Tim Lửa cố che giấu vẻ nghi ngại của mình khi chú dẫn ba chiến binh bộ tộc Sông qua đường hầm kim tước vào trại. Những mèo bộ tộc rất hiếm khi thăm viếng lãnh thổ của nhau, và chú tự hỏi việc gì mà khẩn cấp đến nỗi họ không thể đợi nổi đến cuộc Tụ Họp kế tiếp.
Được báo động bởi chân Mây, Sao Xanh đã ngồi sẵn ở chân Bục Đá, và nỗi ngại ngùng của Tim Lửa càng tăng lên khi chú thấy Vuốt Cọp bên cạnh bà.
"Cảm ơn, chân Mây." Sao Xanh cho thằng lính nhỏ lui khi Tim Lửa tiến tới cùng với những mèo mới đến. "Mang mồi cậu săn được đến cho các mèo già đi."
Chân Mây có vẻ thất vọng khi bị đuổi, nhưng nó cũng đi mà không phản đối.
Lông Báo Đốm bước đến chỗ Sao Xanh và nghiêng đầu một cách cung kính. "Sao Xanh, chúng tôi đến trại của bà trong hòa bình," bà bắt đầu. "Có điều chúng ta cần phải bàn bạc."
Vuốt Cọp ngao lên một tiếng trầm, tỏ vẻ không tin, như thể ông ta thích xé toang bộ lông của những mèo đột nhập hơn, nhưng Sao Xanh không để ý đến ông ta. "Ta có thể đoán được điều gì đã mang các vị đến đây," bà meo. "Nhưng có gì để bàn bạc chứ? Chuyện gì đến cũng đến rồi. Bất cứ hình phạt nào dành cho Vằn Xám cũng đều do chính bộ tộc của anh ấy định đoạt."
Trong khi bà nói với Lông Báo Đốm, Tim Lửa để ý thấy đôi mắt bà cứ lạc sang Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý. Đó là lần đầu tiên Tim Lửa thấy tộc trưởng của mình cùng với các chiến binh bộ tộc Sông này kể từ khi bà thừa nhận với chú rằng họ là con của bà. Chú không nghĩ là mình đang tưởng tượng ra vẻ sầu muộn trong đôi mắt xanh của bà khi bà nhìn họ.
"Những gì bà nói là đúng," Lông Báo Đốm đồng ý. "Hai mèo trẻ tuổi đã ngu ngốc, nhưng Suối Bạc chết rồi, và hình phạt của Vằn Xám không phải do bộ tộc Sông quyết định. Chúng tôi đến đây là vì những đứa trẻ."
"Chúng thì sao?" Sao Xanh hỏi.
"Chúng là những mèo con của bộ tộc Sông," Lông Báo Đốm meo. "Chúng tôi đến để đưa chúng về nhà."
"Những mèo con của bộ tộc Sông?" Sao Xanh nheo mắt lại. "Tại sao bà lại nói vậy?"
"Làm thế nào mà bà biết về bọn chúng?" Vuốt Cọp chất vấn, quắc mắt nhìn dữ tợn khi ông ta đứng phắt dậy. "Các ngươi đã do thám phải không? Hay mèo nào đó đã nói với các ngươi?"
Ông ta quay sang Tim Lửa khi nói, nhưng Tim Lửa vẫn đứng yên tại chỗ, và Bàn Chân Sương giữ im lặng, không phản bội chú dù chỉ bằng một cái liếc mắt. Vuốt Cọp không thể nào biết chắc là chú đã nói với Bàn Chân Sương, và Tim Lửa không hề hối tiếc những gì mình đã làm. Bộ tộc Sông có quyền biết điều đó.
"Ngồi xuống, Vuốt Cọp," Sao Xanh lầm bầm. Bà liếc xẹt qua Tim Lửa một cái, và chú nhận ra tộc trưởng của mình đã đoán được chú đã làm gì, chắc chắn như thể chính mắt bà đã thấy chú băng qua sông vậy. Nhưng bà không có ý định tố cáo chú. "Ai biết được, có lẽ một đội tuần tra bộ tộc Sông đã thấy những gì xảy ra? Những việc như thế này không thể giấu được lâu. Nhưng Lông Báo Đốm," bà tiếp tục, quay trở lại bà thủ lĩnh trợ tá," những đứa trẻ này cũng có phân nửa là bộ tộc Sấm, và một trong những nữ miu của chúng tôi đang chăm sóc chúng. Tại sao ta lại phải giao chúng cho các vị?"
"Những đứa trẻ thuộc về bộ tộc của mẹ chúng," Lông Báo Đốm giải thích. "Bộ tộc Sông chắc chắn đã nuôi những đứa trẻ này nếu Suối Bạc còn sống, không cần biết cha chúng là ai, và điều đó khiến chúng thuộc về chúng tôi."
"Sao Xanh, bà không thể để bọn trẻ đi được!" Tim Lửa không thể cưỡng lại việc phải cắt ngang lời bà. "Chúng là mục đích để Vằn Xám sống."
Một tiếng ngao rồ rồ lại vang lên từ trong cổ họng Vuốt Cọp, nhưng chính Sao Xanh mới là mèo trả lời. "Tim Lửa, im lặng. Việc này không liên quan đến anh."
"Liên quan chứ," Tim Lửa liều lĩnh nói. "Vằn xám là bạn của tôi."
"Im!" Vuốt Cọp rít lên. "Tộc trưởng của anh phải nói với anh hai lần sao? Vằn Xám là kẻ phản bội bộ tộc. Anh ta không có quyền với bọn trẻ, hay bất kỳ quyền gì khác."
Cơn giận nghẹn ứ trong Tim Lửa. Chẳng lẽ Vuốt Cọp không tôn trọng chút gì với nỗi đau khủng khiếp của Vằn Xám sao?
Chú quay ngoắt sang ông thủ lĩnh trợ tá, cố không xông vào ông ta chỉ vì những mèo bộ tộc khác đang nhìn. Vuốt Cọp nhe răng gừ một tiếng.
Sao Xanh quật đuôi giận dữ vào cả hai con mèo. "Đủ rồi!" Bà ra lệnh. "Lông Báo Đốm, ta thừa nhận bộ tộc Sông có quyền gì đó đối với lũ trẻ. Nhưng bộ tộc Sấm cũng có quyền vậy. Ngoài ra, bọn trẻ vẫn còn nhỏ và yếu lắm. Chúng chưa thể đi được, đặc biệt là băng qua sông. Điều đó quá nguy hiểm."
Cổ của Lông Báo Đốm bắt đầu dựng lên và mắt bà ta híp rịp lại chỉ còn là khe hở. "Bà đừng có viện cớ."
"Không," Sao Xanh cương quyết. "Không hề viện cớ. Bà muốn liều mạng sống của lũ trẻ à? Ta sẽ suy xét điều bà vừa nói và sẽ bàn bạc với các chiến binh của ta, rồi sẽ đưa ra câu trả lời cho bả vào cuộc Tụ Họp tới."
"Giờ thì hãy ra khỏi trại của chúng tôi." Vuốt Cọp ngao.
Lông Báo Đốm lưỡng lự, như thể muốn nói thêm, nhưng rõ ràng là Sao Xanh đã đuổi bà ta. Sau một thoáng căng thẳng, bà nghiêng đầu lần nữa và quay đi, cùng với Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý theo sau. Vuốt Cọp nghiêng ngang bước qua trảng trống tiễn họ tới tận đường hầm kim tước.
Còn lại một mình với Sao Xanh, Tim Lửa cảm thấy cơn cuồng giận của mình bắt đầu nguôi đi, nhưng chú không thể không nhắc lại lời cầu xin của mình. "Chúng ta không thể để họ lấy những đứa trẻ đi được! Bà biết Vằn Xám sẽ cảm thấy thế nào mà."
Cái nhìn trống rỗng mà Sao Xanh chĩa vào chú khiến Tim Lửa tự hỏi không biết mình có đi quá xa không, nhưng giọng bà nhẹ ru khi bà trả lời. "Đúng vậy, Tim Lửa, ta biết. Và ta sẽ phải mất nhiều để giữ chúng đấy. Nhưng bộ tộc Sông sẽ đi bao xa để lấy lại chúng? Liệu họ sẽ chiến đấu? Có bao nhiêu chiến binh bộ tộc Sấm chịu liều mạng vì những đứa trẻ nửa bộ tộc Sông ấy?"
Lông Tim Lửa xù lên hãi hùng trước bức tranh mà bà gợi lên. Chiến tranh giữa các bộ tộc vì một cặp trẻ còn khóc oe óe – hay bộ tộc Sấm sẽ chia rẽ khi các chiến binh hục hặc với nhau. Đó phải chăng là số phận mà bộ tộc Sao đã định đoạt hẳn hoi cho bộ tộc chú, khi Lá Đốm cảnh báo rằng nước có thể dập tắt lửa? Có lẽ đó không phải là nước lũ phá hủy bộ tộc Sấm, mà là những mèo đến từ vùng lãnh thổ ven sông.
"Hãy can đảm lên, Tim Lửa," Sao Xanh khích lệ. "Vẫn chưa nổ ra trận chiến đâu. Ta sẽ tranh thủ thời gian cho đến cuộc Tụ Họp tới. Rồi ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra trước đó?"
Tim Lửa không thể chia sẻ sự tự tin của bà được. Vấn đề bọn trẻ sẽ không kết thúc. Nhưng chú chẳng thể làm gì ngoài việc cúi đầu kính cẩn và rút về hang chiến binh.
Bây giờ, chú chán chường nghĩ, mình sẽ phải nói gì với Vằn Xám đây?
Đến lúc Dải Thiên Hà vắt ngang qua bầu trời, cả bộ tộc Sấm dường như đã biết lý do tại sao những mèo bộ tộc Sông đến. Tim Lửa đoán là Vuốt Cọp đã kể lại với những chiến binh thân tín của ông ta, và họ đã loan tin đến những mèo khác trong bộ tộc.
Đúng như Sao Xanh đã dự đoán, những ý kiến bị phân chia. Nhiều mèo nghĩ rằng bộ tộc càng sớm tống khứ bọn trẻ lai nhanh chừng nào tốt chừng nấy. Nhưng vẫn có một số mèo sẵn sàng chiến đấu, chỉ vì nếu như từ bọn trẻ thì có nghĩa là bộ tộc Sông đã chiến thắng.
Giữa lúc sục sôi ấy, Vằn Xám chỉ im lặng, ủ ê trong hang chiến binh. Cậu chỉ rời hang một lần duy nhất để đến thăm nhà trẻ. Khi Tim Lửa mang mồi tươi đến cho cậu, thì cậu quay đầu đi. Cậu đã không ăn kể từ khi Suối Bạc chết, theo như Tim Lửa biết, và trông cậu thật hốc hác và khật khừ.
"Bà có thể làm gì cho cậu ấy được không?" Tim Lửa hỏi Nang Vàng, chú đã đến hang của bà ngay khi thức giấc vào hôm sau. "Cậu ấy không ăn, không ngủ..."
Bà mèo lang y lắc đầu. "Không thuốc gì chữa được trái tim tan vỡ cả," bà meo. "Chỉ có thời gian mới làm được."
"Tôi cảm thấy bất lực rồi." Tim Lửa thú thật.
"Tình bạn của cậu sẽ giúp cậu ta đấy," Nanh Vàng nói the thé. "Có thể bây giờ cậu ta không nhận thấy đâu, nhưng một ngày nào đó cậu ta..."
Bà khựng lại khi chân Xỉ Than xuất hiện và đặt xuống một bó thảo dược dưới chân Nanh Vàng. "Những thứ này đúng không?" Cô hỏi.
Nanh Vàng ngửi lẹ đám thuốc một cái. "Đúng rồi," bà meo. "Cô không thể ăn trước nghi lễ được," bà thêm, "nhưng ta thì phải ăn. Ta quá già yếu và rệu rạo để đến Dãy Núi rồi trở về mà không có gì giúp ta cầm cự." Bà thụp xuống đám dược thảo và bắt đầu nhai nhỏm nhẻm.
"Dãy Núi?" Tim Lửa kêu lên. "Nghi lễ? Chân Xỉ Than, nghi lễ gì vậy?"
"Đêm nay là đêm trăng khuyết," chân Xỉ Than hoan hỉ meo. "Nanh Vàng và em sẽ đến hang Miệng Mẹ để em được chính thức công nhận là một học trò thực thụ." Cô lăn vặn vẹo người một cái thật sung sướng. Tim Lửa mừng khôn xiết khi thấy cô hình như đã vượt qua nỗi thất vọng sau cái chết của Suối Bạc, và đã lại trông ngóng một cuộc đời mới, với tư cách là một mèo lang y tương lai. Đôi mắt cô lại lấp lánh những tia lửa như trước, nhưng bây giờ có thêm vẻ khôn ngoan và sự chín chắn trong màu xanh thăm thẳm của chúng.
Cô bé đang trưởng thành, Tim Lửa nghĩ, với một cảm giác nuối tiếc kỳ kỳ. Cô lính nhỏ nhiệt tình, hăng hái, đôi khi đãng trí của chú đang dần biến thành một mèo có quyền năng nội tại và sức mạnh vĩ đại. Chú biết mình nên vui mừng với con đường mà bộ tộc Sao đã chọn cho cô, nhưng một phần trong chú vẫn ước gì họ vẫn có thể cùng nhau ra ngoài săn mồi. "Nếu cô thích tối nay tôi sẽ đi cùng cô," chú đề nghị, "đến điểm Bốn Cây."
"Ô, được hả, Tim Lửa? Cảm ơn!" Chân Xỉ Than nói.
"Nhưng không xa hơn điểm Bốn Cây đâu đấy," Nanh Vàng cảnh báo, đứng dậy và lia lưỡi quanh mép. "Đêm nay hang Miệng Mẹ chỉ dành cho những mèo lang y thôi." Bà lắc mình thật mạnh rồi bươn qua đám dương xỉ ra trảng trống.
Khi Tim Lửa theo sau chân Xỉ Than, chú thấy chân Mây đang tắm táp bên gốc cây phía ngoài hang lính nhỏ.
Thằng mèo trắng nhổm dậy ngay khi thấy Tim Lửa và chạy đến chỗ chú. "Cậu đi đâu vậy?" Nó hỏi. "Cháu đi với, được không?"
Tim Lửa liếc nhìn Nanh Vàng, và khi bà mèo già không phản đối, chú trả lời. "Được. Sẽ là một bài tập tốt cho cháu. Chúng ta có thể săn trên đường về." Lao lên khe núi phía sau hai mèo, chú giải thích với chân Mây là họ đang đi đâu, và Nanh Vàng và chân Xỉ Than sẽ đi tiếp một mình đến Dãy Núi như thế nào. Sâu trong lòng đường hầm được gọi là Miệng Mẹ có Tảng đá Mặt Trăng, nó sẽ sáng rực lên khi mặt trăng soi vào hang. Buổi nghi lễ của chân Xỉ Than sẽ diễn ra trong ánh sáng huyền ảo của nó.
"Sau đó chuyện gì xảy ra?" Chân Mây háo hức hỏi.
"Những nghi lễ đều bí mật," Nanh Vàng ngao. "Vì thế đừng hỏi chân Xỉ Than khi cô ấy trở về. Cô ấy không được phép kể cho ai nghe đâu."
"Nhưng tất cả mèo đều biết rằng cô ấy sẽ nhận được những quyền năng đặc biệt từ bộ tộc Sao." Tim Lửa thêm.
"Những quyền năng đặc biệt!" Mắt chân Mây tròn xoe, và nhìn trân trân vào chân Xỉ Than như thể đợi cô tuôn ra những lời tiên tri ngay lập tức.
"Đừng lo, chị sẽ vẫn là chân Xỉ Than như trước thôi," cô trấn an nó với một tiếng rù khoái chí. "Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi được."
Mặt trời nóng ran khi bốn con mèo đến điểm Bốn Cây. Tim Lửa cảm thấy biết ơn bóng râm mát rượi dưới những tàng cây, cái tươi tắn dễ chịu của những mảng cỏ cao và những cụm dương xỉ khi chúng chà vào bộ lông màu cam của chú. Tất cả các giác quan của chú đều thức tỉnh, và chú bắt chân Mây phải bận tít mù, hít không khí và báo lại cho chú những gì nó ngửi thấy. Tim Lửa vẫn chưa quên đợt tấn công của bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Gió. Chúng đã bị đẩy lui một lần, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không đột kích lần nữa để giết Đuôi Gãy. Bên cạnh đó, chú cứ nơm nớp chờ rắc rối từ phía bộ tộc Sông vì những đứa con của Vằn Xám. Chú thở dài. Vào một buổi sáng đẹp trời thế này, với lá xanh trên cành và những con mồi nhảy hẳn ra khỏi bụi rậm, đợi bị bắt thì thật khó nghĩ về chuyện tấn công với chết chóc.
Bất chấp những lo lắng của chú, đội mèo vẫn đến điểm Bốn Cây một cách bình yên. Khi họ bươn qua những bụi cây xuống thung lũng, Tim Lửa lùi lại để cùng hòa nhịp với những bước chân khập khiễng của chân Xỉ Than. "Em có an tâm về những gì mình đang làm không?" Chú khẽ hỏi. "Có thật đó là điều em muốn?"
"Đương nhiên! Thầy không thấy sao, Tim Lửa?" Đôi mắt của chân Xỉ Than dò hỏi chú, đột nhiên nghiêm trang. "Em phải học thật nhiều để không mèo nào bị chết vì em không thể cứu được họ, như Suối Bạc."
Tim Lửa sựng người. Chú ước gì tìm được cách thuyết phục cô rằng cái chết của Suối Bạc không phải là lỗi của cô, nhưng chú biết sẽ chỉ tốn hơi sức mà thôi. "Và điều này có khiến em vui không? Rằng mèo lang y không thể có con," chú nhắc cô, nghĩ đến Nanh Vàng đã buộc phải từ bỏ Đuôi Gãy và giữ bí mật về quan hệ ruột thịt giữa bà với hắn thế nào.
Chân Xỉ Than rù rừ an ủi chú. "Cả bộ tộc sẽ là con của em," cô nói chắc. "Kể cả các chiến binh. Nanh Vàng nói đôi khi họ có chiều hướng như trẻ con vậy!" Cô bước lên trước một bước để áp sát Tim Lửa, và trìu mến chà mặt cô vào mặt chú. "Nhưng thầy sẽ luôn luôn là bạn tốt của em, Tim Lửa. Em sẽ không bao giờ quên thầy là mèo bảo trợ đầu tiên của em đâu."
Tim Lửa liếm tai cô. "Tạm biệt, chân Xỉ Than," chú meo nhỏ.
"Em sẽ không đi luôn đâu," chân Xỉ Than chống đối. "Em sẽ trở về lúc hoàng hôn ngày mai mà."
Nhưng Tim Lửa biết, về mặt nào đó thì chân Xỉ Than đang ra đi mãi mãi. Khi cô trở về, cô sẽ có những năng lực mới và trách nhiệm mới, không phải từ tộc trưởng bộ tộc mà từ chính bộ tộc Sao ban cho. Bên nhau, họ băng qua thung lũng dưới bốn cây sồi khổng lồ và leo lên con dốc phía bên kia, nơi Nanh Vàng và chân Mây đang đợi. Vùng đồng hoang mênh mông trải dài trước mắt họ, một cơn gió lồng lộng thổi rạp những đám cây thạch nam cứng cáp.
"Bộ tộc Gió sẽ không tấn công nếu bà với chị đi qua lãnh thổ của họ à?" Chân Mây lo lắng meo.
"Tất cả các bộ tộc đều được an toàn trên đường đến Dãy Núi," Nanh Vàng nói với nó. "Và không chiến binh nào dám tấn công mèo lang y cả. Bộ tộc Sao cấm kỵ điều đó!" Quay sang chân Xỉ Than, bà hỏi. "Con sẵn sàng chưa?"
"Vâng, con tới ngay đây." Chân Xỉ Than liếm Tim Lửa một cái cuối cùng rồi theo bà mèo già tiến vào vùng đất hoang đầy thạch nam, nhún nhảy dưới chân. Gió mát thổi gợn lông của cô khi cô tập tễnh lao nhanh đi mà không ngoái nhìn lại một lần.
Tim Lửa nhìn cô đi, tim chú nặng trĩu. Chú biết cô bạn mình đang khởi đầu một cuộc sống mới, hạnh phúc hơn, nhưng đồng thời chú vẫn không thể kìm nén được sự nuối tiếc buồn vui lẫn lộn cho cuộc sống đáng lẽ ra sẽ là của cô ấy.
Tim Lửa nhìn mặt trời leo qua rừng cây. "Hôm nay Vuốt Cọp muốn mình sai chân Mây đi làm nhiệm vụ săn mồi một mình," chú meo với Vằn Xám.
Anh mèo xám to lớn ngước lên nhìn, ngạc nhiên. "Sớm quá vậy? Nó chỉ mới vừa làm lính nhỏ thôi mà."
Tim Lửa nhún vai. "Vuốt Cọp nghĩ là nó đã sẵn sàng. Ông ta bảo mình đi theo nó xem nó làm như thế nào. Cậu có muốn đi cùng mình không?"
Đó là buổi sáng sau khi chân Xỉ Than đã trở về từ hang Miệng Mẹ. Tim Lửa đã gặp cô trượt xuống khe núi lúc rạng đông. Mặc dù cô chào chú nồng nhiệt, nhưng cả hai đều biết cô không thể kể cho chú nghe cô đã trải qua những gì. Khuôn mặt cô lộ vẻ hân hoan, tựa như chính mặt trăng đang tỏa sáng từ đôi mắt của cô vậy. Tim Lửa đã cố để không cảm thấy mình đã để lạc mất cô trên một con đường xa lạ.
Bây giờ chú đang ngồi cạnh bụi tầm ma, thưởng thức một con chuột ngon lành. Vằn Xám, đang nằm gần đó, đã lấy một con chim ác là từ đống mồi tươi nhưng chưa chạm gì đến nó.
"Không, cảm ơn, Tim Lửa," cậu meo. "Mình đã hứa với Hoa Vàng là sẽ ghé thăm lũ trẻ. Bây giờ chúng đã mở mắt rồi," cậu thêm, với chút hãnh diện.
Tim Lửa đoán Hoa Vàng có thể bảo Vằn Xám tránh xa bọn trẻ được, nhưng chú biết Vằn Xám sẽ không bao giờ chịu để con mình đi hẳn đâu. "Được rồi," Tim Lửa meo. "Gặp lại cậu sau vậy." Nuốt miếng chuột cuối cùng xong, chú đi tìm chân Mây.
Vuốt Cọp đã rất bận rộn suốt cả buổi sáng hôm đó, ông ta điều một đội tuần tra của Bão Trắng đi làm mới lại các mốc mùi dọc theo biên giới bộ tộc Sông, và một đội mèo khác của Bão Cát đi săn ở bãi đá Hang Rắn, vì thế ông ta chẳng đoái hoài đến việc bảo Tim Lửa phải đưa chân Mây đi đâu cho nhiệm vụ săn mồi của nó. Tim Lửa cảm thấy không cần thiết phải nhắc nhở ông ta.
"Cháu có thể đi tới Khu nhà của Hai Chân," Tim Lửa meo với chân Mây. "Như vậy cháu sẽ không làm vướng cẳng các đội tuần tra khác. Cháu sẽ không thấy cậu đâu, nhưng cậu sẽ theo dõi cháu đấy. Cậu sẽ gặp cháu ở hàng rào nhà Công Nương."
"Cháu có thể nói chuyện với mẹ nếu bà ở đó không?" Chân Mây hỏi.
"Được, miễn là đến lúc ấy cháu bắt được thật nhiều mồi. Nhưng cháu không được đến tìm bà trong những khu vườn của Hai Chân. Hoặc hang ổ của họ."
"Không đâu ạ." Đôi mắt của chân Mây sáng rừng rực, và bộ lông trắng như tuyết của nó rợn lên phấn khích. Tim Lửa không khỏi nhớ lại mình đã hồi hộp thế nào trước nhiệm vụ đầu tiên của mình; chân Mây, ngược lại, đang muốn nổ tung ra vì tự tin.
"Vậy thì đi đi," Tim Lửa meo. "Cố đến đó lúc mặt trời đứng bóng nhé." Chú nhìn anh lính nhỏ trẻ phóng ào ra đường hầm kim tước. "Từ từ thôi!" Chú gọi với theo. "Cháu phải đi xa đấy!"
Nhưng chân Mây không chậm lại khi nó biến mất vào đám kim tước. Nhún vai, cảm thấy thích thú hơn là bực mình, Tim Lửa liếc quanh tìm Vằn Xám, nhưng chẳng thấy bạn chú đâu cả. Con chim ác là ăn dở dang bị bỏ lại bên bụi tầm ma. Chắc chắn ở trong nhà trẻ, Tim Lửa nghĩ, và quay đầu theo chân Mây ra khỏi trại.
Mùi của thằng lính nhỏ vẫn còn mới, chỉ rõ những nơi cậu mèo trẻ đã tới rồi lui trong khu rừng trên đường tìm mồi. Một túm lông vũ bay lả tả báo rằng một con chim hét đã bị bắt, vài vết máu trên cỏ cho thấy một con chuột đã sa vào móng vuốt của nó. Không xa bìa Rừng Thông, Tim Lửa phát hiện nơi chân Mây đã chôn những con mồi của mình để quay lại lấy sau.
Thật ấn tượng vì cậu lính nhỏ của mình đã săn rất tốt mặc dù chỉ được huấn luyện trong một thời gian ngắn. Tim Lửa tăng tốc, hy vọng sẽ bắt kịp và theo dõi nó rình mồi. Nhưng trước khi tới Khu nhà của Hai Chân, chú chợt thấy chân Mây chạy hộc tốc trở lại dọc theo dấu mùi của chính nó, lông xù dựng lên và mắt ánh lên tia hoang dại.
"Chân Mây!" Tim Lửa ào lên trước để gặp nó, cơ thể chú chợt nhói lên, sợ hãi rụng rời.
Chân Mây dừng sững lại, móng vuốt nó dính đầy lá thông, cố để khỏi tông sầm vào Tim Lửa. "Có gì đó không ổn!" Nó thở dốc.
"Cái gì?" Cảm tưởng như có những móng vuốt lạnh ngắt quắp chặt lấy bụng Tim Lửa. "Công Nương không sao chứ?"
"Không, không phải. Nhưng cháu thấy Vuốt Cọp, và có những mèo lạ đi cùng với ông ta."
"Ở Khu nhà của Hai Chân?" Tim Lửa gấp gáp. "Nơi chúng ta đã ngửi thấy mùi họ vào ngày chúng ta đi thăm Công Nương phải không?"
"Đúng rồi." Đám ria của chân Mây giật giật. "Họ đang tụm lại với nhau, ngay ở bìa rừng. Cháu định lẻn đến gần hơn để nghe họ nói gì, nhưng cháu sợ họ thấy bộ lông trắng của cháu. Vì thế cháu chạy trở lại đây tìm cậu."
"Cháu làm rất đúng," Tim Lửa bảo nó, tâm trí chú chạy nhộn nhạo. "Những mèo đó trông thế nào? Họ có mùi bộ tộc nào không?"
"Không." Chân Mây nhăn mũi. "Họ có mùi thịt quạ(*)."
(*) Ý nói là mùi thịt thối rữa.
"Cháu có nhận ra họ không?"
Chân Mây lắc đầu. "Họ trông gầy và đói lắm. lông họ xơ xác. Trông họ khủng khiếp lắm, Tim Lửa à!"
"Và họ đang nói chuyện với Vuốt Cọp." Tim Lửa nhăn trán. Đó là chi tiết khiến chú lo lắng. Chú ngờ ngợ những mèo lạ đó là ai – các cựu chiến binh bộ tộc Bóng Tối đã rời trại cùng với Đuôi Gãy khi hắn bị trục xuất. Trước đây, họ đã gây rối rồi, và theo Tim lửa biết thì hiện giờ không còn mèo phiến loạn nào khác ở trong rừng nữa – nhưng Vuốt Cọp đang làm gì với chúng là một điều bí ẩn.
"Được rồi," chú meo với chân Mây. "Theo cậu. Hãy thật khẽ như thể cháu đang theo dấu một con chuột vậy." Chú thận trọng tiến đến Khu nhà của Hai Chân, rón rén bước từng bước một qua lớp lá kim kêu lắc rắc. Không lâu trước khi ra đến bìa rừng, chú có thể ngửi thấy mùi hôi nồng nặc của nhiều mèo. Và mèo duy nhất chú có thể nhận ra là Vuốt Cọp. Như thể cái suy nghĩ đó đã gọi ông ta đến, ông thủ lĩnh trợ tá xuất hiện ngay tức thời, đang lao mình qua hàng cây về hướng trại.
Không có bụi cây thấp để núp dưới những thân cây thông. Tất cả những gì Tim Lửa và chân Mây có thể làm là nằm bẹp xuống một trong những cái rãnh sâu do con quái vật ăn cây cày xới thành, và cầu nguyện bộ tộc Sao để đừng bị phát hiện.
Một nhóm chiến binh gầy giơ xương theo sau Vuốt Cọp. Hàm của chúng há ra hăm hở, mắt chúng long lên sòng sọc. Tất cả mèo đều quá chú tâm vào đường đi đến nỗi không để ý thấy Tim Lửa và chân Mây, đang nép sát mình trong nơi trú ẩn sơ sài chỉ cách chúng vài bước thỏ nhảy.
Tim Lửa ngẩng đầu lên và nhìn chúng chạy khuất. Trong thoáng chốc, chú đơ người ra vì sợ hãi và không tin. Chú nhận ra có thêm nhiều mèo nữa ngoài những mèo bộ tộc Bóng Tối đã bỏ đi cùng Đuôi Gãy vài mùa trăng trước. Vuốt Cọp chắc chắn đã chiêu mộ thêm những mèo cô độc ở đâu đó. Và ông ta đang dẫn chúng thẳng về hướng trại bộ tộc Sấm!