Anh ôm lấy thân thể mềm như bông của cô, dán miệng vào bên tai cô, ấm áp nói: “Cho phép em chạm vào người anh, lại không cho anh chạm vào người em sao?”
“Không phải… Anh đừng…”
Hơi thở ở trên vành tai của cô mang lại cảm giác nóng bỏng, cô cảm thấy hai chân của mình không thể đứng vững được.

Nhất thời nhìn chằm chằm vào
người đàn ông chết tiệt này, nhìn con ngươi mê người của anh, trong đáy mắt lộ ra dục vọng, cô nhìn quần áo của anh, hung hãng cắn lên bờ vai của anh.

“A…”
Cắn thật đó à.

Tuy nhiên, một chút đau lại không có, ngược lại cảm thấy, miệng nhỏ của cô ướt át, đều lưu lại ở trên người, từ nóng đến lạnh, khiến anh càng thêm tâm ý viên mãn.

cố Lâm Hàn nghiêng đầu nhìn: “Miệng ướt quá !”

“Vừa lắm, ai kêu… ai bảo anh trêu chọc em.


Vu Tịch bây giờ rất khó chịu, thật sự muốn cắn đồ gì đó.

Cố Lâm Hàn còn muốn nghiêng đầu xem thử bản thân rốt cuộc đã bị cô cắn cho thành cái dạng gì, cô đã kéo gương mặt của cố Lâm Hàn qua, một ngụm cắn chặt lấy môi anh.

Cố Lâm Hàn không kìm lại được mà ôm cô, hôn môi cô.

Nhưng mà cô sau khi được đáp lại cũng không bỏ ra.

Giống hệt như yêu tinh, cứ quấn lấy người anh, vẫn luôn hôn tới hôn lui.

Người ở bên ngoài cũng không biết đã xảy ra chuyện gi, chỉ cảm thấy người ở bên trong lâu lắm rồi cũng chưa đi ra.

Nhưng mà, bọn họ cũng không dám đi vào họ.

Vu Điềm sớm phát hiện ra một bộ quần áo rất đẹp, lúc này, đã mặc vào và đứng trước gương.

Lễ phục quý, quả nhiên thật sự khác biệt.

“Ôi, thật là đẹp.

” Nhân viên cửa hàng đứng ờ một bên nói.

Vu Điềm cũng cảm thấy, chính mình chưa bao giờ nhìn thấy bản thân đẹp như thế nào.

Xem ra, cô ta quả nhiên cho dù có trang điểm thêm một chút, vẫn rất xinh đẹp.

So với mấy minh tinh ở ngoài kia, cũng không kém gì.

“Quần áo của cửa hàng này thật
khá tốt.

” Vu Điềm nhìn bản thân, tâm tình cực vui vẻ.

Nhân viên cửa hàng nói: “Đúng vậy, có rất nhiều người nổi tiếng, đều sử dụng lễ phục của chúng tôi.


“Có phải… nỗi tiếng như vậy không.


Vu Điềm càng ngắm bản thân ở trong gương, càng cảm thấy đẹp hơn.

Lúc này, cửa mở ra, cố Lâm Hàn dẫn Vu Tịch đi ra.

Vu Điềm nghe thấy động tĩnh của Cố Lâm Hàn, ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện, quần áo của cố Lâm Hàn có chút lộn xộn, nhưng mà, lại nhìn thấy một chút màu da mật ở bên trong, người khác vừa chạm mắt vẫn còn muốn tiếp tục nhìn vào bên trong.

Nhưng mà…
Ngay lúc này Vu Tịch đang ở phía sau lại lập tức đi lên.

Vu Điềm bị buộc phải thu hồi ánh mắt lại.

Vô cùng đơn giản, một thân của

cô là màu xanh biếc, khiến người khác nhìn thấy phải một phen kinh diễm.

Lễ phục này vô cùng vừa người với cô, giống như được thiết kế dành riêng cho cô.

Lúc cô vừa mới bước vào đây còn mặc đồ rất bình thường, trông có vẻ rất gầy, lại không nghĩ tới, dáng người lại tốt như thế.

“Ôi, dáng người của tiểu thư thật tốt.


“Bộ lễ phục này, nếu không phải nhờ màu da của cô, thật sự rất
khó để mặc được.


“Tiểu thư cùng với cậu chủ cố thật sự là trời sinh một đôi, đứng chung một chỗ quá đẹp mắt.


Bởi vì lễ phục của cố Lâm Hàn so với phụ nữ càng dễ dàng thay đổi hơn, cho nên trước đó đã thay đổi lễ phục xong xuôi.

Trang phục của nam giới lấy số đo đơn giản , cho nên, bộ lễ phục này càng phù hợp với anh hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play