Sau khi tốt nghiệp, Trình Gia Ninh viết chi Lâm Diệp hai bức thư, nhưng đáng tiếc, không có bức thư nào được gửi đi.

Vốn muốn ghi chép lại nhiều hơn, nhưng mà khi đặt bút nhớ lại những kỉ niệm, lại phát hiện thật ra cũng không có câu chuyện dài nào.

Trong trí nhớ của Trình Gia Ninh, vẫn luôn đợi anh.

Có đôi khi không đợi được, cho rằng Lâm Diệp đã đi rồi, Trình Gia Ninh vẫn luôn chạy theo, đuổi đến tận cổng trường, đuổi đến nhà gửi xe, đuổi không kịp nữa, liền đỏ mắt.

Cho nên Trình Gia Ninh và Lâm Diệp nói chuyện với nhau rất ít, ngẫu nhiên gặp được phần lớn đều là Trình Gia Ninh chờ đợi.

Hiện giờ đảo mắt lại đến mùa đông, tuyết sẽ lại rơi sao? Lâm Diệp nhìn thấy, sẽ nhớ đến cô sao?

Trình Gia Ninh còn đang đợi, cô không muốn dễ dàng từ bỏ anh.

Đợi không được cũng không sao, chỉ cần Lâm Diệp sống tốt là được rồi.

Trình Gia Ninh tin tưởng, người dịu dàng tốt bụng như Lâm Diệp, nhất định có thể sống rất tốt.

Lâm Diệp, những ngày về sau, bất luận anh đưa ra quyết định gì, chỉ cần anh cảm thấy hạnh phúc là được, luôn là thiếu niên tâm tâm niệm niệm lòng em, chúc anh một đời thuận lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play