Mặt trời đang nhô lên khỏi ngọn cây khi Tim Lửa và đội tuần tra đến Bãi Đá Hang Rắn, phần lãnh địa đối diện với dòng sông. Ngọn lửa chưa lan xa đến nơi này, những bụi cây thấp vẫn còn xanh tốt và rậm rạp, mặc dù lá đã bắt đầu rơi.

"Từ từ," Tim Lửa meo với chân Gai khi cậu lính nhỏ chạy như bay về phía tảng đá. "Đừng quên là có rắn lục quanh đây đấy."

Chân Gai dừng kít lại. "Xin lỗi, Tim Lửa."

Kể từ khi Sao Xanh khước từ lễ phong danh chiến binh cho những lính nhỏ này, Tim Lửa rất chú ý sắp xếp cho từng đứa trong bọn lần lượt được sung vào đội tuần tra, nhằm cố tỏ cho chúng thấy rằng bộ tộc vẫn còn đề cao giá trị của chúng. Sự cáu gắt của chân Lẹ có lẽ là do nó bực bội vì sự chậm trễ, nhưng chân Gai xem ra chẳng phiền hà gì đến việc phải đợi chờ vị trí chiến binh thực thụ.

Lông Chuột – mèo bảo trợ của chân Gai, bước lại gần nó. "Hãy cho tôi biết cậu ngửi thấy mùi gì?"

Chân Gai đứng thẳng đầu, quai hàm há ra, hít không khí vào. "Chuột!" Nó meo ngay lập tức, lia cái lưỡi một vòng quanh miệng.

"Đúng, nhưng lúc này chúng ta không đi săn," Lông Chuột nhắc nó. "Còn gì nữa?"

"Đường Sấm Rền... ở đằng kia," chân Gai phất đuôi ra hiệu. "Và chó."

Tim Lửa đang liếm nước từ một cái vũng dưới đất, vểnh tai lên. Nếm không khí, anh nhận thấy chân Gai nói đúng. Có mùi cho rất mạnh và mới.

"Quái lạ," anh bình phẩm. "Trừ phi Hai Chân dậy thật sớm, còn đâu cái mùi đó đáng ra phải ôi rồi chứ. Đêm qua là chậm nhất."

Anh nhớ lại báo cáo của Bão Trắng về bụi cây thấp bị giẫm nát và lông chim cu vương vãi gần Bãi Đá Hang Rắn. Nơi này lúc đó có mùi chó là đúng rồi, nhưng cái mùi ấy không thể lưu lại lâu đến thế.

"Tốt hơn chúng ta nên lùng sục thật kỹ xung quanh." Anh meo.

Ra lệnh cho chân Gai không được rời xa mèo bảo trợ của nó, Tim Lửa phái một mèo khác vào rừng cây, còn mình thì bò sát gần bãi đá hơn. Trước khi đến gần bãi đá, Lông Chuột bỗng gọi giật anh lại.

"Lại xem cái này này!"

Men vòng qua một bụi mâm xôi, Tim Lửa lại chỗ cô chiến binh nâu và nhìn xuống khoảng trống nhỏ, dốc nghiêng xuống. Có một cái ao tù đọng, nước màu xanh rêu ở chân dốc, nghẹt ứ lá rơi. Mùi hăng nồng của lá dương xỉ ải mục xộc vào đệm khứu giác của Tim Lửa, nhưng anh gần như không nhận ra được bên dưới cái mùi hôi thối khủng khiếp của chó. Lông chim cu rải rác xung quanh, và cả những túm lông mao có lẽ là lông thỏ hoặc lông sóc. Ở một lối đi hẹp xíu dẫn xuống dốc, chân Gai vừa ngửi trúng một bãi phân chó, liền co rụt lại, phun phì phì ra đầy kinh tởm.

Tim Lửa ép mình phải thu vào tầm mắt mọi chi tiết của cảnh tượng này. Lũ chó của Hai Chân thường không ở trong rừng đủ lâu để bỏ lại nhiều dấu vết thế kia – xéo nát những bụi cây thấp, vứt bỏ những gì còn lại của con mồi cho đến khi khu rừng thối inh thối ỏi như một hố phân cáo. Nhìn cảnh tượng đó bằng chính mắt mình khiến anh nhận thức rõ là có cái gì đấy không ổn.

"Anh nghĩ gì?" Lông Chuột hỏi.

"Tôi không biết," Tim Lửa ngần ngại nói ra mối lo lắng của mình. "Trông như thể có một con chó bị sổng vào rừng, thoát khỏi Hai Chân."

Có phải đó là thứ mà bọn Hai Chân đang tìm kiếm? Anh tự hỏi, đột nhiên nhớ lại ba kẻ Hai Chân đến trong một con quái vật vào buổi sáng anh đi săn ở Rừng Thông cùng với Bão Cát. Nhưng từ đây tới đó rất xa, ở tuốt đầu đằng kia của lãnh địa bộ tộc Sấm.

"Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Chân Gai nói oang oang, trông vẻ mặt nghiêm trọng khác thường.

"Để tôi báo cáo với Sao Xanh," Tim Lửa quyết định. "Nếu có một con chó lảng vảng trong vùng đất của chúng ta, thì chúng ta cần phải làm gì đó với nó. Có thể là tìm cách xua đuổi nó đi."

Con chó đó đang chiếm cứ mồi mà bộ tộc Sấm chẳng dư dả gì, và Tim Lửa không thích nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra khi mà nó mặt đối mặt với một trong những chiến binh của bộ tộc.

Khi quay khỏi trảng trống và trở về trại, Tim Lửa cứ phập phồng cảm thấy khu rừng quanh mình mang vẻ thù địch rất lạ. Anh biết rõ từng gốc cây, từng tảng đá, thế nhưng, có gì đó trong sâu thẳm của khu rừng – không phải là mùi, không phải là âm thanh, mà giống như một tiếng dội mơ hồ đâu đó vào thính giác – mà anh không hiểu nổi. Phải chăng nó là con chó? Hay rốt cuộc là những nỗi sợ của Sao Xanh sắp sửa thành sự thật? Lẽ nào bộ tộc Sao lại đang sắp đặt trong đầu một hiểm họa nào đó cho bộ tộc Sấm?

Đội tuần tra sắp về đến trại thì Tim Lửa ngửi thấy những mùi của mèo bộ tộc Sấm khác đằng sau. Quay lại, anh thấy Bão Trắng, chân Sáng và chân Mây đang len lỏi lách qua đống xà bần đen thùi dưới nền đất rừng. Tất cả họ đều tha theo mồi tươi.

"Đi săn tốt quá hả?" Tim Lửa hỏi khi họ đuổi kịp anh.

Bão Trắng thả con thỏ đang tha xuống đất. "Không tệ," ông đáp. "Nhưng chúng tôi phải đi tới tận điểm Bốn Cây mới tìm được chúng."

"Chà, trông mập mạp ngon quá," Tim Lửa meo một cách đồng tình. "Giỏi lắm." Anh nói thêm với chân Sáng và chân Mây, mỗi đứa đều đang kéo lê một con sóc.

"Chúng tôi đã thấy thứ mà tôi nghĩ anh nên biết," Bão Trắng meo. "Chúng ta hãy vào trại đi nào."

Ông chiến binh trắng nhặt con thỏ lên trở lại và lao theo Tim Lửa xuống đỉnh khe núi. Một khi đã thảy mồi tươi vào đống mồi và bảo bọn lính nhỏ đem mồi đến cho những mèo già, Tim Lửa chọn một miếng cho mình rồi ngồi ăn cạnh Bão Trắng. Lông Chuột chọn ra một con chim két từ đống mồi và cũng lại nhập vào nhóm họ.

"Thế, ông đã thấy gì?" Tim Lửa hỏi, sau khi vài miếng chuột đã tráng sơ cơn đói trong bụng anh.

Nhìn vẻ mặt Bão Trắng tối sầm lại, anh liền đoán ra câu trả lời trước khi ông chiến binh trắng đáp. "Thêm nhũng mẩu mồi vung vãi," Bão Trắng meo. "Những túm lông thỏ. Có thêm mùi chó. Lần này không xa điểm Bốn Cây lắm, gần với biên giới bộ tộc Sông."

"Mùi mới không?"

"Từ hôm qua, tôi đoán vậy."

Tim Lửa gật đầu, nỗi lo lắng chạy rần rật trong chân anh. Quả tình con chó này đi lang thang xa hơn lúc đầu anh nghĩ. Nuốt vội miếng chuột cuối cùng, anh kể cho Bão Trắng nghe đội tuần tra bình minh của anh đã thấy những gì.

"Toàn bộ nơi đó thối hoắc cả lên," Lông Chuột góp thêm, ngẩng lên khỏi bữa ăn của cô. "Chắc chắn là có chó trong lãnh địa của chúng ta, giết mồi của chúng ta."

"Đúng vậy," Tim Lửa quay qua Bão Trắng. "Lúc đầu ông nói với tôi về cái mùi ông phát hiện ra, tôi hy vọng con chó đó bây giờ đã về nhà với Hai Chân của nó rồi. Nhưng rõ ràng là chưa."

"Chúng ta phải tìm cách đuổi nó đi." Bão Trắng quả quyết meo.

Để Bão Trắng và Lông Chuột đó, Tim Lửa bước qua trại về phía Bục Đá. Khi mặt trời cao đến, cuộc sống quanh trại thật yên bình. Chân Tần Bì và chân Lẹ đang vật nhau huỳnh huỵch bên ngoài hang lính nhỏ. Ở gần hang chiến binh, Lông Tuyết và Mặt Vện đang chia lưỡi với nhau, cả hai trông đều gà gật buồn ngủ sau đợt thức canh gác hồi đêm qua. Ở giữa trảng trống, Đuôi Chấm đang ra dấu bằng chân và đuôi cho thằng con mình, trong khi Lông Diều Hâu ngồi quan sát. Một con sợ hoảng hồn ập tới Tim Lửa khi anh tưởng tượng ra cảnh tàn phá mà con chó hoang có thể gây ra nếu nó tìm ra trại.

Khi anh gần đến hang của Sao Xanh thì Lông Diều Hâu đứng dậy và chạy bay tới chỗ anh. "Tim Lửa, tôi muốn nói chuyện với anh một chút được không?"

Tim Lửa dừng lại. "Nhanh nhanh lên. Tôi cần phải báo cáo với Sao Xanh."

"Là Đuôi Chấm," Lông Diều Hâu giải thích. "Tôi lo lắng cho bà ấy. Bà nghĩ rằng bé Băng sẽ là lính nhỏ và bà đang cố tự làm mèo bảo trợ cho nó. Bà ấy nghĩ nếu Sao Xanh mà thấy nó đã học được những gì thì bà phải phong nó làm chiến binh."

Vì Tim Lửa đã quan sát bà mẹ và đứa con, nên anh có thể thấy rằng họ không hề chơi đùa – ít nhất thì Đuôi Chấm không đùa. Bà đang chỉ cho bé Băng tư thế săn mồi. Bé Băng có vẻ khoái chí, cứ lăn lộn và giơ chân táng mẹ nó, nhưng nó không bắt chước chuyển động của bà cho chính xác được.

Tim Lửa nhìn họ với vẻ buồn rầu càng lúc càng dâng lên. "Có lẽ thế là tốt nhất," anh thở dài sau một hồi. "Nếu Đuôi Chấm nhận ra bé Băng không thể học được, thì có lẽ bà sẽ thừa nhận rằng nó sẽ không bao giờ là chiến binh."

"Có lẽ," Lông Diều Hâu có vẻ không tán thành. "Tôi muốn theo dõi họ thêm, để xem tôi có thể giúp gì được không."

Tim Lửa dòm Lông Diều Hâu lom lom với vẻ đồng tình. Mặc dầu Lông Diều Hâu mới là chiến binh chưa được nhiều mùa trăng, nhưng cậu đã mang dáng vẻ nghiêm trang của một mèo kỳ cựu. Cậu đã sẵn sàng nhận lính nhỏ và Tim Lửa tin chắc cậu sẽ là một mèo bảo trợ tốt – kiên nhẫn và có trách nhiệm. Nhưng không phải là với bé Băng. Tim Lửa biết rằng mèo điếc không bao giờ có mèo bảo trợ, không bao giờ được tham dự cuộc Tụ Họp, hoặc trải nghiệm niềm vui khốc liệt của một chiến binh phục vụ bộ tộc.

Tuy nhiên, trong khi chưa có thêm mèo con nào khác cần mèo bảo trợ, cũng chẳng hại gì nếu Lông Diều Hâu để mắt tới bé Băng. "Được rồi, với điều kiện là việc đó không ảnh hưởng đến những bổn phận chiến binh của cậu," Tim Lửa meo. "Nếu cậu nghĩ đến điều gì hãy cho tôi biết. Tôi sẽ lại nói chuyện với Da Xỉ Than."

"Cảm ơn, Tim Lửa." Lông Diều Hâu meo. Cậu lại nằm xuống yên vị, đút chân gọn gàng vào ngực và tiếp tục nhìn Đuôi Chấm và bé Băng.

Tim Lửa tần ngần, cảm thấy buồn rầu cho thằng bé bị điếc và mẹ của nó, và cho cả Lông Diều Hâu – hy vọng trở thành mèo bảo trợ lần này của cậu ta có lẽ sẽ phải thất vọng thôi. Sau đó anh quay đầu và đi gặp Sao Xanh.

Tộc trưởng bộ tộc đang nằm trong ổ ở tuốt trong góc hang của bà. Ánh mặt trời không chạm tới bà, và trông bà như một khối xam xám. Nhưng những miếng thịt sóc còn lại cho thấy bà vừa mới ăn, và khi Tim Lửa dừng lại ở ngưỡng cửa, bà đang vặn xoay đầu ra sau để chải lưng. Tim Lửa cảm thấy phấn chấn lên trước những dấu hiệu của nề nếp thường nhật này.

Anh cào cào chân xuống đất để gây sự chú ý của bà, và khi bà quay lại nhìn, anh meo. "Sao Xanh, tôi vào được không? Tôi có việc cần báo cáo với bà."

"Chẳng có gì tốt lành đâu mà báo, ta đoán vậy," Sao Xanh meo với vẻ chua chát. Tim Lửa sững sờ trước giọng điệu của bà, và tộc trưởng dường như chẳng đếm xỉa gì tới. "Thôi, vào đi, Tim Lửa, rồi nói cho ta biết những gì trong đầu anh."

"Chúng tôi nghĩ có chó sổng đi lang thang trong rừng." Tim Lửa thuật lại lần đầu Bão Trắng phát hiện ra mồi bị vứt vương vãi gần Bãi Đá Hang Rắn; rồi sự việc mà đội tuần tra bình minh của anh thấy sáng hôm đó, rồi con thỏ bị bỏ lại mà Bão Trắng thấy gần điểm Bốn Cây.

Sao Xanh ngồi im lặng, nhìn trao tráo vào bức tường, cho đến khi Tim Lửa báo cáo xong. Thế rồi cái đầu của bà giật cục quay lại nhìn anh. "Gần điểm Bốn Cây? Ở đâu?"

"Gần biên giới bộ tộc Sông, Bão Trắng nói."

Sao Xanh phọt ra một tiếng gừ và đưa chân đào bới mặt đất trong hang. "Ờ... ta thấy hết cả rồi!" Bà nạt nộ. "Bộ tộc Gió đã săn mồi trong lãnh địa của chúng ta."

Tim Lửa nhìn bà trân trân. "Xin lỗi, Sao Xanh. Tôi không hiểu."

"Vậy anh là thằng ngu!" Sao Xanh ngao. Thình lình, bà xụi người thả lỏng hẳn ra. "Không, Tim Lửa, anh là một chiến binh cao quý và trung thành. Việc anh không thể tưởng tượng được sự phản bội kẻ khác không phải là lỗi của anh."

Ý bà là sao? Tim Lửa nghĩ. Bà đã quên rằng mình là mèo đã cảnh báo bà về Sao Cọp?

Đầu óc anh quay cuồng, anh nhận ra đây không phải là một trong những ngày thoải mái của Sao Xanh. Mắt bà trợn trừng và lông xù ra tua tủa, như thể có cả một hàng kẻ thù đang đứng trước mặt bà. Có lẽ trong cơn bấn loạn bà đang nghĩ như thế thật.

"Nhưng, thưa Sao Xanh," Tim Lửa phản đối. "Tất cả mọi nơi mà chúng tôi tìm thấy con mồi, chúng tôi đều đánh hơi thấy mùi chó. Không có lý do nào để nghĩ những bộ tộc khác phải chịu trách nhiệm."

"Đồ óc chuột!" Sao Xanh nguyền rủa, đuôi bà quật lia lịa từ bên này sang bên kia. "Chó không hành xử như thế. Chúng luôn đến đây với Hai Chân, sau đó Hai Chân lại đưa chúng đi khỏi. Ai mà chẳng nghe chó chạy rầm rập trong rừng?"

"Không phải việc này trước chưa hề xảy ra tức là bây giờ cũng không xảy ra," Tim Lửa tuyệt vọng meo. "Tại sao bà lại tin là bộ tộc Gió?"

"Anh không thấy sao?" Giọng Sao Xanh điên tiết đanh lại. "Bọn chiến binh bộ tộc Gió hay săn thỏ, mà thỏ chắc hẳn đã vượt biên giới bộ tộc Sông ở điểm Bốn Cây. Lãnh địa bộ tộc Sông ở đó rất hẹp. Bọn mèo bộ tộc Gió đuổi theo con mồi qua cả hai biên giới, vào đất của bộ tộc Sấm trước khi bắt được và giết nó," bà nói với vẻ tự tin tuyệt đối, như thể chính mắt bà đã trông thấy điều đó vậy. "Rõ ràng một mèo con cũng thấy như thế," chân bà lại bắt đầu bới đất. "Hừ, bộ tộc Gió hãy coi chừng!"

Trái tim của Tim Lửa quặn thắt lại. Nghe như Sao Xanh đang chuẩn bị kế hoạch tấn công bộ tộc Gió. Chúng ta không thể chịu nổi thêm khó khăn nữa, anh hoảng hốt nghĩ. Rồi một hình ảnh hiện ra trong đầu anh – Sao Cọp trên đường đi thăm Sao Xoắn và Lông Báo Đốm. Một liên minh đang nhen nhóm giữa bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng Tối, điều cuối cùng họ cần ngay lúc này là một cuộc chiến với bộ tộc Gió.

"Có lẽ bà đúng, Sao Xanh," Tim Lửa thừa nhận theo phép xã giao. "Nhưng chúng ta không nên đổ lỗi cho bộ tộc Gió khi không có bằng chứng xác đáng. Không chừng là bộ tộc Sông cũng nên?"

"Vớ vẩn!" Giọng Sao Xanh tức tối. "Mèo bộ tộc Sông không bao giờ vượt biên giới vì đuổi theo mồi. Họ rành rẽ luật chiến binh hơn hết thảy. Anh quên họ đã giúp đỡ chúng ta trong suốt trận cháy rừng như thế nào rồi à? Đáng lý ra chúng ta đã bị cháy rụi hết, hoặc bị chết chìm hết nếu không có bộ tộc Sông."

Phải, và Lông Báo Đốm sẽ không để chúng ta mau chóng quên điều đó đâu, Tim Lửa nghĩ thầm. Anh chợt nghĩ biết đâu bộ tộc Sông lại tin rằng vài con thỏ là khởi đầu cho sự đền đáp lại công giúp đỡ của họ.

Tim Lửa lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ đó đi. Không có lý do gì để nghi ngờ bộ tộc Sông cả. Anh biết rõ cái mùi mình ngửi thấy. chó là thủ phạm vứt bỏ mồi, và anh cần phải làm cho Sao Xanh thấy điều đó. "Sao Xanh, tôi thật sự cho rằng..."

Sao Xanh phủi lời đó đi bằng một cái quét đuôi. "Thôi!" Bà khăng khăng. "Chính anh, Tim Lửa, anh đã đến với ta sau cuộc Tụ Họp kỳ trước và bảo với ta rằng Sao Cao chấp thuận Sao Cọp là tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối."

"Hầu như chấp thuận!" Tim Lửa cố phản đối nhưng Sao Xanh phớt lờ anh.

"Anh quên việc bọn chiến binh bộ tộc Gió đã chặn ta tới Dãy Núi và việc chúng tấn công anh khi anh đưa chân Mây về nhà? Chúng là đồ vô ơn, với những gì bộ tộc Sấm đã làm cho chúng khi anh và Vằn Xám đưa chúng thoát khỏi cuộc sống lưu vong! Sao Cao đã cấu kết với bộ tộc Sao để hại ta! Hắn giao du với kẻ thù lớn nhất của ta, và bây giờ hắn và chiến binh của hắn xâm lấn lãnh địa của ta. Hắn làm ô danh chiến binh; hắn..." Mắt bà dại đi và giọng bà chìm nghỉm trong một cơn ho rũ rượi, tựa hồ như bà không thể nào thốt ra lời.

Sợ tái người, Tim Lửa bắt đầu lùi ra khỏi hang. "Sao Xanh, đừng," anh khẩn nài. "Bà đang bị bệnh; điều này có hại cho bà. Để tôi đi gọi Da Xỉ Than."

Nhưng trước khi anh kịp đi, một tiếng ngao chói óc vang lên từ ngoài trảng trống. Đó là tiếng của nhiều mèo đồng loạt cất cao giọng trong cơn hoảng loạn, thất kinh. Tim Lửa quay ngoắt lại và phóng ra khỏi hang của Sao Xanh.

Trung tâm trảng trống hầu như vắng tanh, tắm đẫm ánh nắng chói chang ở những chỗ vòm lá che thường lệ bị cháy trụi. Bầy mèo nương náu trong những chỗ trú ẩn hiếm hoi của những bức tường dương xỉ cháy. Tim Lửa thoáng thấy Hoa Vàng và Da Cây Liễu đang hấp tấp lùa lũ con của mình vào nhà trẻ. Lông Diều Hâu đang hích hai mèo già về phía hang của họ, giục giã họ nhanh nhanh lên.

Những mèo ở rìa trảng trống đang ngước nhìn chết điếng lên trời, mắt họ trợn lên khiếp đảm. Vội nhìn lên, Tim Lửa nghe tiếng vỗ cánh và thấy một con diều hâu đang liệng tròn bên trên rừng cây, tiếng thét rợn óc của nó trôi lềnh bềnh trong không trung. Đồng thời anh nhận ra có một mèo chưa vào chỗ ẩn nấp – bé Băng vẫn còn đang chơi đùa ở giữa khoảng sân trống lốc.

"Bé Băng!" Đuôi Chấm ngao một cách tuyệt vọng.

Bà vừa hiện ra từ đằng sau nhà trẻ, nơi những nữ miu hay đi vệ sinh, và vội phóng thục mạng về phía thằng con của mình ngay khi bà nhận thấy việc gì đang diễn ra. Trong cùng một nhịp tim đập đó, con diều hâu lao phập về phía trảng trống. Bé Băng thét lên thất thanh trước những móng vuốt hung bạo quặp vào lưng mình. Đôi cánh khổng lồ quạt gấp. Tim Lửa nhào về trước, nhưng Đuôi Chấm vẫn nhanh hơn. Khi con diều hâu nhấc bé Băng lên khỏi mặt đất, bà nhảy búng lên và chộp móng vuốt vào lông của thằng mèo trắng.

Trong một hai khoảnh khắc kinh hoàng, cả hai mèo đu đưa bên dưới chân của con diều hâu. Tim Lửa cũng phóng mình lên không, nhưng họ ở quá cao. Thế rồi con diều hâu buông một chân ra khỏi thằng mèo con và cào móng vuốt của nó ngang mặt Đuôi Chấm. Bà mèo bị lỏng tay nắm và rơi oạch xuống đất. Không có sức nặng của bà, con diều hâu mau chóng dâng lên khỏi ngọn cây và bay vút về phía điểm Bốn Cây. Tiếng thét thảm thiết của bé Băng nhạt dần đi.

"Không!" Đuôi Chấm bật ngóc đầu dậy, vọt ra một tiếng ngao sầu thảm. "Con tôi! Ôi, con tôi!"

Lông Diều Hâu phóng vù qua Tim Lửa, nhảy phóc qua bức tường trại nơi mà việc tái thiết chỉ mới bắt đầu, và biến mất vào rừng. Thậm chí cả Tim Lửa cũng biết một cuộc rượt đuổi là vô vọng, anh quay lại và bắt gặp ánh mắt của con mèo gần nhất. "Chân Lẹ, đi với anh ấy."

Chân Lẹ há miệng ra định phản đối, rõ ràng cũng nhận thấy việc đuổi theo chim trời, nhưng rồi ngậm miệng lại ngay và lao bắn theo Lông Diều Hâu. Những mèo còn lại choáng váng vì sốc, từ từ bò trở ra ngoài trảng trống và quây thành một vòng tròn méo mó xung quanh Đuôi Chấm.

"Nó không nghe được," Bão Cát lẩm bẩm, chạm mũi vào má Tim Lửa. "Nó không nghe được tiếng con diều hâu, và nó cũng không nghe thấy khi chúng tôi cũng cảnh báo cho nó."

"Đó là lỗi tại tôi!" Đuôi Chấm gào thét. "Tôi đã bỏ nó ở đó... giờ nó đi rồi. Con diều hâu đó phải mang tôi đi mới phải!"

Bão Cát nhích lại gần bà mèo mướp, ép mình vào hông bà để an ủi, cùng lúc Da Xỉ Than tới và liếm nhẹ vào tai bà. "Hãy đi vào hang của tôi," cô thì thào. "Chúng tôi sẽ chăm sóc bà. Chúng tôi sẽ không rời bà."

Nhưng Đuôi Chấm khước từ việc được chăm sóc. "Nó đi rồi, đó là lỗi của tôi." Bà hờ lên ảo não.

"Đó không phải là lỗi của bà." Sao Xanh meo.

Tim Lửa quay qua thấy tộc trưởng đang bước về phía họ. Trông bà mèo xám khuỳnh vai thật quả quyết và mạnh mẽ, đúng là một chiến binh hơn hết bất cứ mèo nào khác – họ đang rệu rạo trước thảm họa bé Băng bị bắt mất.

"Đó không phải là lỗi của bà," Sao Xanh lặp lại. "Có bao giờ ai lại nghe nói đến việc diều hâu dám hụp xuống và cuỗm thằng bé đi ngay giữa trại, giữa bao nhiêu mèo xung quanh không? Đó là dấu hiệu của bộ tộc Sao. Ta không thể phủ nhận sự thật nữa," Sao Xanh nhìn đau đáu vào những mèo sửng sốt đang tụ tập của mình, giọng bà vỡ vụn ra vì tức giận. "Bộ tộc Sao đã tuyên chuyến với bộ tộc Sấm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play