Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất TriBeta: Raph"Chủ tử."
Mở mắt, sâu thẳm trong đôi mắt lạnh lẽo mơ hồ có một loại khí thế khiếp người, màu đỏ sẫm khát máu đã lâu không thấy lại ẩn ẩn xuất hiện lần nữa. Tình huống này chỉ có ba năm phát cuồng trước kia mới xuất hiện, bây giờ sao lại có dấu hiệu tái phát rồi?! Năm đó, vì sao Hách Liên Huyền lại đột nhiên ẩn nấp ở Cổ Tháp Đảo, chuyện này đối với toàn bộ Cổ Tháp Đảo, thậm chí với cả giang hồ, chính là câu đố không thể giải được. Mười lăm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Năm năm trước, bên người Hách Liên Huyền cũng chỉ có một Ảnh Thập Tam, đương nhiên vẫn có những thị thiếp khác, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được hắn quan tâm Ảnh Thập Tam như thế nào. Đối với việc hắn có phải chỉ là đơn thuần coi trọng hài tử trong bụng Thập Tam hay không, từ sau khi Thập Tam chết là có thể nhìn ra được. Người bên cạnh Hách Liên Huyền đã tận mắt trông thấy hắn thống khổ, tuyệt vọng ra sao, bằng không thì năm năm qua cũng đã không có chuyện hắn chưa từng hỏi thăm đến hài tử.
Nếu nói, tiểu chủ tử của Cổ Tháp Đảo là tự mình lớn lên thì cũng không hề cường điệu.
Chậm rãi liếc nhìn bóng ảnh tối đen, thật giống nhau, nhưng hắn biết, chung quy vẫn không phải là người kia. Nhắm mắt lại, sau hồi lâu mới nói.
"Cho người đi theo."
"Vâng."
Nếu như ngươi lại trốn thoát lần nữa, nếu như...ngươi đã không tín nhiệm như thế...
Hách Liên Huyền biết, hắn đã dần đi đến cực hạn rồi.
Từ khi Thập Tam nói cho hắn biết sự thật giả chết, "vứt phu bỏ tử" trước đây, hồi tưởng lại một lượt những việc đã phát sinh cho đến nay, bây giờ, ít nhiều gì hắn cũng lí giải được rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện. Nhớ lại ngày đó, Minh Chi Nhiễm giao dịch với mình đã rất thành khẩn thề thốt, một nụ cười lạnh thấu xương không khỏi tràn ra khóe miệng.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không còn lần sau nữa...
Một người đứng bên bờ sông, tầm mắt phóng ra xa, nếu có thể là sông xuôi theo dòng, hoà nhập vào biển cả mênh mông, vậy thì tốt biết bao nhiêu. Thân thể còn đang run rẩy muốn nhũn ra, dưới chân đã tự ý thức chạy nhanh đến phương xa.
Trốn thoát?! Không, không phải là trốn thoát. Từ trước đến nay y chưa từng nghĩ sẽ phải rời đi. Nếu như có thể, y cầu nguyện có thể vĩnh viễn lưu lại bên cạnh người kia.
Móng tay âm thầm đâm vào lòng bàn tay, tâm cuồn cuộn không thôi, từ khi y rời núi đến nay, nỗi băn khoăn càng lúc càng nhiều. Vừa rồi y có đi đến Vô Danh Các, che giấu khí tức theo thói quen, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ nghe được những chuyện kia.
Nếu như, nếu như Thất ca đã sớm rời đảo đi theo Minh Chi Nhiễm rồi, vậy thì vì sao Minh Chi Nhiễm phải lừa gạt mình, nói rằng Thất ca bị nhốt ở Cổ Tháp Đảo? Vì sao lại muốn bắt Bảo Bảo đi? Trong chuyện này nhất định là có vấn đề ở chỗ nào rồi. Hai tay Thập Tam ôm lấy đầu, có một âm thanh đang dần dần rõ ràng.
Từ đầu đến cuối, y cũng không tận mắt nhìn thấy, Bảo Bảo có phải là bị Minh Chi Nhiễm bắt đi hay không! Hồi tưởng lại một chuyện ở Ngân Sơn ngày hôm đó, Thập Tam càng ngày càng kinh hãi. Lúc đó chẳng qua chỉ là trùng hợp, sau khi Bảo Bảo mất tích thì y lại nhìn thấy Minh Chi Nhiễm, phản ứng đầu tiên chính là hắn đã bắt Bảo Bảo đi. Còn Minh Chi Nhiễm có lẽ cũng tương kế tựu kế, thừa nhận là do hắn làm chăng? Nhưng việc này không có ý nghĩa gì cả, nếu Thất ca đã rời đi rồi, vậy thì oan ức trên lưng hắn là có ý gì? Không đúng, lúc đó hắn đã nói thế nào ——
"Hoặc là kêu Hách Liên Huyền thả người, hoặc là để đứa nhỏ tên Bảo Bảo kia chịu chết."
"Ha ha, có thể hay không, không phải do ngươi làm chủ, có thời gian ở đây lãng phí miệng lưỡi, chi bằng nhanh chóng cầu xin chủ tử tốt của ngươi, nói không chừng hắn sẽ mềm lòng cứu tiểu hài tử này."
Thì ra là thế, thì ra chính là như thế!
Nếu không phải Minh Chi Nhiễm yêu cầu mình trở về Cổ Tháp Đảo cầu xin chủ tử cứu Bảo Bảo, mình căn bản sẽ không bao giờ trở về!
Chủ tử tính kế mình, Minh Chi Nhiễm chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền, nhưng quả nhiên y vẫn đần độn mà quay về, giống hệt với dự tính của bọn họ.
Nghĩ tới đây, mắt đen của Thập Tam tràn ngập vẻ bi ai, chủ tử quả nhiên không hổ là chủ tử, nhất cử nhất động của y, nhất niệm nhất tâm đều nắm giữ vô cùng rõ ràng.
Năm đó, y hoài chính là song bào thai, đương lúc tiếng oa oa to rõ ấy vang lên, y liền biết được đó là một hài tử khỏe mạnh, nhưng vạn vạn không thể ngờ được, vẫn còn một thân thể bé nhỏ thuận theo niêm dịch và máu loãng của y mà chui ra...
Trước đó, thậm chí ngay cả Minh Chi Nhiễm cũng không chẩn ra được y hoài song bào thai?! Việc này, sao có thể?! Nhưng tình huống lúc đó không cho y nghĩ ngợi nhiều, hai hài tử nóng lòng không đợi được đã đòi ra rồi. Rất đột ngột, nhưng cũng rất bình thường, tựa như hài tử đầu tiên đã trải qua thiên tân vạn khổ, mở một đường lớn rộng rãi, để đệ đệ phía sau có thể an ổn sinh ra. Thật thần kỳ, thật kinh ngạc. Nhưng từ từ lại phát hiện ra một tình huống quái đản, đó chính là anh nhi thứ hai không khóc chút nào, thân thể lại băng hàn giống hệt chủ tử! Trong lòng mọi người sợ hãi không thôi, tưởng rằng là thai chết, còn trực tiếp doạ cho bà đỡ sợ ngất. Hài tử sẽ dần dần lớn lên, mà một nam nhân thân phận không rõ như y, lưu lại nơi này có ý nghĩa gì chứ? Như thế chỉ làm ảnh hưởng đến hài tử trưởng thành, có lẽ, y rời đi sẽ tốt hơn, dù sao chủ tử có vẻ rất thích hài tử, nhất định sẽ nuôi dưỡng hài tử thật tốt. Khi đó y liền quả quyết, quyết định mang theo hài nhi bị bệnh này rời đi, còn hài tử khỏe mạnh kia thì để lại Cổ Tháp Đảo. Nếu Minh Chi Nhiễm đã dám xưng là thần y giang hồ, hắn tự có điểm lợi hại của hắn, Thập Tam ăn dược hắn đưa, thành công giả chết, còn hài nhi bị bệnh kia thì nhờ Ảnh Thất âm thầm mang ra ngoài. Trước đêm hạ táng, trong lòng Hách Liên Huyền bi thống, căn bản không biết hai ảnh vệ trung tâm của hắn sẽ ở trước mắt hắn,
giấu trời qua biển*. Ảnh Thất thừa cơ, trộm mang "thi thể" Thập Tam ra ngoài, đến nửa năm sau y mới tỉnh lại.
[*Giấu trời qua biển 瞒天过海 - Man thiên quá hải. Nghĩa đen là trốn khỏi bầu trời thì lặn xuống đại dương. Nghĩa bóng (phép ẩn dụ) là giấu giếm, lừa gạt, ngụy trang, che giấu việc gì đó. "Man thiên quá hải" là một kế sách được người xưa sử dụng từ lâu, còn thành ngữ "Man thiên quá hải" này có lẽ bắt nguồn từ cố sự Tiết Nhân Quý bày kế cho Đường Thái Tông vượt biển trong cuốn "Tiết Nhân Quý chinh Liêu sự lược". Các tướng sĩ thời nhà Thanh đã biên soạn "Man thiên quá hải" là kế sách đầu tiên trong "Ba mươi sáu kế". Tham khảo Baidu.]Từ đấy y liền dẫn theo Bảo Bảo trốn tránh tứ phương, chỉ mong có thể giúp chủ tử nuôi lớn hài tử may mắn sống sót này. Mà năm năm sau, nghe nói trong giang hồ đang dần xuất hiện án mạng giết người, toàn bộ võ lâm dường như đều khẳng định là do chủ tử làm ra, nhưng y biết chủ tử giết người chưa từng hạ xuống chiêu thứ hai, vẫn luôn là một chiêu chí mạng. Vì âm thầm trợ giúp chủ tử, y dịch dung xuất hiện trên đại hội võ lâm, muốn đoạt được võ lâm minh chủ, bởi vì chỉ có như thế mới có thể kìm lại được sự uy hiếp của toàn bộ võ lâm đối với Cổ Tháp Đảo. Nhưng nghĩ ngàn vạn lần cũng không ra, hết thảy việc này chẳng qua chỉ là mưu kế mà chủ tử sớm đã an bài tốt, dụ y trở về. Sau khi chủ tử biết sự thật y vẫn còn sống, đã sớm dự liệu được, nếu mình nghe thấy tình huống nào có chút bất lợi đối với Cổ Tháp Đảo, chắc chắn sẽ xuất hiện. Giờ đây, quả nhiên y đã đến rồi.
Bảo Bảo thì không biết bóng dáng, y còn chủ động trở về rồi bị chủ tử cường bạo, không, phải nói là cưỡng gian.
Thân thể trở nên quen thuộc, mong nhớ chủ tử đụng chạm, bất quá cuối cùng chủ tử chỉ phát tiết một lần mà thôi, phát tiết hết phẫn nộ bị y lừa gạt năm năm.
Đáng buồn, hay là đáng thương.
Thập Tam biết, lúc này y hẳn nên đi tìm cái người mà y đang muốn hỏi chuyện ấy, chính là chủ tử. Y rất muốn hỏi, việc Ảnh Thất rời đảo có phải do chủ tử an bài tốt từ lâu rồi hay không, hoặc là nói, Minh Chi Nhiễm bắt Bảo Bảo đi rốt cuộc là một quân cờ do chủ tử thiết kế, hay chỉ là một nước đi trong ván cờ đó? Hồi tưởng những việc đã xảy ra trong gần một tháng ngắn ngủi này, Thập Tam thực sự không cách nào thuyết phục bản thân trở về được, bởi vì ngay cả những lời tâm tình mà chủ tử nói trước đó, có vẻ không được bình thường, càng giống như đã sớm dự tính từ trước. Mà y rời đi, chẳng qua trước hết là muốn biết rõ nghi điểm lớn nhất, thuận tiện, cũng bình phục lại một chút ủy khuất trong nội tâm đã bị xem nhẹ kia.
Minh Chi Nhiễm!
Dường như từ khi quen biết, nam nhân này chưa từng nói thật bao giờ.
Lần trước, đã hẹn ba tháng sau gặp mặt Minh Chi Nhiễm ở núi Phượng Vĩ, cho dù Minh Chi Nhiễm đã dẫn Thất ca theo cùng, nhưng hắn lại nói không biết tung tích của Thất ca, giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết. Nói như thế, rốt cuộc Bảo Bảo đã bị bắt đi đâu? Trong lòng tuyệt vọng, thống khổ không thôi, Thập Tam quyết định lập tức đi tìm hiểu cho rõ ràng.
Thai Châu* là một nơi phồn hoa nhưng phức tạp trong chốn giang hồ, muốn đến núi Phượng Vĩ nhất định phải đi qua Thai Châu. Thập Tam một thân một mình ra roi thúc ngựa, sau mười ngày cuối cùng cũng đến, thấy sắc trời bắt đầu tối, Thập Tam lờ mờ cảm thấy, phải chăng là dạo gần đây đi đường quá gấp, nên thân thể đã mỏi mệt cực kì. Cũng đúng thôi, cưỡi ngựa bôn ba mười ngày liên tục không nghỉ, còn thêm trong lòng lo lắng cho an nguy của Bảo Bảo, thì cả thể xác lẫn tinh thần của nam tử mạnh mẽ như Thập Tam đây, cũng không tránh khỏi việc căng cứng vạn phần, thôi thì nghỉ ngơi một đêm trước đã, ngày mai lại tiếp tục lên đường.
[*Thai Châu là thành phố cấp địa khu trực thuộc tỉnh Chiết Giang ngày nay.]Chủ ý đã định, Thập Tam liền đi tìm khách điếm.
"Bán tiểu hài tử, bán rẻ tiểu hài đây, nhu thuận, hiểu chuyện, muốn làm cái gì là làm cái đó, giữ nhà, giữ cửa làm gì cũng được, nhìn một cái, xem một chút đi."
"Bán bao nhiêu tiền?"
"A, vị lão bản này, ngài xem thử ra giá bao nhiêu đây?"
Khi nói chuyện, thanh âm đè nén đến cực nhỏ, giống như âm thầm thương lượng. Còn không phải sao, thừa dịp sắc trời đã tối, mới có thể lén lút tiến hành những hoạt động này. Thập Tam làm một Ảnh vệ, thính lực không hề tầm thường, ánh mắt sắc bén không khỏi hơi liếc nhìn qua nơi truyền ra âm thanh, chỉ thấy ở khúc rẽ kia có hai thân hình đại hán khe khẽ thương lượng.
"Một giá thôi—— Mười lượng."
Một đại hán trong đó nói: "Cái này, lão bản ngài xem, đây là nam hài, so với nữ hài thì hữu dụng hơn nhiều, hehe, lão hán cũng biết lão bản thích nam hài xinh đẹp, hehe, sắc trời này cũng sắp tối rồi, ngài tăng giá thêm đi."
"Vậy sao?" Một đại hán khác nói, một chân đá tiểu hài ngã nhào trên mặt đất, trong nháy mắt quần áo rách nát, thương tích đầy người, khuôn mặt sưng to dơ bẩn không chịu nổi, nhưng cũng nhìn ra được đúng thật là nam hài: "Dáng vẻ nhìn cũng ổn, được rồi, vậy thì thêm năm lượng, ta mua luôn."
"Cha, không muốn... Không muốn, đừng bán ta." Đúng lúc này, một âm thanh yếu ớt, non nớt vang lên.
"Ngậm miệng!" Lại đá một cước, thanh âm yếu ớt kia liền biến mất.
"Hehe, vậy thì như thế..."
"Khoan đã."
Trương Phú Quý là du côn ở Thai Châu, chỉ có một đứa con trai, suốt ngày ra vào sòng bạc, tiền tài trong nhà đã sớm bị hắn chơi thua sạch, còn thiếu sòng bạc mấy trăm lượng. Thấy ngày mai lại là thời hạn trả tiền, nếu như không thể trả, nhất định sẽ bị đánh cho tơi bời, tháng này hắn đã bị đánh không dưới mười lần, sợ rồi. Hôm nay thật không dễ gì mới nghĩ ra một biện pháp có thể trục lợi, đó chính là đem bán đứa con độc nhất của mình, lại cầm số tiền đó đi đánh cược một kèo, he, nói không chừng tối nay Thần Tài giáng lâm, hắn liền có thể trở mình, thế nên mới có cảnh này, tối khuya còn buôn bán hài tử.
Không ngờ chuyện buôn bán giải quyết được nhanh gọn, tiền cũng mau chóng tới tay, liền bị người chặt đứt rồi. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam nhân cả người đen sì sì, nắm cái đầu ngựa cao lớn đang đứng cách đó ba trượng. Màn đêm quá tối, nhìn không rõ dáng dấp của người đi tới, nhưng bằng mấy chục năm kinh nghiệm hắn lăn lộn ở Thai Châu mà nói, hắn cảm nhận được rất rõ hàn ý từ trên người đối phương, cả người lập tức giật mình một cái, Trương Phú Quý giả vờ quát lên: "Ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Đôi mắt sắc của Thập Tam nhắm lại, hỏi: "Ngươi là cha của hài tử này?"
Trương Phú Quý cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy Thập Tam một thân khí thế áp bách doạ người, vẫn trả lời: "Phải thì thế nào."
"Nếu là hài tử của ngươi, vì sao ngươi lại muốn bán hài tử của mình." Kỳ thật lúc nãy Thập Tam cũng không tính quản mấy việc nhàn rỗi như này đâu, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh yếu ớt của hài tử kia, bỗng nhiên liền nghĩ đến Bảo Bảo không rõ tung tích của mình, trong chớp mắt đó, y còn tưởng rằng đây chính là Bảo Bảo của mình, tới hỏi một chút, không ngờ lại đúng là hài tử của người này.
"Cái người này, ngươi bị làm sao vậy a, bọn ta nguyện mua nguyện bán, liên quan gì đến ngươi." Một đại hán khác đẩy Thập Tam ra, đưa tiền xong liền muốn kéo tiểu hài tử trên đất đi.
"Đúng vậy, không có việc gì thì cút sang một bên." Trương Phú Quý thấy tiền tới tay, cũng không để ý Thập Tam nữa, vui tươi hớn hở liền muốn rời đi.
"Không muốn, cha, cha, con sẽ thật ngoan, đừng, đừng bán con." Tiểu hài lại nhỏ tiếng khóc.
Bảo Bảo...
"Chờ một chút." Thập Tam ngăn hai người lại, cúi đầu nhìn thoáng qua hài tử trên mặt đất, lúc nãy y đã nghe thấy người kia nói rằng hắn thích nam hài xinh đẹp, mấy người nhà phú quý giữ lại nam hài để làm gì, sao y không biết được. Tuy rằng y vẫn luôn đi theo chủ tử ở trong Cổ Tháp Đảo, nhưng dù sao cũng là ảnh vệ, phải ra ngoài làm nhiệm vụ, ít nhiều gì cũng biết chút chuyện đó, nếu như đứa bé này thật sự bị hắn mang đi, chỉ sợ đời này tiêu rồi.
"Ngươi lại có chuyện gì nữa đây."
"Hài tử này... Ta mua."
"Cái gì, ngươi mua à? Ngươi có tiền sao?"
Thập Tam âm thầm nắm chặt tay, móc ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực, năm mươi lượng, đây vốn là số tiền y định mua y phục mới cho Bảo Bảo.
"Nhiêu đây đã đủ chưa."
"Đủ, đủ." Trương Phú Quý vội ôm tiền vào trong ngực, còn nhét tiểu hài tử vào lòng Thập Tam, Thập Tam theo quán tính, mạnh mẽ ôm lấy hài tử suy yếu này.
"Ai, Trương lão hán, ngươi không đàng hoàng rồi, rõ ràng là ta mua trước, tại sao ngươi lại bán cho người khác." Nhìn thấy Thập Tam ôm lấy hài tử, đại hán trước đó đang mua tiểu hài tử lại không vui, sao người này có thể làm thế được, buôn bán cũng phải có thứ tự tới trước tới sau chứ.
Trương phú quý thấy vậy, hắn mới không quản có đến trước hay không, hắn chỉ biết ai có tiền, người đó là lão đại, vì thế, hắn cầm tiền xoay người chạy.
Đại hán kia thấy vậy, đành phải ngăn Thập Tam lại, Trương đại hán chạy trốn rồi, cũng không thể để cho hài tử này chạy mất.
Tất nhiên Thập Tam cũng biết rõ ý đồ của hắn, nhưng y lại không có chút ý nghĩ sẽ dây dưa với người này, lập tức xuất thủ như điện, đánh đại hán kia một cái bất tỉnh.
Thập Tam ôm lấy tiểu hài không có bất kì cử động nào, đi vào một khách điếm gần nhất.