Suốt mấy ngày sau, những dòng suối trong lãnh thổ bộ tộc Sấm dần teo đi cho đến lúc nguồn nước sạch duy nhất được tìm thấy là ở gần biên giới bộ tộc Sống, phía bờ bên kia của gò đá Thái Dương.
"Chưa từng bao giờ có một mùa hè nào như thế cả," Độc Nhãn than vãn. "Rừng gì mà khô như ổ rêu của mèo con vậy."
Tim Lửa đang dò tìm những đám mây trên bầu trời, thầm cầu nguyện bộ tộc Sao cho có mưa mau mau lên. Cơn hạn hán buộc những mèo bộ tộc Sấm phải ngày càng lấy nước ở gần nơi Da Xỉ Than đã che giấu hai mèo bộ tộc Bóng Tối bị bệnh hơn, và anh không muốn liều lĩnh để bất kỳ đội tuần tra nào tiếp xúc với những mầm bệnh có thể còn rơi rớt lại ở đấy. Đồng thời anh có hơi chút biết ơn rằng mối lo lắng về nguồn nước khiến anh có rất ít thời gian hơn để mà ray rứt nghĩ ngợi chuyện gì đã xảy ra với chân Mây, và hiện giờ thằng lính nhỏ của mình đang ở đâu.
Đội tuần tra mặt trời cao vừa mới trở về, và Lông Tuyết đang tổ chức một đội mèo già và nữ miu đi ra sông uống nước. họ tập trung trong những bóng râm nhỏ hẹp ở phía rìa trảng trống.
"Tại sao bộ tộc Sao lại phái đến một trận hạn hán vào lúc này?" Tai Nhỏ phàn nàn. Từ khóe mắt mình, Tim Lửa thấy cụ mèo xám liếc nhìn về phía anh, và anh rùng mình nhớ lại lời cảnh báo của cụ già này về lễ phong danh không đúng nghi thức của anh.
"Không phải cái khô hạn làm tôi bức bối," Độc Nhãn nói the thé. "Mà là chuyện Hai Chân ở trong rừng. Tôi chưa bao giờ nghe nhiều tiếng ồn quanh đây đến thế, khiến các con mồi hoảng hốt bỏ đi hết, và làm nhòe hết những mốc mùi của chúng ta bằng mùi hôi thối của chúng. Một ít mưa có thể sẽ rửa trôi chúng đi."
"Ừm, tôi thì lo cho Da Cây Liễu," Đuôi Chấm meo. "Đi tới suối rồi trở về là cả một chuyến đi dài, mà cô ấy không thích rời những đứa con của mình quá lâu. Nhưng nếu cô ấy không uống nước, thì sữa của cô ấy sẽ cạn và đám con cô ấy sẽ đói."
"Hoa Vàng cũng vậy," Da Vá chen vào. "Có lẽ nếu mỗi mèo chúng ta mang về những đụn rêu ướt đầy nước, họ có thể liếm nước thấm trên đó được đấy." Ông đề nghị.
"Một ý kiến tuyệt vời," Tim Lửa meo. Anh tự hỏi tại sao mình chưa hề nghĩ đến chuyện đó. Có lẽ là do anh đang cố gạt nhà trẻ – và một thằng mèo con – ra khỏi tâm trí mình. "Hôm nay cụ có thể mang về một ít được không?"
Cụ mèo trắng đen nghiêng đầu.
"Tất cả chúng tôi sẽ mang cho." Đuôi Chấm đề ng
"Cảm ơn." Tim Lửa chớp mắt tỏ vẻ biết ơn với bà. Lòng không khỏi nghĩ đến việc chân Mây đã hăng hái giúp đỡ các mèo già như thế nào, với chút hối tiếc và buồn rười rượi. Nó đặc biệt hay luẩn quẩn bên các mèo già, lắng nghe họ kể chuyện đêm khuya, và thậm chí đôi khi còn được ăn chung với họ nữa. Một điều chọc vào tim của Tim Lửa, nếu anh cứ buông xuôi mà nghĩ quá lâu về chuyện đó, là các mèo già dường như không để ý thấy sự vắng mặt của chân Mây. Chẳng lẽ Tim Lửa là mèo duy nhất trong bộ tộc Sấm nghĩ rằng chân Mây có thể thích nghi với cuộc sống trong rừng? Anh lắc đầu vẩy tai bực bội. Có lẽ Sao Xanh nói đúng, rằng thằng mèo trẻ đó quyết định ra đi là đúng. Nhưng điều đó không thể ngăn Tim Lửa đừng nhớ tới nó với một cảm xúc mãnh liệt đến không ngờ.
Anh gọi Bão Cát và Lông Diều Hâu, đang nằm nghỉ trong bóng râm của bụi tầm ma sau cuộc tuần tra mặt trời cao. Họ nhổm dậy ngay lập tức và chạy đến chỗ anh.
"Các bạn vui lòng hộ tống Tai Nhỏ và những mèo khác nhé?" Tim Lửa meo. "Tôi không biết họ sẽ phải đến gần dòng sông cỡ nào, và họ sẽ cần được yểm trợ nếu họ tình cờ vấp phải một đội tuần tra bộ tộc Sông," anh dừng lại. "Tôi biết hai cô cậu mệt rồi, nhưng những mèo khác đều đã ra ngoài huấn luyện cả, còn tôi phải ở lại với Bão Trắng để bảo vệ trại."
"Không hề chi." Lông Diều Hâu xuề xòa meo.
"Tôi đâu có mệt, Tim Lửa." Bão Cát khăng khăng, gắn chặt đôi mắt xanh lá cây vào anh.
Chân tay Tim Lửa bỗng tê tê khi anh nhớ lại những lời Da Xỉ Than đã nói với anh cách đây vài đêm. "È, tốt lắm." Anh meo, hơi lớn hơn mức bình thường. Anh bắt đầu liếm ngực mình một cách ngượng ngùng, những cú liếm trở nên dồn dập hơn khi anh để ý thấy túm ria của Lông Diều Hâu giật giật thích thú.
Anh cảm thấy bớt gượng gạo khi nhóm mèo đã khuất vào đường hầm kim tước, để lại mình anh trong trảng trống vắng tanh. Bão Trắng đang ở bên Sao Xanh, trong hang của bà. Da Cây Liễu và Hoa Vàng đang ở trong nhà trẻ với đám con của họ. Mấy ngày qua, Tim Lửa đã thấy thằng con của Vuốt Cọp bước quanh trại trên những cái chân lập chập của nó, với Hoa Vàng đi theo khích lệ. Tim Lửa nhận thấy là mình đã lẩn tránh đôi mắt của nó, và thận trọng theo dõi nó đang từng chút một hòa nhập vào nhịp sống của bộ tộc.
Lúc này, khi nghe thấy tiếng nó kêu re ré cùng với mấy đứa mèo con khác, ý nghĩ bao trùm lên Tim Lửa là nó sẽ đói ra sao nếu mẹ nó không sớm có nước uống. Anh thầm mong những mèo kia sẽ không phải đi hết cả quãng đường đến dòng sông, và anh hình dung ra cảnh đoàn mèo già và nữ miu di chuyển chậm chạp dưới những bụi cây thấp, cùng với Bão Cát ở bên cạnh họ, bộ lông màu da cam của cô nổi bật hẳn trên nền xanh biếc của lá dương xỉ hình lược. Bất giác, anh sực nhớ đến những mèo bộ tộc Bóng Tối bệnh tật. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Da Xỉ Than chưa thật sự đuổi chúng đi va chúng vẫn còn trốn ở đó?
Tim Lửa rùng mình. Bèn tất tưởi chạy về phía trảng trống của Nanh Vàng và suýt chút nữa thì đâm sầm vào Da Xỉ Than vừa cà nhắc ló ra khỏi hàng dương xỉ.
"Thầy có chuyện gì vậy?" Cô hớn hở meo, nhưng rồi thấy vẻ mặt cau có của Tim Lửa, thái độ của cô sựng lại liền.
"Cô đã buộc Mây Còi và Cổ Trắng đi chưa?" Tim Lửa thì thào với vẻ bức bách.
"Chúng ta đã thông qua việc này rồi mà." Da Xỉ Than thở dài một cách thiếu kiên nhẫn.
"Cô có chắc là họ đã đi rồi không?"
"Họ đã hứa là sẽ đi ngay đêm hôm đó." Đôi mắt xanh da trời của cô như thách thức Tim Lửa tranh cãi với mình.
"Và không còn hơi hám của căn bệnh đó nữa?" Anh hỏi tiếp, lông xù lên lo lắng.
"Thế này!" Cô gắt gỏng. "Em đã bảo họ đi đi, và họ đã nói là họ sẽ đi. Em không có thì giờ cho việc này nữa. Còn nhiều quả mọng cần phải hái, kẻo lũ chim ăn hết sạch nếu em không hái sớm. Nếu thầy không tin em về những mèo bộ tộc Bóng Tối thì sao thầy không tự đi kiểm tra đi?"
Một tiếng ngao khàn đục vọng ra từ phía hang của bà mèo lang y. "Tôi không biết cô đang nói chuyện với ai ngoài đó, nhưng hãy thôi ngay để còn đi hái quả mọng về đây!"
"Xin lỗi, Nanh Vàng," Da Xỉ Than gọi với qua vai. "Con đang nói chuyện với Tim Lửa." Mắt cô nhìn Tim Lửa với vẻ ai oán khi giọng Nanh Vàng lại vang lên.
"Hừ, bảo anh ta đừng làm mất thời gian của cô nữa, không thì để tôi trả lời anh ta cho!"
Đôi vai Da Xỉ Than thả lỏng và những sợi ria giần giật thích thú. Tim Lửa cảm thấy hơi ngượng. "Xin lỗi vì tôi cứ gặng hỏi cô, Da Xỉ Than. Không phải là tôi không tin cô. Mà vì..."
"Thầy là một con lửng già khó chịu," cô nói, đoạn húc vào vai anh đầy cảm mến. "Thầy hãy tự kiểm tra cái hang rễ cây đi, nếu thầy muốn tâm trí mình thanh thản." Cô quẹt người đi ngang qua anh và lê bước về phía cổng trại.
Da Xỉ Than nói đúng. Tim Lửa biết mình chỉ yên lòng sau khi chính mắt mình kiểm tra thấy những mèo bộ tộc Bóng Tối bệnh tật đã rời khỏi cây sồi già. Nhưng anh không thể đi được vào lúc này. Lông anh cứ ngứa ran, thấp thỏm lo âu. Tim Lửa bắt đầu bước vào trảng trống. Lúc anh quay đầu ở dưới chân Bục Đá, định bước tiếp một vòng nữa thì thấy Bão Trắng đang đi về phía mình.
"Anh đã quyết định về đội tuần tra buổi chiều chưa?" Ông chiến binh lông trắng hỏi to.
"Tôi nghĩ Gió Lốc sẽ dắt chân Gai và Lông Chuột đi."
"Hay lắm," Bão Trắng lơ đễnh trả lời. rõ ràng ông đang mải suy nghĩ gì đó trong đầu. "Chân Sáng có thể đi cùng với đội tuần tra bình minh vào ngày mai được không?" Ông meo. "Kinh nghiệm thực tế sẽ giúp cô bé giỏi hơn. Dạo gần đây tôi... tôi đã không theo dõi cô bé thường xuyên." Tai Bão Trắng giật giật, và bất giác, với cảm giác thôn thốn, Tim Lửa nhận ra ông chiến binh lông trắng đang càng ngày càng dành nhiều thời gian cho Sao Xanh. Anh không thể không nghĩ rằng chính Bão Trắng cũng e ngại những gì tộc trưởng có thể làm nếu như ông để bà ở lâu một mình. Đồng thời, Tim Lửa cảm thấy nhẹ nhõm một cách tội lỗi khi có một mèo khác trong bộ tộc – một chiến binh lão luyện được kính trọng nhất – cùng chia sẻ mối lo của anh về tộc trưởng đang rối loạn của họ.
"Tất nhiên là được." Anh đồng ý.
Bão Trắng ngồi xuống bên cạnh Tim Lửa và nhìn quanh trảng trống. "Buổi trưa thật yên tĩnh."
"Bão Cát và Lông Diều Hâu đã hộ tống các mèo già và nữ miu đi uống nước bên dòng sông rồi. Da Vá đề nghị mang rêu nhúng ướt nước về cho Da Cây Liễu và Hoa Vàng."
Bão Trắng gật đầu. "Có lẽ họ sẽ chia một ít cho Sao Xanh. Bà dường như rất hiếm ra khỏi hang," ông chiến binh già hạ thấp giọng. "Bà vẫn thường liếm sương đọng trên lá vào mỗi sáng, nhưng bà cần nhiều hơn thế trong cái nóng như thế này."
Tim Lửa cảm thấy một mối lo mới cuộn lên trong ngực mình. "Bà có vẻ đã khá hơn lúc trước nhiều."
"Bà vẫn luôn khá hơn mà," ông chiến binh lông trắng trấn an anh. "Tuy nhiên, bà..." Tiếng meo trầm lắng của ông trượt đi và, mặc dù Tim Lửa cảm thấy xáo động bởi cái nhíu mày u ám trên gương mặt ông chiến binh già, nhưng không cần thiết phải nói gì nữa."
"Tôi hiểu," anh lầm bầm. "Tôi sẽ bảo Da Vá mang cho bà một ít nước khi họ trở về."
"Cảm ơn," Bão Trắng nheo mắt nhìn Tim Lửa. "Anh đang làm rất tốt đấy, anh biết không." Ông bình thản nhận xét.
Tim Lửa ngồi dậy. "Ý ông là sao?"
"Làm thủ lĩnh trợ tá. Tôi biết là không dễ chút nào, với Sao Xanh... như cách của bà, và trận hạn hán này. Tôi không nghĩ là có mèo nào trong bộ tộc lại không thừa nhận Sao Xanh đã quyết định đúng khi chọn anh."
Ngoại trừ Vằn Đen, Da Bụi và một nửa mèo già, Tim Lửa thầm đáp. Bất chợt nhận ra là mình đang quạu quọ, liền chớp mắt một cách biết ơn với ông chiến binh lông trắng. "Cảm ơn, Bão Trắng." Anh rù rừ. Anh cảm thấy lên tinh thần trước những lời tán dương của ông mèo thông thái này – với anh, ý kiến của ông có giá trị như ý kiến của Sao Xanh vậy.
"Tôi cũng rất tiếc về chân Mây," Bão Trắng nhỏ nhẹ tiếp. "Chắc chắn là rất khó chấp nhận đối với anh. Dù gì nó cũng là họ hàng của anh, và tôi nghĩ những mèo sinh ra trong bộ tộc rất dễ coi mối dây liên hệ họ hàng là đương nhiên."
Tim Lửa sửng sốt trước sự sắc sảo của ông chiến binh. "À, vâng," anh cân nhắc. "Tôi nhớ nó thật sự. Không chỉ vì nó là cháu của tôi. Tôi thật lòng tin là sau này nó sẽ trở thành một chiến binh xuất sắc." Anh liếc sang Bão Trắng, có ý chờ ông mèo già phản đối mình, nhưng thật ngạc nhiên, ông chiến binh lại gật đầu.
"Nó là một thợ săn giỏi, một mèo bạn hòa đồng với những lính nhỏ khác," Bão Trắng đồng tình. "Nhưng có lẽ bộ tộc Sao đã có một số phận khác dành cho nó. Tôi không phải là mèo lang y, tôi không thể đọc được những ngôi sao như Nanh Vàng hay Da Xỉ Than, nhưng tôi luôn một mực tin vào những tổ tiên chiến binh của chúng ta, cho dù họ có dẫn dắt bộ tộc chúng ta đến đâu chăng nữa."
Và đó là điều khiến ông trở thành một chiến binh cao quý, Tim Lửa nghĩ, và cảm thấy ngưỡng mộ lòng trung thành của Bão Trắng đối với luật chiến binh. Chỉ cần chân Mây hiểu được một sợi ria như thế thôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác đi...
Tiếng sỏi đá rơi rào rào bên ngoài bức tường trại khiến cả hai con mèo nhổm dậy. Tim Lửa lao ra cổng. Đuôi Chấm và những mèo khác đang lao xuống sườn dốc đầy đá, đạp nát vụn đất với đá dăm xung quanh họ. Lông họ xù tua tủa và mắt họ hốt ha hốt hoảng.
"Hai Chân!" Đuôi Chấm thở hồng hộc khi bà xuống đến chân khe núi.
Tim Lửa ngước lên chỗ Lông Diều Hâu và Bão Cát đang giúp đỡ những mèo già nhất khi họ ráng bò lụm chụm xuống từng tảng đá.
"Ổn mà," Bão Cát gọi xuống. "Chúng tôi bỏ xa chúng rồi."
Khi tất cả họ đã an toàn ở chân khe núi, Lông Diều Hâu giải thích, hơi thở của cậu ta cứ rít lên thành những tiếng rú kinh hãi. "Có một nhóm Hai Chân trẻ. Bọn chúng đuổi theo chúng tôi!"
Lông Tim Lửa xù lên thảng thốt khi một tiếng meo khiếp đảm vuột ra khỏi những mèo khác. "Tất cả đều ổn chứ?" Anh meo.
Bão Cát nhìn quanh đoàn mèo và gật đầu.
"Tốt," Tim Lửa tự trấn an mình bằng một hơi thở dài. "Những tên Hai Chân đó ở đâu? Bọn chúng ở cạnh dòng sông à?"
"Chúng tôi thậm chí còn chưa kịp đến gò đá Thái Dương," Bão Cát trả lời. Giọng cô bình tĩnh hơn khi cô đã lấy lại hơi, nhưng đôi mắt cô lại long lên phẫn nộ. "Bọn chúng đi lung tung trong rừng, không phải trên những con đường quen thuộc của Hai Chân."
Tim Lửa cố không để lộ sự sợ hãi của mình. Hai Chân hiếm khi dám vào sâu trong rừng. "Chúng ta sẽ phải đợi đến khi trời tối hẵng lấy nước." Anh quyết định với giọng thật lớn.
"Anh nghĩ lúc đó bọn chúng sẽ đi khỏi sao?" Độc Nhãn run run hỏi.
"Tại sao chúng phải ở lại?" Tim Lửa cố ra vẻ trấn an mọi người, mặc dù trong lòng vẫn nghi ngờ. Ai mà đoán được Hai Chân có thể làm gì chứ?
"Nhưng còn Da Cây Liễu và Hoa Vàng?" Đuôi Châm chen vào. "Họ cần nước trước lúc đó."
"Để tôi đi cho." Bão Cát đề nghị.
"Không," Tim Lửa meo. "Tôi sẽ đi." Lấy nước cho Da Cây Liễu sẽ cho anh một cơ hội tuyệt vời để làm theo lời khuyên của Da Xỉ Than, để chắc chắn bọn mèo bộ tộc Bóng Tối và căn bệnh của chúng đã đi khỏi cái hang dưới cây sồi già. Anh gật đầu với Bão Cát. "Tôi cần cô gác ở trên đỉnh khe núi để canh chừng Hai Chân." Độc Nhãn vọt lên một tiếng kêu lo lắng. "Tôi bảo đảm lúc này bọn chúng đã trở về rồi," Tim Lửa xoa dịu bà mèo già nhất bộ tộc. "Nhưng tất cả sẽ an toàn với Bão Cát canh gác. Anh nhìn vào đôi mắt ngọc lục bảo long lanh của cô mèo da cam và biết mình đã nói đúng."
"Tôi sẽ đi với anh." Lông Diều Hâu meo.
Tim Lửa lắc đầu. Anh phải thực hiện chuyến đi này một mình, hầu tránh những mèo khác phát hiện ra việc làm tốt khờ khạo của Da Xỉ Than. "Cậu cần phải canh gác trại cùng với Bão Trắng," anh bảo cậu chiến binh lông vàng nâu. "Và tôi muốn cậu báo cáo ngay những gì cậu đã thấy trong rừng với Sao Xanh. Tôi sẽ mang thật nhiều rêu về trong khả năng của mình. Tất cả những mèo còn lại phải đợi đến khi mặt trời lặn."
Tim Lửa và Bão Cát cùng leo lên khe núi một lượt, thận trọng đánh hơi khi lên đến đỉnh khe núi. Không hề có mùi gì của Hai Chân ở đây.
"Cẩn thận nhé." Bão Cát thì thào khi Tim Lửa chuẩn bị tiến vào rừng.
Anh liếm đỉnh đầu cô. "Ừ." Anh khẽ hứa.
Mắt xanh lá cây gặp mắt xanh lá cây một thoáng, rồi Tim Lửa quay đi và thận trọng len lỏi qua rừng cây. Anh lần theo những bụi cây thấp rậm rạp nhất mà đi, tai vểnh lên và miệng há ra khi anh tập trung mọi giác quan để dò tìm bất kỳ dấu hiệu nào của Hai Chân. Anh ngửi thấy mùi hôi thối trái tự nhiên của chúng khi anh gần đến gò đá Thái Dương, nhưng lúc này cái mùi đó đã phai rồi.
Tim Lửa quay đầu và băng rừng đến phía con dốc phía trên dòng sông đánh dấu biên giới của bộ tộc Sông. Khi kiểm tra xem có đội tuần tra bộ tộc Sông nào không, anh không thể không để ý tìm cái đầu xám quen thuộc của bạn mình, Vằn Xám. Nhưng chẳng có một bóng mèo nào trong khu rừng lặng gió này. Tim Lửa có thể lấy nước từ con suối mà không gặp phải sự kháng cự gì, nhưng trước tiên anh phải kiểm tra cái hang ở dưới cây sồi già đã.
Anh đi dọc theo lằn biên giới, cứ cách vài cái cây anh lại dừng lại để lưu dấu mùi của mình hầu làm mới vùng ranh giới giữa hai bộ tộc. Mặc dù nơi này gần sông, nhưng khu rừng đã mất đi vẻ tươi tốt của mùa lá non và các chiếc lá của nó quăn lại, tưa sờn. Chẳng mấy chốc, Tim Lửa trông thấy cây sồi lắm mấu kia, và khi đến gần hơn, anh thấy cái hang đất nơi những mèo bộ tộc Bóng Tối trú ẩn.
Anh hít một hơi thật sâu. Mùi kinh khủng của bệnh tật đã biến mất. Thở phào nhẹ nhõm, anh quyết định liếc vào trong một cái rồi sau đó đi lấy nước. Anh bước tới trước, dán mắt vào cái hố. Anh thụp người xuống, thận trọng rướn cổ ra và nhìn vào cái hang bất đắc dĩ.
Anh vuột kêu lên một tiếng hoảng hồn khi một khối nặng đáp xuống lưng anh và những móng vuốt quặp lấy hai bên sườn anh. Nỗi sợ hãi và tức giận dâng lên rần rật trong anh và anh ngao lớn, vặn mình dữ dội nhằm cố gắng hất kẻ tấn công mình ra. Nhưng con mèo phục kích anh bám rất chắc. Tim Lửa gồng người trước cơn đau từ những móng vuốt nhọn như gai ở hai bên hông mình, nhưng những cái chân vừa chộp lấy anh rất to và mềm, những móng vuốt của nó giương hết cỡ. Sau đó một mùi quen thuộc lùa vào mũi anh – cái mùi mà bây giờ đã bị phủ một lớp mùi của bộ tộc Sông, nhưng khi đã nhận ra được thì nó vẫn vậy.
"Vằn Xám!" Anh meo lên sung sướng.
"Mình tưởng cậu không bao giờ đến thăm mình nữa chứ." Vằn Xám kêu rù rừ.
Tim Lửa cảm thấy anh bạn cũ trượt xuống khỏi lưng mình và nhận ra là Vằn Xám đang ướt sũng, nước sông nhỏ ròng ròng. Bộ lông màu da cam của anh cũng ướt nhẹp vì cuộc vật lộn của họ. anh giũ mình và trố mắt nhìn anh chiến binh lông xám, kinh ngạc. "Cậu đã bơi qua sông à?" Anh tỏ vẻ không tin. Tất cả mèo bộ tộc Sấm đều biết Vằn Xám ghét bị ướt lông đến nhường nào.
Vằn Xám vội giũ mình một cái, và nước dễ dàng bắn tung tóe khỏi bộ lông của cậu ta. Bộ lông dài vốn thường thấm nước như rêu giờ trông bóng mượt và nhuếnh nhoáng. "Vậy nhanh hơn là đi qua những hòn đá kê chân," cậu chỉ ra. "Ngoài ra, lông của mình hình như không còn thấm nước nhiều nữa. Mình nghĩ đó là một trong những lợi ích của việc ăn cá."
"Và là lợi ích duy nhất, mình nghĩ vậy." Tim Lửa trả lời, nhăn nhúm mặt lại. Anh không thể nào tưởng tượng cái mùi cá tanh lợm lại có thể đem so sánh với hương thơm dễ chịu của các con mồi trong khu rừng của bộ tộc Sấm.
"Cũng không đến nỗi tệ lắm đâu một khi cậu đã quen với nó," Vằn Xám meo. Cậu ta nồng nhiệt chớp mắt với Tim Lửa. "Trông cậu khỏe ghê."
"Cậu cũng vậy." Tim Lửa rù rừ đáp lại.
"Tất cả sao rồi? Da Bụi cò còn gây nhức nhối không? Sao Xanh thế nào?"
"Da Bụi tốt," Tim Lửa bắt đầu, sau đó do dự. "Sao Xanh thì..." Anh ráng tìm lời để nói, không chắc mình sẽ kể cho bạn nghe bao nhiêu về tộc trưởng bộ tộc Sấm.
"Có chuyện gì vậy?" Vằn Xám hỏi, mắt nheo lại.
Tim Lửa nhận ra cậu chiến binh lông xám biết anh quá rõ đến nỗi có thể hiểu được phản ứng của anh. Tai cậu ra bồn chồn giật giật.
"Sao Xanh vẫn ổn phải không?" Giọng Vằn Xám đầy vẻ quan tâm.
"Bà khỏe," Tim Lửa nhanh chóng trấn an cậu ta, cảm thấy nhẹ nhõm vì Vằn Xám biểu lộ nỗi lo lắng về tộc trưởng bộ tộc Sấm, chứ không phải về sự thận trọng của anh bạn cũ của mình. "Nhưng gần đây, bà không thật sự là bà nữa. Kể từ khi Vuốt Cọp..." Giọng anh tự nhiên lạc đi.
Vằn Xám nhăn mặt. "Cậu có thấy lão hiểm ác ấy kể từ khi lão đi khỏi không?"
Tim Lửa lắc đầu. "Không thấy dấu vết của lão. Mình không biết Sao xanh sẽ phản ứng thế nào nếu bà lại gặp lão ấy nữa."
"Theo mình đoán thì bà sẽ móc mắt lão ra," Vằn Xám rù rừ. "Mình không thể tưởng tượng được có thứ gì lại khiến bà mất tinh thần lâu."
Mình ước gì điều đó là sự thật, Tim Lửa âu sầu nghĩ. Anh nhìn thấu vào đôi mắt tò mò của Vằn Xám, buồn bã biết rằng nỗi ao ước được thổ lộ với anh bạn cũ của mình là một giấc mơ không thể xảy ra được. Bây giờ Vằn Xám đã là thành viên của bộ tộc Sông, Tim Lửa đành phải cay đắng chấp nhận rằng mình không thể nào chia sẻ cặn kẽ những điểm yếu của tộc trưởng mình với một mèo của bộ tộc khác. Và anh cũng nhận ra là mình đã không chuẩn bị tinh thần để kể cho Vằn Xám nghe về việc chân Mây mất tích – ít nhất là chưa. Tim Lửa cũng cố tự nhủ rằng điều này là vì anh không muốn khiến Vằn Xám phải lo lắng, khi mà cậu ta chẳng thể giúp được gì. Nhưng anh cũng nghi sự im lặng của mình liên quan đến vấn đề danh dự. Anh không muốn biết mình đã thất bại lần thứ hai trong vai trò mèo bảo trợ, quá nhanh sau tai nạn của Da Xỉ Than.
"Ở bộ tộc Sông thế nào?" Anh meo, cố tình thay đổi chủ đề.
Vằn Xám nhún vai. "Không khác lắm so với ở bộ tộc Sấm. Một số mèo thân thiện, một số cộc cằn, có mèo vui tính, có mèo thì... À, mình nghĩ họ cũng giống như những mèo bộ tộc khác thôi.
Tim Lửa không thể không ghen tị với vẻ ung dung tự tại của anh chiến binh lông xám. Rõ ràng cuộc sống mới của Vằn Xám không bị gánh nặng trách nhiệm đè lên như Tim Lửa bởi vì bây giờ anh đã là thủ lĩnh trợ tá. Và một phần trong anh vẫn còn thấy nhói lên nỗi oán giận pha lẫn đau buồn vì Vằn Xám đã rời bỏ bộ tộc Sấm. Tim Lửa biết bạn mình không thể bỏ rơi các con; anh chỉ ước gì mình đã đấu tranh mạnh mẽ hơn để giữ họ lại bộ tộc Sấm.
Tim Lửa dẹp những suy nghĩ không hay đó đi. "Bọn nhóc thế nào rồi?" Anh meo.
Vằn Xám rù rừ vẻ hãnh diện. "Chúng thật tuyệt vời!" Cậu tuyên bố. "Con em y hệt như mẹ, xinh đẹp và tính tình cũng giống mẹ! Chà, nó khiến cho bà mẹ nuôi nó phải sốt vó cả lên, nhưng tất cả mọi mèo đều yêu thương nó. Đặc biệt là Sao Xoắn. Còn thằng anh thì dễ chịu hơn, cho dù đang làm điều gì nó cũng hớn ha hớn hở."
"Giống cha nó." Tim Lửa nhận xét.
"Lại còn đẹp trai như thế." Vằn Xám kiêu hãnh meo, mắt cậu ta sáng lên thích chí.
Tim Lửa cảm thấy niềm vui quen thuộc được ở bên anh bạn cũ của mình. "Mình nhớ cậu lắm," anh meo, đột nhiên ao ước Vằn Xám trở lại trại vô cùng, để lại cùng anh đi săn và chiến đấu. "Sao cậu không về nhà?"
Vằn Xám lắc cái đầu to của cậu. "Mình không thể bỏ rơi đám con mình." Cậu ta meo.
Tim Lửa không thể kìm nén được vẻ không tin thoáng qua trong mắt mình – dẫu sao thì bọn mèo con được các nữ miu nuôi, chứ đâu phải là cha chúng – và Vằn Xám vội tiếp. "Ồ, bọn chúng được chăm sóc rất tốt trong nhà trẻ. Bọn chúng sẽ an toàn và hạnh phúc với bộ tộc Sông. Chỉ tại mình không chịu nổi phải xa chúng mà thôi. Chúng gợi cho mình nhớ nhiều về Suối Bạc."
"Cậu nhớ cô ấy nhiều thế à?"
"Mình yêu cô ấy." Vằn Xám trả lời đơn giản.
Tim Lửa cảm thấy hơi ghen tị, nhưng rồi lại nhớ đến nỗi sầu thảm mà anh cảm thấy mỗi khi thức giấc khỏi giấc mơ về Lá Đốm. Anh nhoài tới chạm mũi vào má của Vằn Xám. Chỉ có bộ tộc Sao mới biết anh có cảm thấy tương tự như thế hay không với Lá Đốm, hoặc Bão Cát? Một giọng thì thào sâu thẳm trong tâm trí của Tim Lửa.
Vằn Xám đẩy anh ra, pha vỡ những suy nghĩ miên man của Tim Lửa, suýt chút nữa khiến anh mất thăng bằng. "Ủy mị thế đủ rồi!" Cậu ta meo, như thể cậu đọc được tâm trí của bạn mình. "Cậu đâu có chủ ý đến đây để thăm mình, đúng không?"
Tim Lửa bối rối. "À, không hoàn toàn..." Anh thú nhận.
"Cậu đang tìm kiếm bọn mèo bộ tộc Bóng Tối chứ gì?"
"Sao cậu biết về họ?" Tim Lửa gặng hỏi, sững sờ.
"Làm sao mà mình không biết?" Vằn Xám thốt lên. "Cái mùi xú uế mà chúng phát ra. Bọn mèo bộ tộc Bóng Tối vốn đã đủ hôi thối rồi, đằng này lại là mèo bệnh nữa... gớm!"
"Những mèo còn lại trong bộ tộc Sông có biết về chúng không?" Tim Lửa hoảng hồn, sợ các bộ tộc khác có thể phát hiện ra bộ tộc Sấm lại chứa chấp những mèo bộ tộc Bóng Tối – mà lại là mèo bệnh nữa chứ.
"Theo mình thì không," Vằn Xám trấn an anh. "Mình đã đề nghị lãnh nhiệm vụ đi tuần tra hết khúc sông này. Những mèo khác chỉ nghĩ là mình nhớ nhà và chấp thuận cho mình. Mình nghĩ là chúng đang âm thầm hy vọng mình sẽ trở về bộ tộc Sấm nếu mình hít ngửi đủ các mùi của rừng!"
"Nhưng sao cậu lại bảo vệ những mèo bộ tộc Bóng Tối như thế?" Tim Lửa hỏi, hoang mang.
"Mình đã vô tình tạt qua và nói chuyện với chúng ngay sau khi chúng đến," Vằn Xám giải thích. "Chúng nói với mình rằng Da Xỉ Than đã giấu chúng ở đó. Mình nghĩ nếu có Da Xỉ Than liên quan đến việc này, thì ắt hẳn cậu phải biết. Chứa chấp mèo bọ chét vàng vọt thì chỉ có trái tim mềm yếu của cậu mới làm thôi."
"À, mình thật sự không xúc động khi phát hiện ra điều đấy." Tim Lửa thừa nhận.
"Nhưng mình cá là cậu đã tha thứ cho cô ấy."
Tim Lửa nhún vai. "À, ừ."
"Cô ấy luôn có thể điều khiển cậu trong tay cô ấy," Vằn Xám nói một cách cảm mến. "Dù sao thì giờ chúng cũng đi rồi."
"Khi nào?" Tim Lửa mừng vì Da Xỉ Than đã giữ lời hứa.
"Mình thấy một tên đi săn ở phía bên này sông cách đây hai ngày, nhưng sau đó thì một cọng ria cũng không thấy đâu nữa."
"Cách đây hai ngày?" Tim Lửa hết hồn khi nghe hai ngày trước mà những mèo bộ tộc Bóng Tối vẫn còn lảng vảng ở đây. Chẳng lẽ Da Xỉ Than cứ nhất quyết chăm sóc chúng cho đến khi chúng đủ khỏe để đi? Lông anh xù lên bực tức với ý nghĩ đó, nhưng anh tin là cô đã không quyết định một cách nông nổi. Anh tạ ơn bộ tộc Sao là chúng không đụng phải đội mèo đi lấy nước của bộ tộc Sấm. Bây giờ chúng đi rồi, và may mắn thì mối đe dọa của căn bệnh cũng đã đi luôn.
"Thôi," Vằn Xám meo. "Mình phải đi đây. Mình đang làm nhiệm vụ săn mồi, với lại chiều nay mình còn phải trông nom vài lính nhỏ."
"Cậu đã có lính nhỏ riêng của cậu rồi à?" Tim Lửa meo.
Vằn Xám nhìn thẳng vào mắt Tim Lửa. "Mình không nghĩ là bộ tộc Sông đã sẵn lòng tin tưởng để mình huấn luyện chiến binh của họ đâu." Cậu lầm bầm. Tim Lửa không chắc là do thích thú hay do tiếc nuối mà những sợi ria của anh bạn mình động đậy.
"Có dịp mình sẽ gặp lại cậu sau." Vằn Xám meo, dùng mõm đẩy Tim Lửa một cái.
"Tất nhiên rồi." Tim Lửa cảm thấy có một lỗ đen ngòm mở toác ra trong bụng mình khi anh chiến binh xám quay đi khỏi. Lá Đốm, Vằn Xám, chân Mây... Phải chăng Tim Lửa có định mệnh là phải mất đi tất cả mèo thân thiết của mình? "Cẩn thận nha!" Anh gọi với theo. Anh nhìn Vằn Xám bươn qua lùm dương xỉ đến phía mép sông và đường hoàng lội xuống. Đôi vai rộng của anh chiến binh rẽ lướt đi, để lại một đường nước phía sau khi cậu bơi qua sông với những cú quẫy chân mạnh mẽ. Tim Lửa lắc đầu, ước gì mình có thể rũ bỏ những suy nghĩ rắc rối của mình dễ như bộ lông của Vằn Xá rũ nước sau khi cậu ta bơi xong. Sau đó, anh quay lại và tiến thẳng vào rừng cây.