Tim Lửa đặt đứa con của Đuôi Chấm xuống chân Bão Trắng và quay lại nhìn bộ tộc. "Nước đủ cạn để lội hầu hết quãng đường qua bờ bên kia," anh ngao. "Nó cạn hơn nhiều so với bình thường. Chúng ta phải bơi qua một đoạn ở giữa dòng sông, nhưng chúng ta sẽ làm được." Bầy mèo nhìn anh bằng những đôi mắt sợ hãi. "Mọi mèo phải tin tôi!" Anh thúc bách.

Bão Trắng nhìn vào mắt Tim Lửa một nhịp tim đập lâu, rồi điềm tĩnh gật đầu. Ông nhặt đứa con của Đuôi Chấm lên và lội xuống sông cho đến khi ông đứng thẳng, bụng chạm vào dòng nước đen. Sau đó, ông giật đuôi ra hiệu cho những mèo khác theo sau.

Tim Lửa cảm thấy một mùi quen thuộc tràn vào mũi, và bộ lông vàng hoe mềm cạ vào vai anh. Anh nhìn xuống đúng vào đôi mắt xanh lá cây rực sáng của Bão Cát.

"Anh nghĩ nó an toàn sao?" Cô lầm bầm, hích mũi về phía dòng nước trôi nhanh.

"Phải, tôi hứa." Tim Lửa trả lời, thầm ao ước bằng cả trái tim rằng họ đang ở một nơi xa xôi khác, xa hẳn bờ sông bị lửa đe dọa này. Anh chậm rãi chớp mắt với cô chiến binh kiên định bên cạnh mình, cố trấn an cô bằng ánh mắt của mình, trong khi anh thật sự muốn vùi mõm vào bộ lông của cô để trốn cho đến khi cơn ác mộng này qua đi.

Bão Cát gật đầu như thể đọc được tâm trí anh. Sau đó, cô chạy qua vùng nước nông và dầm mình vào đoạn kênh sâu ở giữa dòng, đúng lúc ánh chớp thắp sáng dòng nước sôi lợn cợn. Ngực Tim Lửa thắt lại khi cô mèo trượt chân vào lớp sỏi và biến mất dưới mặt nước. anh cảm thấy tim mình ngừng đập và tai anh nổ đì đùng như sấm khi anh đợi cô trồi lên trở lại.

Thế rồi Bão Cát nổi lên, ho sặc sụa và quẫy đạp chân, nhưng vẫn bơi dứt khoát về phía bờ bên kia. Cô loay hoay ngoi lên bờ bên ấy, bộ lông ướt nước dính sát vào người, cô gọi với sang những mèo cùng tộc của mình. "Chỉ cần khua chân liên tục là tất cả sẽ an toàn!"

Ngực của Tim Lửa nhói lên niềm kiêu hãnh. Anh ngắm nhìn dáng dấp uyển chuyển của cô in bóng trên nền cây cối ở bờ bên kia, và suýt nữa thì không kiềm chế được mà nhảy ùm xuống nước, bơi đến chỗ cô. Nhưng anh cần phải theo dõi những mèo còn lại trong bộ tộc bơi qua trước, nên buộc lòng phải đứng nhìn họ bắt đầu lao xuống dòng sông.

Da Bụi và chân Mây kéo thi thể của Da Vá ra mép nước. Da Bụi nhìn xuống cái xác, rồi nhìn con sông, nét mặt xịu lại, thể hiện rõ việc không thể mang ông mèo chết sang bờ sông bên kia trong khi bơi một mình đã khó khăn lắm rồi.

Tim Lửa bước đến bên anh chiến binh. "Để ông ấy ở lại," anh lầm bầm, mặc dù viễn cảnh phải để một mèo khác ở lại phía sau xé nát trái tim anh. "Chúng ta sẽ trở lại chôn cất ông cụ khi lửa tắt."

Da Bụi gật đầu và lội xuống dòng sông cùng với chân Mây. Dường như không thể nhận ra nổi thằng lính nhỏ dưới lớp khói lấm lem, bê bết, và Tim Lửa chạm mũi mình vào hông tên mèo trẻ khi nó bước ngang qua, hy vọng chân Mây cảm nhận được là mèo bảo trợ của nó hãnh diện như thế nào về lòng can đảm thầm lặng của nó.

Khi Tim Lửa ngước đầu lên, anh thấy Tai Nhỏ đang ngần ngừ ở mép sông. Bên kia, Bão Cát đứng nước ngập đến bụng, giúp đỡ những mèo khác ngoi lên bờ. Cô gọi to khích lệ ông mèo xám già, nhưng Tai Nhỏ lùi bắn lại khi một ánh chớp nhá sáng bầu trời. Tim Lửa lao đến chỗ ông mèo già run lẩy bẩy, cắn vào miếng da cổ của ông, và lao vào dòng nước. Tai Nhỏ rú rít và giẫy giụa khi Tim Lửa cố ngóc đầu cao lên khỏi mặt nước. Sau sức nóng của ngọn lửa, dòng nước lạnh như băng, và Tim Lửa thấy mình cố hớp không khí, trong khi vẫn cày tới, cố nhớ lại Vằn Xám đã bơi qua cùng khúc kênh này dễ dàng như thế nào.

Bất ngờ, một luồng nước kéo chệch anh và Tai Nhỏ đi. Hoảng hồn, Tim Lửa đập mạnh chân, cảm thấy nỗi kinh hoàng dâng lên trong ngực khi anh thấy bờ sông thoai thoải trượt qua, thay vào đó là một bức tường bùn cao lù lù hiện ra trước mặt. Làm thế nào anh có thể leo ra khỏi chỗ này, đặc biệt là cùng với Tai Nhỏ? Ông mèo già giờ đã ngưng vùng vẫy, treo ở dưới hàm của Tim Lửa như một khối đồ nặng. Chỉ có hơi thở khò khè của ông dội vào tai Tim Lửa cho thấy ông còn sống, và có thể sẽ sống sót qua cuộc vượt sông. Tim Lửa thì thụp dưới nước, cố đương đầu với dòng chảy và giữ cho mũi của Tai Nhỏ nằm phía trên mặt nước.

Thình lình, một cái đầu có chấm lốm đốm bổ tới từ phía bờ ngược lại và chộp lấy Tai Nhỏ từ miệng anh. Đó là Lông Báo Đốm, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông! Quờ quạng dò trong đống bùn tìm được một chỗ bám chân, bà lôi Tai Nhỏ lên, rồi lại nhắm xuống chỗ Tim Lửa. Anh cảm nhận được hàm răng sắc bén của bà ngoạm vào miếng da cổ mình khi bà kéo anh lên bờ sông trơn trượt. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi các bàn chân mình chạm vào nền đất khô ráo.

"Tất cả là đây sao?" Lông Báo Đốm hỏi.

Tim Lửa nhìn xung quanh mình. Những mèo bộ tộc Sông len lỏi giữa những mèo bộ tộc Sấm đang thụp người, ướt sũng và hoang mang trên bờ sỏi. Vằn Xám cũng có trong số họ.

"T-tôi nghĩ vậy." Tim Lửa lắp bắp. anh thấy Sao Xanh đang nằm dưới những cành liễu xòa xuống. Trông bà nhỏ bé và yếu đuối với bộ lông ướt rượt ép sát vào hai be sườn gầy còm của bà.

"Còn ông mèo kia?" Lông Báo Đốm hất mũi chỉ về phía thi thể đen trắng bất động ở phía bờ bên kia.

Tim Lửa quay lại nhìn. Đám dương xỉ bên bờ kia đang bùng cháy, bắn những tia lửa bay xuống sông và thắp sáng cả mảng cây cối trong ánh sáng hung hãn của nó. "Ông chết rồi." Tim Lửa lầm bầm.

Không nói lời nào, Lông Báo Đốm trượt xuống sông và bơi về phía bên kia. Bộ lông vàng óng của bà càng rực lên trong ánh lửa, bà túm lấy thi thể Da Vá và bơi dũng mãnh ngược trở về, hai chân trước của bà khua khoắng trong dòng nước đen. Một tiếng sấm nổ ngay trên đầu, khiến Tim Lửa hoảng hồn, nhưng bà thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sông vẫn không ngừng bơi.

"Tim Lửa!" Vằn Xám đâm bổ đến chỗ Tim Lửa và nép sát vào bạn mình, hai bên hông của cậu ấm mềm so với cơ thể ướt sũng của Tim Lửa. "Cậu ổn chứ?"

Tim Lửa gật đầu, ngây người ra khi Lông Báo Đốm lôi thi thể của Da Vá lên bờ. Bà đặt ông cụ xuống chân của Tim Lửa và meo. "Đi. Chúng ta sẽ chôn ông ấy khi trở về trại."

"Trại bộ tộc Sông?"

"Trừ khi anh thích trở về trại của anh hơn." Lông Báo Đốm lạnh lùng đáp. Đoạn quay đầu và dẫn đường lên con dốc, tránh xa dòng sông và ngọn lửa. Khi những mèo bộ tộc Sấm chật vật đứng dậy được và bắt đầu đi theo bà, thì những hạt mưa nặng trịch bỗng rơi ập xuống qua vòm lá phía trên đầu. Tim Lửa giật giật tai. Chẳng lẽ cơn mưa đến sớm vì khu rừng đang cháy kia sao? Mệt rã rời, anh nhìn Vằn Xám dễ dàng nhấc thi thể ướt đầm của Da Vá lên trên đôi hàm mạnh mẽ của cậu. Cơn mưa bắt đầu đổ dồn hơn, dội ào ạt xuống khu rừng khi Tim Lửa tụt lại phía sau những mèo khác, bàn chân anh trơn tuột trên lớp sỏi láng.

Bà thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông dẫn đoàn mèo mệt rũ rượi qua một mảnh cỏ tranh bên cạnh dòng sông, cho đến khi một cù lao hiện ra phía trước mặt. Vào bất kỳ mùa nào khác, nó sẽ bị bao quanh bởi nước; bây giờ con đường viền quanh nó chỉ lóng lánh trong cơn mưa mới đổ.

Tim Lửa nhận ra nơi này ngay. Nó đã phủ đầy băng tuyết trong lần đầu tiên anh đến đây. Lúc đó, những lớp cỏ tranh nhô thẳng lên mặt nước đóng băng; bây giờ chúng đung đưa từng vạt lớn, với những cành liễu bạc mọc len giữa những thân cây xào xạc của chúng. Mưa như thác đổ xuống những cành liễu dài, thanh mảnh trước khi đáp xuống mặt cát phía dưới.

Lông Báo Đốm lách mình theo một lối mòn hẹp rí băng qua đám cỏ tranh và tới cù lao. Có mùi khói dùng dằng ở đây, nhưng tiếng gầm rú của đám cháy đã nhạt đi, và Tim Lửa có thể nghe thấy tiếng mưa dễ chịu bắn tóe xuống vùng nước phía bên kia đám cỏ tranh.

Sao Xoắn đứng ở một trảng trống ở giữa cù lao, lông ông xù dựng lên nơi vai. Tim Lửa để ý thấy bà thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông liếc nhìn Vằn Xám một cách nghi ngờ khi những mèo bộ tộc Sấm lê bước vào trại, nhưng rồi bà bước đến chỗ ông mèo có bộ lông nâu nhạt và giải thích. "Họ chạy trốn khỏi đám cháy."

"Bộ tộc Sông có an toàn không?" Sao Xoắn hỏi ngay lập tức.

"Lửa sẽ không qua được sông," Lông Báo Đốm đáp. "Nhất là bây giờ gió đã đổi chiều."

Tim Lửa hít ngửi không khí, Lông Báo Đốm nói đúng; gió đã đổi chiều. Trong một lúc, cơn bão đã mang đến một cơn gió tươi mới hơn bất kỳ cơn gió nào mà anh từng ngửi. Gió thốc qua bộ lông ướt sũng của anh, và Tim Lửa cảm thấy tâm trí mình tỉnh táo dần lên. Nước nhỏ khỏi ria của anh khi anh ngoắt đầu nhìn xem Sao Xanh đang ở đâu. Anh biết rằng bà nên chính thức ra chào Sao Xoắn, nhưng bà vẫn rúc vào với những mèo cùng tộc với mình, đầu hạ thấp và mắt khép hờ.

Tim Lửa cảm thấy bụng mình quặn thắt vì lo lắng. Bộ tộc Sấm không được để cho bộ tộc Sông biết tộc trưởng của mình kiệt quệ đến thế nào. Anh vội vã bước tới thay thế vị trí của bà. "Lông Báo Đốm và đội tuần tra của bà đã tử tế và dũng cảm giúp chúng tôi thoát khỏi ngọn lửa." Anh meo với Sao Xoắn, nghiêng thấp đầu. Phía trên, chớp lóe vẫn rạch ngang qua bầu trời đầy mây và tiếng sấm ầm ầm ở đằng xa, cuốn gói khỏi khu rừng.

"Lông Báo Đốm đã đúng khi giúp các vị. Tất cả các bộ tộc đều sợ lửa." Tộc trưởng bộ tộc Sông đáp lời.

"Trại của chúng tôi bị cháy và lãnh thổ của chúng tôi vẫn chìm trong lửa," Tim Lửa tiếp tục, chớp mắt cho những giọt nước mưa đừng chảy vào mắt. "Chúng tôi không còn nơi nào để đi." Anh biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trông cậy vào lòng thương xót của tộc trưởng bộ tộc Sông.

Sao Xoắn nheo mắt lại, im lặng. Tim Lửa cảm thấy chân mình nóng ran lên vì thất vọng. Tất nhiên, ông tộc trưởng bộ tộc Sông không nghĩ bầy mèo khốn khổ này sẽ đe dọa bộ tộc mình? Sau đó Sao Xoắn nói. "Các vị có thể ở lại đây đến chừng nào an toàn cho các vị trở về."

Sự nhẹ nhõm trào dâng trong Tim Lửa. "Cảm ơn." Anh meo, chớp mắt đầy biết ơn.

"Anh có muốn chúng tôi chôn cất vị mèo già của các anh không?" Lông Báo Đốm đề nghị.

"Bà rất rộng lượng, nhưng Da Vá nên được chôn cất bởi chính bộ tộc của ông." Tim Lửa trả lời. sẽ buồn tủi lắm nếu như cụ chiến binh già không được an nghỉ trên lãnh thổ của mình, và Tim Lửa biết rõ những mèo cùng hang với cụ sẽ muốn tiễn đưa cụ đi chặng đường cuối cùng đến gặp bộ tộc Sao.

"Được," Lông Báo Đốm meo. "Tôi sẽ bảo đưa thi thể ông ấy ra phía ngoài trại để những mèo già của anh có thể ngồi thức với ông ấy trong tĩnh lặng." Tim Lửa gật đầu cảm ơn khi Lông Báo Đốm tiếp tục. "Tôi sẽ bảo Lông Bùn giúp đỡ mèo lang y của các vị," bà mèo lông đốm lướt qua một lượt những mèo ướt rượt và run cầm cập. Mắt bà ta nheo lại khi chúng dừng lại thân hình co rúm của tộc trưởng bộ tộc Sấm. "Sao Xanh bị thương hả?"

"Khói rất dữ dội," Tim Lửa thận trọng đáp. "Bà thuộc số mèo rời trại sau cùng. Xin lỗi, tôi phải xem xét bộ tộc của mình." Anh đứng dậy và bước đến chỗ chân Mây và Tai Nhỏ ngồi cạnh nhau. "Hai mèo có đủ sức chôn cất Da Vá không?" Anh hỏi.

"Cháu đủ sức," chân Mây meo. "Nhưng cháu nghĩ là Tai Nhỏ..."

"Tôi đủ khỏe để chôn cất mèo cùng hang của mình." Tai Nhỏ nói khều khào, giọng ông khản đặc đi vì khói.

"Tôi sẽ bảo Da Bụi giúp đỡ các vị." Tim Lửa nói với họ.

Một ông mèo nâu theo sau Da Xỉ Than hòa vào những mèo bộ tộc Sấm. Ông mang một bó lá thuốc trong miệng rồi đặt xuống mặt đất ẩm ướt, chỗ Da Xỉ Than dừng bên cạnh Da Cây Liễu và các con của bà. Lũ mèo nhỏ đang khóc lóc thảm thương, nhưng không chịu bú khi Da Cây Liễu ấn chúng vào bụng của bà.

Tim Lửa lật đật chạy đến. "Bọn chúng ổn chứ?"

Da Xỉ Than gật đầu. "Lông Bùn đề nghị chúng ta nên cho chúng uống mật ong để làm dịu cổ họng chúng lại. Bọn chúng sẽ ổn thôi, nhưng chả tốt lành gì khi hít phải thứ khói đó.

Ông mèo nâu ở bên cạnh cô meo với Da Cây Liễu. "Bà nghĩ chúng có thể uống một ít mật ong được không?" Bà mèo xám gật đầu và nhìn với vẻ biết ơn khi ông mèo lang y bộ tộc Sông lấy ra một đụn rêu tẩm đầy chất lỏng màu vàng sệt. Bà rù rừ sung sướng khi đám con mình liếm miếng rêu, ban đầu còn do dự, sau thì hau háu lùa cái chất ngọt dịu vào cổ họng chúng.

Tim Lửa bước đi khỏi. Da Xỉ Than đã kiểm soát được mọi thứ. Anh tìm một góc trú ẩn ở rìa của khoảng đất trống và ngồi xuống tắm táp. Bộ lông cháy sém của anh có vị hôi rình khi anh quét lưỡi dọc theo nó. Mình mẩy anh đau nhức vì mệt mỏi, nhưng anh vẫn tiếp tục liếm. Anh muốn rửa trôi tất cả mọi dấu vết của đám khói đi trước khi nghỉ ngơi.

Một khi đã hoàn tất, anh liếc nhìn quanh trại. Những mèo bộ tộc Sông đã vào trú mưa trong hang của họ, để những mèo bộ tộc Sấm tụm lại với nhau thành nhóm ở phía rìa trảng trống, bên dưới những bức tường cỏ tranh kêu xào xạc, tìm kiếm mọi sự che chở trước cơn mưa lớn. Tim Lửa nhận ra bóng hình đậm màu của Vằn Xám di chuyển trong số những mèo cùng bộ tộc trước kia của anh, xoa dịu họ với tiếng meo nhẹ nhàng. Da Xỉ Than đã xong việc chăm sóc bộ tộc của mình, đang cuộn tròn, mệt rũ người bên cạnh chân Tần Bì. Tim Lửa chỉ có thể nhận ra mảng hông màu vàng nhạt của Bão Cát, nhô lên hạ xuống đều đặn bên cạnh cái lưng màu mướp bạc của Đuôi Dài. Sao Xanh đang ngủ bên cạnh Bão Trắng.

Tim Lửa kê mõm vào hai chân trước của mình, lắng nghe tiếng mưa rớt lộp độp xuống trảng trống lầy lội. Khi mắt anh nhắm lại, hình ảnh gương mặt kinh hãi của Nanh Vàng lại tràn vào tâm trí anh, không sao chịu đựng nổi. Tim anh bắt đầu đập mạnh, nhưng cái mệt ghê gớm quá, cuối cùng anh bị chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play