Vằn Xám đã rời ổ của cậu ta khi Tim Lửa tỉnh giấc vào sáng hôm sau. Theo ánh sáng đang rọi qua những cành cây, chú biết là mặt trời đã lên cao. Chú ngồi dậy, thân thể chú vẫn còn rã rời vì muộn phiền, và thò đầu ra khỏi hang. Tuyết chắc hẳn đã rơi suốt cả buổi sáng, bời vì nó đã đóng dày trên mặt đất và chất động tựa vào hang. Tim Lửa thấy mình nhìn trơ trơ ra một bức tường trắng xóa, cao đến tận vai.
Sự ồn ào cố hữu của trại dường như bị chẹn lại. Tim Lửa thấy Da Cây Liễu và Đuôi Cộc đang thì thầm nói chuyện với nhau ở phía rìa xa bên kia trảng trống. Lông Chuột đang cần cù rón rén đi từng bước một về phía hố dự trữ mồi tươi, một con thỏ đang treo lủng lẳng dưới hàm của cô. Cô dừng lại, hắt hơi, sau đó lại đi tiếp.
Tim Lửa nhấc một chân lên và đặt nó vào mặt tuyết ở trên cùng. Lúc đầu nó có cảm giác cưng cứng, nhưng khi chú nhấn người xuống, lớp băng mỏng bao phủ bên ngoài nứt ra và chú sửng sốt khi nguyên cả cẳng chân chú ngập vào đụn tuyết. Tim Lửa khịt mũi khi thấy mình bị ngập trong tuyết đến tận mõm. Lắc đầu và ngước cằm lên, chú nhảy về phía trước, nhưng chỉ càng chìm sâu xuống dưới tuyết hơn. Chú vùng vẫy, sự hốt hoảng dâng lên trong lồng ngực. Chú cảm thấy như mình sắp chết đuối trong tuyết tới nơi! Sau đó, đột nhiên, có mặt đất cứng hiện ra dưới chân chú. Chú đã tiến đến rìa trảng trống. Tuyết ở đây chỉ sâu bằng khoảng chừng một con chuột, và Tim Lửa ngồi xuống, tạo ra vài tiếng kêu lạo xạo, cảm thấy nhẹ nhõm.
Chú căng người lên khi nhìn thấy Vằn Xám đang cày tuyết tiến về phía mình. Cậu chiến binh lông xám dường như chẳng bận tâm lắm về tuyết, vì đã được bộ lông rất dày bảo vệ khỏi sự ẩm ướt và lạnh buốt của tuyết. Mặt cậu u ám, ảo não. "Cậu có nghe gì về Sao Xanh chưa?" Vằn Xám hỏi khi tiến đến gần chú. "Bà đã mất một mạng vì bệnh ho đờm xanh rồi."
Tim Lửa dựng tai một cách mất kiên nhẫn. Đáng lẽ đêm qua chú đã nói điều này cho bạn mình nghe rồi. "Mình biết," chú cáu kỉnh. "Mình đã ở cùng với bà."
"Sao cậu không nói cho mình biết?" Vằn Xám meo, cảm thấy bị sốc.
"Hôm qua cậu không ở trạng thái thân thiện cho lắm, nếu cậu còn nhớ chính xác. Mặt khác, nếu cậu không luôn luôn phá vỡ luật chiến binh, thì chắc hẳn cậu đã biết những gì xảy ra trong bộ tộc của mình rồi," chú gầm gừ.
Đôi tai của Vằn Xám giật giật vẻ bất an. "Mình vừa mới gặp chân Xỉ Than," cậu meo. "Mình rất tiếc là cô bé lại bị nặng như vậy."
"Cô bé thế nào rồi?"
"Trông rất tệ, nhưng Nanh Vàng nói là cô bé sẽ vượt qua được," Vằn Xám trả lời.
Tim Lửa lo lắng nhìn thẳng qua trảng trống và đứng dậy. Chú muốn tận mắt thấy lính nhỏ của mình.
Vằn Xám meo, "giờ nó ngủ rồi. Lông Tuyết đang ở bên nó, Nanh Vàng không muốn bất cứ ai quấy rầy nó cả."
Tim Lửa bất giác chùn bước lại. Làm sao chú có thể nói với Lông Tuyết rằng chân Xỉ Than đi đến đường Sấm Rền là do lỗi của chú? Theo bản năng, Tim Lửa quay sang Vằn Xám, tìm kiếm sự an ủi. Nhưng Vằn Xám đã ì ạch băng qua trảng trống đầy tuyết về phía nhà trẻ. Lại đi gặp Suối Bạc. Tim Lửa sôi máu nghĩ, giường vuốt ra rồi lại thu vuốt vào khi nhìn thấy thằng bạn biến mất khỏi tầm nhìn.
Tim Lửa chỉ nhận thấy Đuôi Chấm, nữ miu già nhất trong nhà trẻ và là mẹ của đứa trẻ bị ho đờm trắng, khi bà dừng lại ngay trước mặt chú. "Có Vuốt Cọp ở trong đó không?" Bà hỏi, hếch mũi về phía hang chiến binh.
Tim Lửa lắc đầu.
Đuôi Chấm nói. "Đã có bệnh ho đờm xanh xuất hiện trong trại rồi. Hai đứa con trong đám con của Mặt Vện đã nhiễm bệnh."
"Ho đờm xanh!" Tim Lửa hoảng vía, và quên tuột luôn nỗi điên giận. "Chúng có chết không?"
"Có thể. Nhưng mùa lá rụng luôn đem bệnh ho đờm xanh đến," Đuôi Chấm nhỏ nhẹ chỉ ra.
"Chắc chắn chúng ta phải làm được điều gì đó chứ!" Tim Lửa nói cứng.
"Nanh Vàng sẽ làm những gì bà ấy có thể làm," Đuôi Chấm trả lời. "Nhưng cuối cùng thì tất cả đều tùy thuộc vào bộ tộc Sao thôi."
Một cơn giận dữ mới lại cháy bùng lên trong bụng Tim Lửa khi Đuôi Chấm quay đi và bước trở lại nhà trẻ. Làm sao bộ tộc có thể chịu đựng được những tai ương này chứ? Chú cảm thấy bị thôi thúc bởi nhu cầu phải rời khỏi trại, để thoát khỏi bầu không khí ảm đạm mà những mèo còn lại trong bộ tộc dường như bằng lòng hít thở.
Chú nhảy dựng lên và chạy quáng quàng qua trảng trống ngập tuyết, qua hàng cây kim tước và lao vào rừng. Chú giật mình khi nhận ra mình đang cắm đầu chạy theo bản năng về phía hõm cát huấn luyện. Cái ý nghĩ rằng chú phải đến đó, để huấn luyện chân Xỉ Than, đã vượt ra khỏi sự chịu đựng của chú. Khi chú rẽ ngoặt để tránh đường đến đó, chú nghe thấy tiếng của Bão Trắng và chân Diều Hâu. Chắc hẳn là ông chiến binh lông trắng đã dắt chân Diều Hâu đi tập luyện trong khi Tim Lửa đang ngủ. Chẳng lẽ không có mèo nào ngừng lại để than khóc cho việc Sao Xanh bị mất đi một mạng hay sao? Cổ họng của Tim Lửa nghẹn ứ lại khi chú phải kìm nén cơn thịnh nộ của mình và tiếp tục chạy, tuyệt vọng giữ khoảng cách giữa mình và trại càng xa càng tốt.
Cuối cùng chú dừng lại dưới Rừng Thông, hai bên sườn chú căng phồng lên vì cố chạy bươn qua tuyết. Sự tĩnh mịch ở nơi này xoa dịu chú. Ngay cả chim chóc cũng ngừng hót. Tim Lửa cảm thấy như mình là sinh vật duy nhất trên đời này.
Chú không biết mình đang đi đâu, chú chỉ cứ thế bước đi, để cho khu rừng vỗ về mình. Trong khi chú bước đi, tâm trí chú tỉnh táo dần. Chú không thể làm gì được cho chân Xỉ Than, và Vằn Xám thì ngoài tầm với của chú rồi, nhưng chú có thể giúp Nanh Vàng chống lại bệnh ho đờm xanh. Chú sẽ đi hái thêm bạc hà mèo nữa.
Tim Lửa chuyển gót về phía ngôi nhà cũ thời mèo kiểng của chú, luồn lách qua những bụi mâm xôi trong khu rừng sồi dẫn trở về Khu nhà của Hai Chân. Chú nhảy lên đỉnh hàng rào ở đằng sau ngồi nhà cũ của mình, gặt một lớp tuyết rớt xuống khu vườn bên dưới. Nó có cảm giác mềm mềm. Tim Lửa dòm xuống khu vườn. Chú có thể thấy những dấu chân, nhỏ hơn dấu chân mèo. Một con sóc vừa ra ngoài tìm hạt dẻ đem về dự trữ.
Tim Lửa không tốn nhiều thời gian để ngắt một miệng đầy lá từ bụi bạc hà mèo. Chú muốn lấy thật nhiều trong khả năng của mình. Thứ lá mềm mại này có lẽ không sống sót nổi trong thời tiết khắc nghiệt này; đây có thể là cơ hội cuối cùng cho chú hái chúng.
Với cái miệng đầy ắp, Tim Lửa nhìn xoáy về phía ô cửa sập chú đã sử dụng khi còn là mèo con. Chú tự hỏi không biết chủ nhà Hai Chân của chú có còn sống ở đó hay không. Họ đã rất tốt với chú. Chú đã trải qua mùa lá trụi đầu tiên trong đời mình được nâng niu trong ổ, ấm áp và an toàn khỏi sự hung bạo của đường Sấm Rền và bệnh ho đờm xanh.
Mùi của loại bạc hà mèo này chắc chắn sẽ in sâu trong đầu mình, chú chợt nghĩ. Chú băng ào qua khu vườn và nhảy phóc một cú gọn gàng qua hàng rào. Chú yếu đuối hẳn đi bởi những suy nghĩ về mái ấm của chủ nhà Hai Chân đang khuấy động chú. Có thật là chú muốn sống một cuộc đời mèo kiểng an toàn và biết trước được hay không? Đương nhiên là không! Tim Lửa xua tan cái suy nghĩ đó đi. Nhưng ý nghĩ trở lại trại vào lúc này vẫn chưa cuốn hút chú.
Đột nhiên chú nghĩ đến Công Nương.
Tim Lửa phóng dọc theo bìa rừng đến một phần đất trong khu nhà của Hai Chân, nơi khu vườn nhà chị của chú tọa lạc. Khi những hàng rào nhà chị hiện ra trong tầm mắt, chú đào xuống tuyết và vùi đám lạ bạc hà mèo xuống dưới một lớp lá khô để bảo vệ chúng khỏi bị lạnh. Chú vẫn còn thở như kéo bễ vì chạy khi nhảy lên hàng rào và gọi Công Nương. Sau đó chú lùi trở lại khu rừng và đợi chị.
Tuyết làm chân của chú đau nhức khi chú bồn chồn bước tới bước lui dưới một gốc cây sồi. Có lẽ chị đang sinh con, chú tự nhủ, hoặc là bị nhốt trong nhà. Chú vừa tự thuyết phục mình là hôm nay sẽ không gặp chị đâu chì chú nghe một tiếng meo quen thuộc. Chú ngước lên, thấy chị đang đứng trên hàng rào nhà chị. Tim Lửa cảm thấy run lên vì đề phòng. Bụng của chị không còn căng nữa. Công Nương chắc chắn đã sinh rồi.
Chú hít mùi của chị vào trong khi chị tiến đến và cảm thấy nó sưởi ấm mình. "Chị sinh rồi à!" Chú meo.
Công Nương chịu dàng chạm mũi chị vào mũi chú. "Ừ," chị meo thật êm dịu.
"Tất cả suôn sẻ chứ? Bọn trẻ đều khỏe cả à?"
Công Nương rù rừ. "Tốt cả. Chị có năm đứa con khỏe mạnh," chị meo, mắt chị lóng lánh lên vui sướng. Tim Lửa liếm đầu chị và chị meo. "Chị không hề mong được gặp em trong thời tiết như thế này."
"Em đến để tìm lá bạc hà mèo," Tim Lửa nói cho chị nghe. "Đã xuất hiện bệnh ho đờm xanh trong trại rồi."
Đôi mắt của Công Nương phảng phất nỗi lo âu. "Nhiều mèo trong bộ tộc của em bị bệnh lắm à?"
"Đến giờ là ba con." Tim Lửa do dự trong chốc lát, sau đó ủ rũ meo. "Đêm qua tộc trưởng của em lại mất một mạng nữa."
"Một mạng nữa?" Công Nương kêu lên. "Ý em là sao? Chị tưởng việc mèo có chín mạng sống chỉ là truyền thuyết do những mèo già kể lại thôi chứ?"
"Sao Xanh được bộ tộc Sao ban cho chín mạng sống vì bà là tộc trưởng bộ tộc của em," Tim Lửa giải thích.
Công Nương nhìn chú như bị hớp hồn. "Vậy điều đó là thật à?"
"Chỉ dành cho các tộc trưởng bộ tộc thôi. Những mèo còn lại bọn em chỉ có một mạng, như chị, và như chân Xỉ Thân..." giọng Tim Lửa chùng xuống.
"Chân Xỉ Than?" Công Nương chắc đã nhận thấy nỗi đau buồn trong giọng nói của Tim Lửa.
Tim Lửa nhìn vào mắt chị, và những ý nghĩ đang dằn vặt chú bắt đầu tuôn trào ra. "Lính nhỏ của em," chú meo. "Cô bé bị đụng trên đường Sấm Rến hồi đêm qua." Giọng chú run rẩy khi chú nhớ lại lúc mình tìm thấy cơ thể sũng máu và bị gãy xương của cô bé. "Cô bé bị thương nặng lắm. Không khéo sẽ chết. Mà ngay cả có sống sót chăng nữa thì cô bé cũng sẽ không thể trở thành chiến binh được."
Công Nương tiến lại gần và rúc sát vào Tim Lửa. "Em đã kể về cô bé một cách rất trìu mến trong lần trước em ở đây," chị meo. "Chị có cảm giác là cô bé rất vui nhộn và hoạt bát."
"Tai nạn đáng lẽ đã không xảy ra," Tim Lửa ngao. "Em dự định đi gặp Vuốt Cọp. Ông ta muốn gặp Sao Xanh, nhưng Sao Xanh đang bị bệnh, vì vậy nên em đề nghị là sẽ đi thay bà. Nhưng em cần phải đi hái lá bạc hà mèo trước đã, và chân Xỉ Than đã đi thay em." Công Nương lộ vẻ hoảng hốt và Tim Lửa nhanh chóng nói thêm. "Em đã bảo cô bé đừng đi. Nhưng có lẽ, nếu em là một mèo bảo trợ tốt hơn, thì cô bé đã nghe lời em rồi."
"Chị bảo đảm em là một mèo bảo trợ tốt mà."hong bêt Công Nương cố trấn an chú, nhưng Tim Lửa gần như không nghe được chị nói gì.
"Em không biết tại sao Vuốt Cọp lại muốn Sao Xanh gặp ông ta tại một nơi nguy hiểm như thế!" chú gằn giọng. "Ông ta nói là có bằng chứng rằng bộ tộc Bóng Tối xâm chiếm lãnh địa của bọn em, nhưng khi em đến nơi thì chẳng thấy có mùi gì của chúng cả!"
"Nó là một cái bẫy à?" Công Nương dò hỏi.
Tim Lửa nhìn vào đôi mắt đầy nghi vấn của chị và đột nhiên chú bắt đầu tự hỏi. "Tại sao Vuốt Cọp lại muốn làm chân Xỉ Than bị thương chứ?"
"Mèo mà ông ta muốn gặp là Sao Xanh," Công Nương chỉ ra.
Lông của Tim Lửa dựng lên. Có thể nào chị của chú nói đúng? Vuốt Cọp đã cho gọi Sao Xanh đến rìa hẹp nhất của đường Sấm Rền. Tất nhiên, ngay cả Vuốt Cọp cũng không cố ý đặt tộc trưởng của mình vào chỗ nguy hiểm? Tim Lửa vội xua cái ý nghĩ đó đi. "Em kh-không biết," chú lắp bắp. "Tất cả mọi chuyện đều rối tung vào lúc này. Ngay cả Vằn Xám cũng không muốn nói chuyện với em."
"Sao vậy?"
Tim Lửa nhún vai. "Chuyện đó quá phức tạp để mà giải thích". Công Nương áp chặt hơn nữa vào chú ở trong tuyết, ép sát bộ lông mềm của chị vào lông chú. "Lúc này em có cảm giác như mình là kẻ ngoài rìa vậy," Tim Lửa âu sầu nói tiếp. "Thật không dễ làm cho khác đi."
"Khác đi?" Công Nương bối rối.
"Em sinh ra là một mèo kiểng, trong khi những mèo khác đều sinh ra trong bộ tộc."
"Với chị thì em trông cũng giống như một mèo sinh ra trong bộ tộc vậy", Công Nương meo. Tim Lửa chớp mắt nhìn chị, với vẻ đầy biết ơn. Chị tiếp. "Nhưng nếu em không hạnh phúc khi sống trong bộ tộc thì em luôn có thể về nhà với chị. Chủ nhà của chị sẽ chăm sóc em, chị chắc đấy."
Tim Lửa hình dung lại cuộc sống mèo kiểng khi xưa của mình – ấm áp, thoải mái, và an toàn. Nhưng chú không thể nào quên được cảnh mình đã hau háu nhìn vào khu rừng từ khu vườn nhà Hai Chân của mình ra sao, và mình đã mơ ước được tung hoàng trong rừng như thế nào. Một cơn gió thổi tung bộ lông dày của chú và đưa mùi của một con chuột đến mũi chú. Tim Lửa kiên quyết lắc đầu. "Cảm ơn chị, Công Nương," chú meo. "Nhưng bây giờ em đã thuộc về bộ tộc của mình rồi. Em không bao giờ có thể hạnh phúc tại nơi của Hai Chân đâu. Em sẽ rất nhớ mùi của rừng, được ngủ dưới Dải Ngân Hà, tự săn lùng thức ăn cho mình, và chia sẻ thức ăn với bộ tộc của mình."
Đôi mắt của Công Nương sáng lên. "Sống như thế nghe có vẻ tuyệt đấy nhỉ," chị rù. Chị bẽn lẽn nhìn xuống chân mình. "Đôi khi ngay chính chị đây cũng nhìn mông lung vào rừng và tự hỏi không biết sống ở đó sẽ như thế nào."
Tim Lửa rù rừ và đứng dậy. "Vậy là chị hiểu?"
Công Nương gật đầu. "Em định về bây giờ à?"
"Vâng. Em phải mang lá bạc hà mèo về cho Nanh Vàng trong khi chúng còn tươi."
Công Nương vươn đầu ra và dúi mõm chị vào hông chú. "Có lẽ lũ con của chị sẽ đủ khỏe để gặp em trong lần tới," chị meo.
Niềm phấn khích rạo rức trong bụng Tim Lửa. "Em cũng mong vậy!" Chú meo.
Khi chú quay đi, Công Nương gọi. "Cẩn thận nhé, em trai. Chị không muốn mất em lần nữa đấy."
"Không đâu," Tim Lửa hứa.
"Suy nghĩ hay lắm, Tim Lửa." Bão Trắng rù rừ. Ông đã thấy Tim Lửa trở về trại với một miệng ngậm đầy bạc hà mèo.
Miệng Tim Lửa ứa nước miếng trên suốt đoàn đường về, mặc dù chú đang bắt đầu nghĩ rằng mình hẳn là sẽ vui mừng lắm nếu không bao giờ phải thấy bụi bạc hà mèo nào nữa. Nhưng chú vui hơn nữa về chuyến rời trại vừa rồi. Chị của chú đã sinh nở an toàn và đầu chú đã cảm thấy minh mẫn hơn.
Chú đang nhắm đi thẳng đi thẳng tới hang của Nanh Vàng thì Vuốt Cọp xuất hiện bên cạnh chú.
"Lại bạc hà mèo nữa à?" Ông mèo mướp vĩ đại quan sát, mắt ông ta đầy nghi ngờ. "Ta tự hỏi không biết anh đi đâu. Chân Diều Hâu có thể đem chúng đến cho Nanh Vàng".
Chân Diều Hâu đang phụ dọn tuyết gần đấy.
"Đến và đem thứ này đến chỗ Nanh Vàng," Vuốt Cọp ra lệnh cho cậu lính nhỏ.
Chân Diều Hâu gật đầu và ào đến ngay.
Tim Lửa nhả bó lá xuống đất. "Tôi muốn đi thăm chân Xỉ Than," chú meo với Vuốt Cọp.
"Lát nữa đã," ông thủ lĩnh trợ tá meo.
Ông đợi trong lúc chân Diều Hâu nhặt đống lá bạc hà mèo lên và mang chúng về hang của Nanh Vàng. Sau đó ông trở lại với Tim Lửa. "Ta muốn biết Vằn Xám bấy nay hay đi đâu."
Tim Lửa cảm thấy nóng phừng phựt bên dưới bộ lông mình. "Tôi không biết," chú trả lời, đáp trả ánh nhìn của Vuốt Cọp.
Vuốt Cọp nhìn chú trừng trừng, mắt ông sắc lạnh và hằn học. "Chừng nào gặp anh ta," ông rít chịt. "Anh hãy nói với anh ta rằng anh ta bị cách ly tại gốc cây sồi ngã."
"Hang cũ của Nanh Vàng?" Tim Lửa liếc nhìn đám nhánh cây quấn của nhau lùm xùm, nơi bà mèo lang y đã sống khi bà mới vào trại của bộ tộc Sấm, khi bà vẫn còn bị soi là mèo bị ruồng bỏ của bộ tộc Bống Tối. Chân Lẹ đang ở đó, nằm bên cạnh thằng mèo mướp đậm, con của Đuôi Chấm.
"Những mèo bị ho đờm trắng phải được cách ly ở đó cho đến khi họ bình phục trở lại."
"Nhưng Vằn Xám chỉ bị cảm thôi," Tim Lửa phản đối.
"Cảm đã đủ tệ lắm rồi. Anh ta sẽ ở tại cây sồi ngã!" Vuốt Cọp lặp lại. "Những mèo bị ho đờm xanh sẽ ở cùng ổ với Nanh Vàng. Chúng ta phải ngăn chặn căn bệnh này lây lan." Đôi mắt của ông thủ lĩnh trợ tá quắc lên, không một chút cảm thông. Tim Lửa tự hỏi không biết có phải ông ta nghĩ bệnh tật là dấu hiệu của kém cỏi hay không. "Điều đó là vì lợi ích của bộ tộc," Vuốt Cọp thêm.
"Vâng, thưa Vuốt Cọp. Tôi sẽ nói lại với Vằn Xám."
"Và hãy tránh xa Sao Xanh," ông thủ lĩnh trợ tá cảnh báo.
"Nhưng bà đã khỏi hẳn bệnh ho đờm xanh rồi mà," Tim Lửa phản kháng.
"Tôi nhận thức được điều đó, nhưng hang của bà vẫn còn hơi hám bệnh tật. Ta không thể kham nổi việc bất cứ chiến binh nào của ta ngã bệnh nữa. Bão Trắng báo cho ta biết bọn chiến binh bộ tộc Sông thậm chí đã để lại mùi gần trại rồi. Ông ấy cũng bảo cho ta biết rằng hôm nay ông ấy đã phải thân chinh huấn luyện chân Diều Hâu. Ta mong chờ anh hãy lãnh trách nhiệm huấn luyện chân Diều Hâu vào ngày mai."
Tim Lửa gật đầu. "Giờ tôi có thể đi thăm chân Xỉ Than được chưa?"
Vuốt Cọp nhìn chú.
"Tôi không tin là Nanh Vàng lại đặt cô ấy ở bất kỳ chỗ nào gần những mèo bị ho đờm xanh," Tim Lửa nói thêm một cách bực bội. "Tôi sẽ không bị lây nhiễm đâu."
"Được," Vuốt Cọp đồng ý, và hiên ngang bỏ đi.
Tim Lửa gặp chân Diều Hâu ở giữa trảng trống. "Nanh Vàng rất biết ơn về lá bạc hà mèo ạ," chân Diều Hâu meo.
"Tốt," Tim Lửa trả lời. "Nhân tiện, ngày mai tôi sẽ dạy em cách bắt chim. Tôi hy vọng ít nhiều thì em cũng đã sẵn sàng chuẩn bị leo cây."
Những sợi ria của chân Diều Hâu động đậy khoái chí. "Rõ! Em sẽ đợi thầy ở hõm cát huấn luyện."
Tim Lửa gật đầu và tiếp tục đi tới hang của Nanh Vàng. Chú phát hiện ra lũ con tội nghiệp của Mặt Vện ở phía trước, dàn thành một hàng. Bọn chúng nằm thiêm thiếp trong một cái ổ lót bằng lá dương xỉ úa, ho khọt khẹt, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Nanh Vàng chào chú. "Cảm ơn về lá bạc hà mèo nhé; chúng ta sẽ cần đến nó. Da Vá bây giờ đã bị ho đờm xanh rồi." Bà hình mũi chỉ đến một ổ khác trong bụi dương xỉ úa. Bên trong, Tim Lửa có thể thấy bộ lông trắng đen bết bệt của ông mèo già.
"Chân Xỉ Than thế nào rồi ạ?" Chú hỏi, nhìn trở lại bà mèo lang y.
Nanh Vàng thở dài. "Hồi sớm nó có tỉnh dậy, nhưng không lâu. Cái cẳng chân của nó bị nhiễm trùng. Có bộ tộc Sao mới biết, tôi luôn cố làm tất cả mọi thứ, nhưng nó phải tự mình chống chọi với điều này thôi."
Tim Lửa nghé mắt nhìn vào cái ổ của chân Xỉ Than. Cô mèo xám bé bỏng đang giật mình thon thót trong lúc ngủ, cái chân bị thương vẹo hẳn sang một bên, trông thật thương tâm. Tim Lửa rùng mình, giấc giác e sợ cô bé có thể thua trong trận chiến này. Chú quay trở lại Nanh Vàng, cố tìm kiếm lời động viên từ bà, nhưng bà mèo lang y chỉ ngồi gục đầu xuống. Trông bà có vẻ kiệt sức.
"Cậu có nghĩ là Lá Đốm sẽ có thể cứu những mèo này không?" Bà buột miệng meo, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chú.
Tim Lửa rùng mình. Chú vẫn có thể cảm nhận sự hiện diện của Lá Đốm trong trảng trống này. Chú nhớ cô ấy đã chữa lành cái vai bị thương của chân Quạ hiệu quả như thế nào sau trận chiến với bộ tộc Sông, và cô ấy đã khuyên chú cách chăm sóc cho Nanh Vàng cẩn thận ra sao khi bà mèo này mới đến trại bộ tộc Sấm. Sau đó chú nhìn Nanh Vàng, đôi vai bà thõng xuống vì sự từng trải. "Tôi chắc rằng lá Đốm cũng không thể làm gì khác hơn được," chú nói với bà.
Một trong những đứa trẻ khóc óe lên và Nanh Vàng đứng phắt dậy. Khi bà bước ngang qua, Tim Lửa nghiêng người về trước và nhẹ nhàng dùng mõm thúc nhẹ vào hông của bà mèo già. Bà giật giật vai một cách biết ơn với chú. Sau đó, buồn tê tái, chú quay đầu và bước về phía đường hầm dương xỉ.
Bộ lông trắng của Lông Tuyết hiện ra ở đầu đằng kia. Chắc là chị đến thăm chân Xỉ Than. Khi chú đền gần chị mèo, Tim Lửa ngước đầu lên và nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của chị. Nỗi buồn thảm trong đó khiến trái tim của Tim Lửa như bị bóp chặt. "Lông Tuyết?' Chú bắt đầu nói.
Chị mèo dừng lại.
"Tôi... tôi xin lỗi." Tim Lửa run run khi chú nói.
Lông Tuyết trông có vẻ bối rối. "Về việc gì?"
"Đáng lẽ tôi phải cản được chân Xỉ Than đừng đi đến đường Sấm Rền."
Lông Tuyết nhìn chú đăm đăm, nhưng biểu cảm của chị chẳng để lộ điều gì ngoài nỗi buồn. "Tôi không trách cậu đâu, Tim Lửa à," chị rù rì. Đoạn, chị cúi thấp đầu và tiếp tục đi đến chỗ con mình.
Vằn Xám đã trở về, đang nhai rau ráu một con chuột đồng bên cạnh bụi tầm ma.
Tim Lửa bước về phía cậu. "Vuốt Cọp bảo cậu phải dời đến ở chỗ gốc cây sồi ngã cùng với những mèo bị ho đờm trắng," chú meo. Một thoáng bực tức nhói lên, chú nhớ lại việc ông thủ lĩnh trợ tá đã chất vấn chú về anh bạn của chú như thế nào.
"Điều đó không cần thiết nữa đâu," Vằn Xám trả lời một cách hớn hở. "Bây giờ mình khỏi rồi. Sáng nay Nanh Vàng bảo mình đã hoàn toàn bình phục."
Tim Lửa nhìn săm soi Vằn Xám. Đúng là mặt cậu ta đã sáng trở lại, và lỗ mũi chảy nước của cậu ta đã khô và đóng thành một lớp vảy trông chẳng đẹp mã tí nào. Nếu vào bất kỳ thời điểm nào khác, chắc hẳn Tim Lửa đã chọc ghẹo câu ta rằng trông cậu ta giống Mũi Ướt, anh mèo lang y của bộ tộc Bóng Tối. Nhưng bây giờ chú lại gắt gỏng, "Vuốt Cọp đã để ý sự vắng mặt của cậu rồi đấy. Cậu nên cẩn thận thì hơn. Tại sao cậu lại không thể tránh xa Suối Bạc ra, ít nhất là vào lúc này?"
Vằn Xám ngừng nhai và nhìn Tim Lửa nảy Lửa. "Mắc gì anh dí mũi vào việc riêng của tôi?"
Tim Lửa nhắm mắt lại và khịt mũi tức giận. Chẳng lẽ chú có thể mặc kệ anh bạn của mình sao? Sau đó chú tự hỏi không biết chú có nên quan tâm nữa hay không. Xét cho cùng thì Vằn Xám chẳng hỏi han gì đến chân Xỉ Than cả.
Bụng Tim Lửa kêu rột rột nói cho chú biết là mình đã đói. Có lẽ mình cũng nên ăn thôi. Chú lấy một con chim sẻ từ đống mồi tươi và đưa nó đến một góc vắng tanh của trại để ăn một mình. Khi chú ngồi xuống, chú nghĩ về Công Nương, xa tận nơi Khu nhà của Hai Chân, cùng với những đứa con mới sinh của chị. Cô đơn và lo lắng, Tim Lửa nhìn khắp trại và khát khao được gặp lại chị.