Lâm Hữu Triết không đáp lời, mà kéo thẳng Lâm Thiên Hàng ra khỏi xe, rồi giẫm mạnh lên người hắn.
Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc!
Ba lần giẫm đạp liên tiếp!
Một cú giẫm lên bàn tay vừa chạm vào người phụ nữ.
Một cú giẫm lên mồm miệng dơ dáy bấn thỉu.
Một cú giẫm vào chỗ hiểm, nơi khởi nguồn cho tội ác của Lâm Thiên Hàng, hoàn toàn tước bỏ tư cách làm đàn ông của hắn!
Trên măt đất.
Người Lâm Thiên Hàng be bét máu, nằm sõng soài trên mặt đất như một con chó chết.
Lâm Hữu Triết im lặng, nhìn chằm chằm vào cô gái đã đầm đìa nước mắt ở trong xe.
“Hạ Vũ…”
Anh vừa gọi tên cô gái, trên mặt lập tức in hằn một cái tát đau điếng.
Không đợi anh lên tiếng giải thích, Sở Hạ Vũ đã lao vào lồng ngực anh, òa khóc nức nở.
“Hu hu hu, tên khốn, đồ khốn nạn nhà anh!”
“Đã hẹn hai năm sẽ trở về, nhưng anh lại bắt em đợi suốt tám năm, sau đó lại nhận được tin anh đã chết”.
“Anh có biết khoảng thời gian này em buồn đến mức nào không?”
“Biết bao nhiêu lời bàn tán sắp làm em phát điên, suýt chút nữa em đã đi cùng anh, nếu không phải bị người khác ngăn cản thì bây giờ anh không
được nhìn thấy em nữa đâu!”
“Lảm Hữu Triết, anh là tên
khốn, sao anh lại đối xử như vậy với em, sao anh lại làm như vậy… hu hu hu”.
Không có chỗ trút bỏ nỗi ấm ức, Sở Hạ Vũ cắn vào bả vai Lâm Hữu Triết khiến anh trầy da sứt thịt.
Lâm Hữu Triết không hề chống cự, mà âu yếm nhìn cô gái trong lồng ngực.
Tám năm nay, em phải chịu khổ rồi.
Bây giờ anh đã trở lại, dù trước kia em phải chịu những ấm ức như thế nào, anh đều sẽ trá lại gấp nghìn lần!___________
Trước hết sẽ bắt đầu từ thằng ranh này!
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén.
Lâm Hữu Triết ôm lấy sở Hạ Vũ bằng một tay.
Trong tiếng hét kinh hãi của cô gái, anh nắm mắt cá chân của Lâm Thiên
Hàng bằng tay trái, sau đó đi về phía nhà họ Lâm hệt như đang kéo một
túi rác.
Những người đi đường nhìn thấy cảnh này đều nhao nhao chỉ trỏ.
“Chuyện gì thế này? Người bị kéo trên mặt đất hình như là cậu hai nhà họ Lâm, Lâm Thiên Hàng!”
‘Trời ơi, người này là ai, cũng can đảm quá rồi nhỉ? Cô gái mà anh ta
đang ôm trong lồng ngực chẳng phải là cô ba nhà họ Sở sao?”
“Dù thế nào thì hôm nay tên này cũng chết chắc rồi. Bây giờ nhà họ Lâm đang tiếp đãi khách quý, nghe nói là người bên quân đội…”
Lâm Hữu Triết bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán.
Anh bước nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã đứng trước biệt thự nhà họ Lâm.
“Hữu Triết, anh thả em xuống đi…”
Hai má sở Hạ Vũ đỏ bừng, nói nhỏ trên vai anh.Chương 3: Chuyện gì thế này?
Lâm Hữu Triết không đáp lời, mà kéo thẳng Lâm Thiên Hàng ra khỏi xe, rồi giẫm mạnh lên người hắn.
Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc!
Ba lần giẫm đạp liên tiếp!
Một cú giẫm lên bàn tay vừa chạm vào người phụ nữ.
Một cú giẫm lên mồm miệng dơ dáy bấn thỉu.
Một cú giẫm vào chỗ hiểm, nơi khởi nguồn cho tội ác của Lâm Thiên Hàng, hoàn toàn tước bỏ tư cách làm đàn ông của hắn!
Trên măt đất.
Người Lâm Thiên Hàng be bét máu, nằm sõng soài trên mặt đất như một con chó chết.
Lâm Hữu Triết im lặng, nhìn chằm chằm vào cô gái đã đầm đìa nước mắt ở trong xe.
“Hạ Vũ…”
Anh vừa gọi tên cô gái, trên mặt lập tức in hằn một cái tát đau điếng.
Không đợi anh lên tiếng giải thích, Sở Hạ Vũ đã lao vào lồng ngực anh, òa khóc nức nở.
“Hu hu hu, tên khốn, đồ khốn nạn nhà anh!”
“Đã hẹn hai năm sẽ trở về, nhưng anh lại bắt em đợi suốt tám năm, sau đó lại nhận được tin anh đã chết”.
“Anh có biết khoảng thời gian này em buồn đến mức nào không?”
“Biết bao nhiêu lời bàn tán sắp làm em phát điên, suýt chút nữa em đã đi cùng anh, nếu không phải bị người khác ngăn cản thì bây giờ anh không
được nhìn thấy em nữa đâu!”
“Lảm Hữu Triết, anh là tên
khốn, sao anh lại đối xử như vậy với em, sao anh lại làm như vậy… hu hu hu”.
Không có chỗ trút bỏ nỗi ấm ức, Sở Hạ Vũ cắn vào bả vai Lâm Hữu Triết khiến anh trầy da sứt thịt.
Lâm Hữu Triết không hề chống cự, mà âu yếm nhìn cô gái trong lồng ngực.
Tám năm nay, em phải chịu khổ rồi.
Bây giờ anh đã trở lại, dù trước kia em phải chịu những ấm ức như thế nào, anh đều sẽ trá lại gấp nghìn lần!___________
Trước hết sẽ bắt đầu từ thằng ranh này!
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén.
Lâm Hữu Triết ôm lấy sở Hạ Vũ bằng một tay.
Trong tiếng hét kinh hãi của cô gái, anh nắm mắt cá chân của Lâm Thiên
Hàng bằng tay trái, sau đó đi về phía nhà họ Lâm hệt như đang kéo một
túi rác.
Những người đi đường nhìn thấy cảnh này đều nhao nhao chỉ trỏ.
“Chuyện gì thế này? Người bị kéo trên mặt đất hình như là cậu hai nhà họ Lâm, Lâm Thiên Hàng!”
‘Trời ơi, người này là ai, cũng can đảm quá rồi nhỉ? Cô gái mà anh ta
đang ôm trong lồng ngực chẳng phải là cô ba nhà họ Sở sao?”
“Dù thế nào thì hôm nay tên này cũng chết chắc rồi. Bây giờ nhà họ Lâm đang tiếp đãi khách quý, nghe nói là người bên quân đội…”
Lâm Hữu Triết bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán.
Anh bước nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã đứng trước biệt thự nhà họ Lâm.
“Hữu Triết, anh thả em xuống đi…”
Hai má sở Hạ Vũ đỏ bừng, nói nhỏ trên vai anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT