Ở một mức độ nào đó, thật ra thì vào sáng sớm khi bắt được nữ thích khác đó, Kỳ Ninh đã một mực chú ý tình hình bên phía thôn Vân Linh, nhưng bởi vì chuyện không hề khẩn cấp, cho nên trong thời gian đó chỉ cho người thu thập đơn giản tin tức có thể sử dụng bốn phía thôi.

Nữ tử trước mặt tên là Ngu Khả Nguyệt, là thủ lĩnh ám vệ điều tra lần này, thừa dịp lúc Kỳ Ninh đang xem tài liệu, vội vàng thấp giọng nói.

"Xin điện hạ thứ tội, bọn thuộc hạ cũng không biết hôm nay điện hạ sẽ tới, cho nên rất nhiều thứ vẫn còn ở trong thành. Nếu điện hạ không ngại, thuộc hạ lập tức sai người mang hết những đồ vật cần thiết tới đây."

Bên trong thành là chỉ thành lân cận, cách thôn Vân Linh không xa, ngựa chiến chưa tới một canh giờ đã có thể chạy tới. Ngu Khả Nguyệt mừng vì trước đó mình ở lại chờ bên ngoài thôn Vân Linh khoảng năm sáu ngày vì lo lắng bỏ lỡ hành trình của đám người Tấn vương, nếu không sợ rằng hôm nay đã bỏ lỡ mất rồi.

"Không cần." Kỳ Ninh quét qua đống chữ viết trong tay, không nhịn được nhíu mày lại: "Chỗ này ngươi viết... người mang tới có hai người mất tích bí ẩn, đã có chuyện gì?"

"Hồi điện hạ, chuyện xảy ra vào buổi đêm hôm trước, lúc ấy người mất tích là hai tên thị vệ gác đêm. Theo lời người đổi ban trước đó với hai người nói, đêm đó cũng không có bất kỳ tình huống dị thường nào, mà sau khi hai người đó đột nhiên biến mất, tìm khắp bốn phía cũng không thấy dấu vết giãy giụa."

Ngu Khả Nguyệt cúi thấp đầu.

Hai người mất tích đều trực thuộc ám vệ phủ Tấn Vương, cho dù là bị người nào bắt được, vốn cũng không nên im hơi lặng tiếng như vậy mới phải.

"Kỳ lạ." Đường Tô Mộc sờ cằm: "Nếu hiện trường không có dấu vết khác lạ, vậy âm thanh thì sao? Đêm đó có người nào nghe thấy âm thanh gì kỳ quái hay không? Ví dụ như... tiếng cười gì đó?"

Ngu Khả Nguyệt nghĩ ngợi chốc lát, lắc đầu một cái: "Thuộc hạ cũng không nghe thấy tiếng cười gì cả, nếu như để mà nói có cái gì, thì cũng chỉ là nghe thấy mấy tiếng mèo kêu loáng thoáng thôi."

Mèo kêu?

Sao càng nghe càng quỷ dị thế.

Đường Tô Mộc nổi da gà, nhích lại gần chỗ Kỳ Ninh.

"Ta cứ cảm thấy nơi này có chỗ nào đó sai sai, hay là chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện trước đi."

"Sợ à?" Kỳ Ninh quay đầu lại hỏi, trong mắt mang ý cười trêu chọc.

"Không có." Đường Tô Mộc kiên quyết lắc đầu: "Nhìn ta giống kẻ nhát gan vậy sao?"

"Thật không? Vậy chúng ta chờ ở đây đến khi trời tối đi, nhìn xem có thay đổi gì không." Kỳ Ninh nói.

"Đừng, đừng." Đường Tô Mộc kéo áo hắn: "Ta sợ, ta sợ đã được chưa? Không phải trước đó nói gần đây có một thành trấn hay sao, chúng ta tới nơi nào đó chờ đi, chờ cho người điều tra xong chuyện này rồi tính tiếp."

"Đi ngay bây giờ?" Kỳ Ninh hỏi.

"Đi đi đi." Đường Tô Mộc nhìn xung quanh, không biết có phải là mình xuất hiện ảo giác gì hay không, hình như cũng nghe thấy một tiếng mèo kêu.

Âm thanh đó rất yếu, như có như không, nhưng thủy chung vẫn quanh quẩn bên tai.

"Chỗ này kỳ quái quá, đi mau lên một chút thôi, đừng để lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau biến mất không thấy."

Đường Tô Mộc không nhịn được nghĩ tới lời nữ tử Tây Di nói trước đó, dựa theo lời kể của nàng, hình như huynh trưởng của nàng và những thị vệ kia bỗng nhiên biến mất không thấy bóng dáng trong hoàn cảnh quỷ dị như thế này.

Meo...

Không phải ảo giác!

Đường Tô Mộc quay đầu lại, lần này y nghe thấy một tiếng mèo kêu chân chân thực thực.

"Kỳ Ninh?"

Sương mù xung quanh dường như càng dày đặc hơn nữa, Đường Tô Mộc xoay người muốn kéo Kỳ Ninh, nhưng bất ngờ lại bắt hụt.

"Nhị điện hạ... Thẩm hộ vệ... Ngu hộ vệ..."

Đường Tô Mộc liều mạng tìm quanh bốn phía, hộ vệ vương phủ đứng đầy đất trống đã không thấy một bóng người nào nữa.

Không phải chứ, thật sự không có người.

Đường Tô Mộc ngơ ngác đứng tại chỗ thật lâu, cuối cùng xoa trán một cái: "Đỉnh Vô Uyên."

[Chủ nhân?]

"Ngươi nói xem, bệnh miệng quạ đen này có thuốc chữa không?"

[...]

Sắc trời u ám, bởi vì bốn phía bị sương mù vờn quanh, tầm nhìn cực ngắn, nhất thời khiến người ta không phân rõ giờ phút này là đêm tối hay là ban ngày.

Cách lúc rời khỏi Kỳ Ninh đã qua nửa giờ.

Đường Tô Mộc để lửa trong lò vượng hơn một chút, lấy rau cải và thịt khô đã chuẩn bị trước ném vào trong nồi sắt, đến khi nấu xong xuôi thì cuối cùng ném một vắt mì sợi vào.

Mì sợi màu trắng đang cuồn cuộn trong nồi canh, mùi thơm của rau cải và nồng đậm của thịt khô khiến hai người ngồi chờ ở bên cạnh cảm động đến sắp khóc.

"Hu hu hu hu, Đường công tử, từ nay về sau ngươi chính là đại ân nhân của ta, ngươi nói đi đông ta sẽ không dám đi tây. Không phải ngươi nói muốn kệ hàng trong tiệm thuốc hay sao, cho ngươi hết, cho ngươi tất cả đó!" Nhạc Thư chảy nước mắt nước mũi, cái chăn bao quanh gần như bọc mình thành một quả bóng.

Hồi lâu Đường Tô Mộc vẫn không nói gì: "... Chuyện kệ hàng để sau hẵng nói, trước tiên bàn chuyện cái đã. Tại sao hai người các ngươi lại chạy ra sông, suýt chút nữa khiến mình chết chìm?"

Đúng vậy, ra sông.

Sau khi tách khỏi đám người Kỳ Ninh, Đường Tô Mộc cũng không dừng lại tại chỗ, mà là đi dò theo hướng con sông, rất nhanh biết rằng hẳn là mình đã đi vào trong thôn Vân Linh.

Chuyện này rất kỳ quái.

Dù sao thì trên người Đường Tô Mộc cũng mang theo đỉnh Vô Uyên, nếu như bỗng nhiên bị chuyển đến địa phương nào đó thì không thể không có cảm giác mới đúng.

Mà nếu như không bị dịch chuyển tới, thì đồng nghĩa với việc rất có thể từ ban đầu thuyền bay đã hạ cánh trong thôn Vân Linh, mà tất cả mọi người bọn họ, kể cả Đường Tô Mộc cũng hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này.

Không dám lãng phí thời gian nữa, Đường Tô Mộc vừa để lại dấu hiệu, vừa đi theo dòng sông, muốn nhìn xem có thể tìm được biên giới thôn Vân Linh hay không.

Đáng tiếc tốn thời gian thật dài, không tìm được biến giới, trái lại phát hiện hai người ở chính giữa sông, tay chân cứng nhắc, đang liều mạng vùng vẫy muốn nhô đầu mình lên khỏi mặt sông.

Nếu như không phải bỗng nhiên nhận ra người trong sông là ai, sợ rằng Đường Tô Mộc đã chạy tám hướng rồi.

Cũng may trên y phục của Tư Thiên Giám có đường vân xanh trắng xen nhau rất đặc biệt, nhìn qua cực kỳ nổi bật, Đường Tiểu Đường mới miễn cưỡng dừng bước lại, nắm bắt thời gian cứu hai người ra.

"Ta khuyên ngươi đừng luẩn quẩn mãi thế, cho dù không làm tròn nhiệm vụ Tư Thiên Giám giao cho ngươi, cũng không đến nỗi chạy ra sông tự sát chứ." Đường Tô Mộc vừa nói, vừa múc bát mì mới nấu xong đưa cho Nhạc Thư.

"Hắt xì." Nhạc Thư hắt hơi một cái thật mạnh: "Ai luẩn quẩn chứ! Đó là do ta không cẩn thận trúng cổ trùng, ngươi không phát hiện ra sương mù nơi này có chút cổ quái sao?"

Cổ quái?

Đường Tô Mộc ngẩng đầu lên, nhìn theo phương hướng Nhạc Thư chỉ.

Nhạc Thư bưng bát mì đến dưới cằm: "Ngươi nhìn kỹ sương mù bốn phía này đi, có thấy một tia màu đỏ không, cứ như đầu dây vậy."

"Đúng! Chính là cái đó! Lát nữa ngươi phải cực kỳ cẩn thận, nhất định không được để mình dính vào mấy thứ đồ quỷ này, nếu không sẽ giống hai người bọn ta vừa rồi, trở nên không thể nào tự khống chế."

"Còn đáng ghét hơn nữa." Sắc mặt Nhạc Thư khó coi, như là nghĩ đến thứ gì đó không tốt: "Thậm chí ngay cả người chết cổ trùng này cũng có thể khống chế. Trước đó ta để thiếu tộc trưởng Thạc Minh lôi một người về, trước khi loại bỏ cổ trùng ra, nhìn cứ như một người sống vậy."

Thiếu tộc trưởng Thạc Minh rúc vào góc tường, cơm cũng không ăn, bộ dạng đã hoàn toàn tự bế.

Đường Tô Mộc buông đồ trong tay xuống, suy tính chốc lát: "Thật ra thì nghĩ ngược lại, khả năng đây là chuyện tốt không biết chừng."

"Chuyện tốt ư?" Nhạc Thư nhảy mũi hai cái, nhìn về phía Đường Tô Mộc không dám tin.

"Ta biết vật này rất lợi hại." Đường Tô Mộc nhìn hắn, nói: "Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như vật này lợi hại như vậy, thế tại sao đến bây giờ người sau lưng vẫn chưa xuất hiện?"

Nhạc Thư sửng sốt một chút.

Đúng vậy.

Khắp nơi trong thôn Vân Linh đều là sương mù, mà trong sương mù lại là tiểu trùng màu đỏ có thể khống chế nhân tâm ở khắp chốn, hơn nữa còn có năng lực tạo ảo giác. Theo lý mà nói, hẳn là người giật dây kia không sợ mới phải, chẳng có lý do gì mà vẫn luôn ẩn ẩn núp núp, không dám gặp người.

"Có hai loại khả năng. Thứ nhất, là hắn bất thình lình có được loại năng lực này, đáng tiếc bản tính hèn yếu, cho nên chỉ dám núp sau lưng, lợi dụng cổ trùng để điều khiển người trong thôn."

"Thứ hai, cũng là khả năng cao nhất, chính là nhìn như năng lực của hắn mạnh mẽ, thật ra thì bên trong cất giấu nhược điểm không nhỏ, hoặc là tồn tại sơ hở nào đó không thể che giâys được, khiến cho hắn không dám tùy ý xuất hiện trước mặt người khác, để đề phòng bị người ta đánh tan dễ dàng." Đường Tô Mộc nói.

Cho nên chuyện cần làm tiếp theo rất đơn giản... Nghĩ cách đưa người núp sau lưng ra.

"Đúng vậy." Nhạc Thư lập tức nghe hiểu lời đối phương chưa nói hết, ngay cả mì sợ cũng không buồn ăn nữa, liều mạng gật đầu: "Ngươi nói không sai. Trước đó bọn ta cứ tránh mãi, từ đầu tới cuối không dám đối đầu chính diện với hắn, thế mà là đi lầm đường!"

Đáy lòng Nhạc Thư hối hận không thôi. Lúc mình mới tới đã quá cẩn thận, nếu không với số người hắn mang tới, kiểu gì cũng không thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay mới đúng.

"Nhưng mà trước đó tốt nhất vẫn nên cứu thôn dân nơi này đã, tránh phát sinh nhiều thương vong hơn." Đường Tô Mộc nói.

Y cũng không quên, nhiệm vụ lần này ngoại trừ chế ngự đầu sỏ ra, quan trọng nhất chính là giải cứu tất cả thôn dân và sứ thần Tây Di bị kẹt ở đây. Một khi số người bị chết vượt quá mười lăm, nhiệm vụ sẽ thất bại hoàn toàn.

"Nghe ngươi cả." Nhạc Thư nói không chút do dự.

Ăn xong, lại thay quần áo sạch sẽ, trạng thái của Nhạc Thư khôi phục một chút. Sau khi bàn bạc kế hoạch với Đường Tô Mộc, hai người quyết định chia nhau ra hành động. Đường Tô Mộc phụ trách tập hợp thôn dân đã bị khống chế lại, tạm thời áp chế cổ trùng bên trong cơ thể của bọn họ. Nhạc Thư thì phụ trách đi tìm đầu sỏ sau màn, có thể tìm được là tốt nhất, không thể tìm được thì tập hợp ở địa điểm đã hẹn trước sau khi trời tối.

Dựa theo ý tưởng gốc của Đường Tô Mộc, thì là chính y đi tìm đầu sỏ phía sau màn dù thế nào đi chăng nữa, trong hai con đường, đi tìm đầu sỏ cũng phiền phức và nguy hiểm hơn một chút, kết quả nói thế nào Nhạc Thư cũng không nghe.

"Không không không không, chuyện đi tìm đầu sỏ cứ giao cho bọn ta đi. Ngươi cũng biết ta rồi đó, đánh đấm một chút thì được, chứ xử lý cổ trùng thì thôi đi."

"Cũng được." Đường Tô Mộc gật đầu, thuận tiện lấy ba miếng ngọc thạch: "Đây là độn địa thạch, sau khi bóp vỡ có thể dịch chuyển đến nơi an toàn gần đó trong chớp mắt. Ngươi hãy cầm lấy, ngàn vạn lần đừng cố chống cự."

Độn địa thạch là đạo cụ trong cửa hàng nông trại, một một miếng trị giá hai mươi đồng tiền vàng. Trừ việc không thể lựa chọn địa điểm dịch chuyển, là ngẫu nhiên ra thì đối với một đạo cụ để chạy trốn mà nói, vẫn vô cùng dễ xài.

Nhạc Thư nhận lấy đồ, cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng. Đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nghe Đường Tô Mộc nói tiếp.

"Mỗi một miếng hai trăm lượng bạc, sau khi về nhớ trả cho ta."

Nhạc Thư: "..."

Hai trăm lượng bạc.

Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!

--------------------

Hi hi thấy tui chăm chỉ chưaaaaaaaaaaaaaaaaa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play