“Cậu ấy là Nghiêm Hoa, cậu chủ nhà họ Nghiêm ở Giang Thành, là đối tượng mới mà bọn tao tìm cho Hạ Vũ”.

Tân Hương Lan lập tức giới thiệu, trong giọng điều đầy sự tán thưởng, khác hoàn toàn so với lúc đối mặt với Lâm Hữu Triết.

“Mẹ, hai người đừng làm loạn nữa được không?”

Sở Hạ Vũ tức giận giậm chân: “Con đã nói rồi cả đời này con chỉ chấp nhận một mình Hữu Triết, hai người làm những chuyện này làm gì chú?”

“Con bé ngốc này, bố mẹ còn có thể hại con sao, Lâm Hữu Triết này hoàn toàn không đáng tin, con đi theo nó sẽ phải chịu khổ cả đời thôi!”

Con ngươi của Tân Hương Lan chuyển động không ngừng, ra vẻ đau lòng khuyên nhủ.

Sở Hạ Vũ còn muốn nói thêm gì đó, Nghiêm Hoa đột nhiên cướp lời: “Chú sở, cô Tân, cháu muốn nói chuyện riêng vài câu với tên khốn, à không đúng, với anh Lâm đây, không biết có tiện không ạ?”

“Không được!”

Vừa nghe thấy vậy, sở Hạ Vũ lập tức từ chối.

Cô không ngốc, Nghiêm Hoa chắc chắn muốn dùng thân thế của hắn để sỉ nhuc Lâm Hữu

Triết, cô không nỡ để người đàn ông của mình phải chịu ấm ức.

Nhưng không ngờ Lâm Hữu Triết lại lên tiếng: “Đương nhiên là được, Hạ Vũ, em và cô chú vào trong trước đi, anh nói chuyện với anh ta một lát”. Hữu Triết…”

Sở Hạ Vũ lo lắng nhìn anh.

Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười để cô yên tâm.



Tân Hương Lan chỉ mong Nghiêm Hoa có thể hung hăng đả kích Lâm Hữu Triết, để anh biết khó mà lui, đừng bám lấy

con gái của bà ta nữa.

Khi cánh cửa biệt thự đóng lại, Nghiêm Hoa diễu võ dương oai đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết, thái độ ngạo mạn, hống hách.

“Nếu tao là mày thì tao sẽ không quay về Giang Thành nữa, năm đó mày chạy khỏi Giang Thành như con chó hoang, sao bây giờ lại có dũng khí quay về the?”

“Có phải mày vẫn chưa biết rằng nhà họ Lâm đã là một trong những gia tộc đứng đầu của Giang Thành, mày nghĩ bọn họ sẽ tha cho mày sao?”

“Bọn họ có tha cho tao hay không cũng không quan trọng”.

“Điều quan trọng là tao sẽ không bỏ qua cho họ”.

Lâm Hữu Triết bình thản nói.

Nghe thấy vậy, Nghiêm Hoa bật cười lớn: “Mày nói xem mày ở biên giới lăn lộn tám năm, lẽ nào đã học được bản lĩnh nói khoác rồi sao?”

“Mày cho rằng mày là cái thá gì mà còn đòi không tha cho nhà họ Lâm, mày xứng sao?”

“Đúng rồi, mày cũng tên là

Hữu Triết, chắc không phải cảm thấy bản thân mình chính là chiến thần Hữu Triết đấy chứ, nếu không phải chiến thần Hữu Triết đã chết thì suýt nữa tao cũng tin luôn rồi đấy!”

Hai mắt Lâm Hữu Triết nheo lại, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu tao nói chiến thần Hữu Triết vẫn chưa chết, tao chính là chiến thần Hữu Triết thì mày sẽ làm thế nào?”

“To gan!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play