theo chị.”

Cả người Dạ Huy Nguyệt cứng đờ....



Ngõ nhỏ đối diện cửa phía nam của trường Đại học Khoa học công nghệ, mái hiên thấp, gạch đỏ ngói xanh. Những ngôi nhà cũ thấp bé đan xen nhau và những con ngõ nối dài giữa các ngôi nhà. Dưới cái nắng hừng hực của buổi trưa hè, đập vào mắt là một phong cách tràn đầy cổ kính.

Một trong những con ngõ nhỏ đó, cô gái mặc áo phông trắng quần short lúc này đã tháo chiếc kính râm to trên mặt mình xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng như sứ.

Đối diện với cô gái, chàng trai dựa vào tường gạch đỏ một cách bất cần đời. Mái tóc che đi đôi mắt đen láy, ngang ngược phóng túng, vô cùng anh tuấn. Toát lên vẻ đẹp trai và khí thế có chút vô lại.

Dạ Cô Tinh bình tĩnh nhìn chàng trai đứng trước mặt mình. Bọn họ từng sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ lại không có gì để nói. Đây là món nợ của Dạ Cô Tinh, nhưng Diệp Tử nàng lại phải đến trả nợ, thật không biết đây là oan hay là nghiệt nữa.

Lúc suy nghĩ của cô đang xoay chuyển ngàn lần, ánh mắt cậu thiếu niên lại không chút nhượng bộ, kiên định nhìn thẳng vào cô, đáy mắt hiện lên sự ngoan cố.

Haizz! Cô chỉ có thể thầm thở dài, ai bảo Diệp Tử lại trở thành Dạ Cô Tinh. Không chỉ chiếm hữu thân thể của Dạ Cô Tinh, mà còn hoàn toàn kế thừa trí nhớ của Dạ Cô Tinh, mà Dạ Cô Tinh lại gặp phải tên tiểu ác ma này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play