Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 95: Khối Rubik công nghệ cao (Sáu)


2 năm

trướctiếp

Lúc ba người họ đi vào cao ốc của trụ sở chính đội hộ vệ Lục Châu thì sắc trời đã tối. Có điều lúc này thành phố sắt thép Lục Châu vẫn sáng ngời như ban ngày, cảnh đêm được tạo nên bởi những ngọn đèn thậm chí còn đẹp hơn rất nhiều so với ban ngày.

Nhuế Nhất Hòa cảm thấy mình đã đợi ở bên trong thật lâu, Mike lại nói: "Thời gian cháu vượt qua kiểm tra xem như đã rất ngắn, rất ngắn rồi. Lấy ví dụ như Jack chẳng hạn, cậu ta cũng được chú giới thiệu tham gia kiểm tra. Cậu ta phải mất tổng cộng chín mươi bảy giờ mới vượt qua bài kiểm tra."

"Không hổ là gen của nhà chúng ta! Ba mẹ cháu là thành viên của đội hộ vệ, chú cũng vậy… Chú hẳn nên nghĩ tới từ lâu, cháu có thiên phú này cũng là chuyện bình thường."

Mike hoàn toàn không thể che giấu được niềm tự hào và kiêu ngạo.

Ánh mắt của thành viên tóc đen Jack nhìn Nhuế Nhất Hòa cũng thay đổi rất lớn, nếu nói ban đầu chỉ xem cô là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, bây giờ chính là nhìn một người lớn ngang hàng với mình. Giọng điệu nói chuyện của anh ta không xen lẫn vẻ cợt nhả như trước nữa, mà trở nên nghiêm túc hơn.

Nhuế Nhất Hòa mỉm cười hơi kiêu ngạo, còn có chút thẹn thùng. Sứ giả dẫn đường trả lời cô bằng một chuỗi chấm lửng, sau đó anh không tiếp tục tiếp tục liên lạc với cô nữa. Vì bảo đảm an toàn, cô sẽ không chủ động thử liên lạc với đối phương.

Hóa ra trong căn tin có người phục vụ, không phải người máy mà là người thật.

"Lính mới, muốn ăn một chút gì không?"

Nhân viên phục vụ cười nói với Nhuế Nhất Hòa: "Chỉ cần cô nếm thử đồ ăn của đầu bếp lớn trong căn tin chúng tôi, bảo đảm cô sẽ không thể nuốt nổi đồ do máy móc làm nữa. Hôm nay đồ mặn ngọt có đủ cả, đồ mặn có óc đậu hũ, gà cung bảo, thịt kho và thịt heo thái sợi xào nước cốt cá… Thức ăn chay có củ cải, cà và các loại rau xanh, canh chỉ có canh rong biển nấu trứng."

Nhuế Nhất Hòa bâng quơ chọn hai món, hỏi Mike: "Tiếp theo cháu phải làm gì?" Cô cảm thấy chắc là huấn luyện, về lý thuyết cô không biết gì cả.

"Câu này cô nên hỏi tôi mới đúng." Jack cướp lời: "Lính mới, cô đã được phân đến tiểu đội của tôi. Kêu thử một tiếng tiểu đội trưởng nghe xem nào?"

Việc phân chia cấp bậc trong đội hộ vệ Lục Châu không phải là chuyện bí mật gì. Nhuế Nhất Hòa đã biết được những thông tin liên quan, lần lượt có: Không có cấp bậc là đội viên bình thường rồi đến rồi tới tiểu đội trưởng, đại đội trưởng và trung đoàn trưởng. Bình thường tiểu đội trưởng sẽ quản lý một thành phố Sa Mạc, có thế thấy họ là nhân viên trung tầng.

Tổng cộng có mười vị đại đội trưởng, ông chú từ trên rơi xuống Mike đã là nhân viên cao cấp chỉ tay năm ngón trong đội hộ vệ.

Sáng hôm nay thân phận của Nhuế Nhất Hòa vẫn còn là học sinh, buổi tối thì đã trở thành người trong xã hội. Cô không hề cảm thấy khó xử khi kêu Jack là đội trưởng, cô lại hỏi anh ta anh ta tiếp theo nên làm gì.

Jack không giỏi làm bộ làm tịch, có điều vẻ thong dong của anh ta toát ra từ trong xương cốt, thường thích nói chuyện vòng vo: "Nếu như cô không mệt thì chúng ta sẽ học mọi thứ cần học suốt đêm. Sáng mai cô có theo tôi thể đi theo tôi làm nhiệm vụ."

Nhuế Nhất Hòa: "..." Không phải do đầu óc cô đen tối… Nhưng học cái gì mà chỉ cần một đêm là học được thế?

Nếu cô không phải học sinh trung học mười chín tuổi, không thể nói đùa chuyện 18+ thì cô nhất định sẽ trêu chọc một câu: ‘'Muốn học được bản lĩnh, buổi tối phải ngủ với thầy rồi.’'

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Jack cầm bát đũa rồi dặn dò Nhuế Nhất Hòa: "Ăn nhiều một chút, buổi tối học tập tốn rất nhiều thể lực đấy."

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Mike nho nhã lườm Jack một cái rồi dịu dàng nói với cháu gái: "Đừng lo lắng, tí nữa đói bụng vẫn có thể xuống đây ăn bữa khuya."

Nhuế Nhất Hòa: "..." Thôi được rồi.

Dùng xong bữa tối cũng coi như vui vẻ, ba người họ đi tới tầng hai mươi hai. Tòa cao ốc đầy hơi thở khoa học kỹ thuật này có tổng cộng chín mươi chín tầng, từ tầng sáu mươi trở lên muốn đi lên cần phải có quyền hạn. Văn phòng Mike ở tầng ba mươi sáu, nên dĩ nhiên Jack - một trong những tiểu đội trưởng thuộc quyền quản lý trực tiếp của ông ấy cũng có văn phòng ở tầng ba mươi sáu.

Còn về phần Nhuế Nhất Hòa, cô vẫn chưa có văn phòng riêng, có điều vách ngăn chỗ ngồi làm việc của cô đã được chuẩn bị xong.

Tầng hai mươi hai, người phụ nữ tinh anh vừa mới gặp mặt lúc nãy như thể đã biết họ sắp đến từ lâu, đang đứng chờ bọn họ. Cô ấy đã đổi một bộ quần áo khác, mặc dù vẫn là một bộ trang phục công sở, nhưng màu sắc và phong cách đã thay đổi, trên mũi là một chiếc kính gọng vàng, giày cao gót dưới chân cũng thay từ màu đen sang trắng.

"Đại đội trưởng, anh Jack, đã lâu không gặp." Người phụ nữ cười với Nhuế Nhất Hòa, đưa tay ra: "Lần đầu gặp mặt, cô có thể gọi tôi là Thứ Ba. Mời đi theo tôi."

Nhuế Nhất Hòa bắt tay cô ấy: "Lần đầu gặp mặt sao?"

"Người dưới lầu là chị của tôi, sau này cô còn có thể nhìn thấy ba người em gái khác của tôi nữa. Chúng tôi là bào thai sinh năm."

Nhuế Nhất Hòa nhịn không được ‘ồ’ trong lòng một tiếng. Song sinh không hiếm thấy, cô cũng từng gặp sinh ba, còn sinh năm thì chỉ mới nghe nói thôi.

"Chị của cô có phải tên Thứ Hai hay không?"

"Không, tên chị ấy là Monday... Tôi nói giỡn thôi."

Cô gái tên Thứ Ba này nói đùa một chuyện cười nhạt nhẽo, tiếp đó cô ấy dẫn Nhuế Nhất Hòa đi vào trong một căn phòng thuần trắng, bên trong có một thiết bị thoạt nhìn rất giống với ghế mát xa, bên cạnh là một bàn điều khiển. Nhuế Nhất Hòa không cần phải nghĩ ngợi, chắc chắn chiếc ghế mát xa này là chuẩn bị cho cô.

Nhuế Nhất Hòa thả lỏng nằm lên ghế, đã vượt qua cửa ải khó khăn, cô không cảm thấy người bên cạnh sẽ làm hại mình.

Có hai sợi dây vươn ra từ chiếc ghế mát xa, chui vào trong huyệt thái dương của Nhuế Nhất Hòa, mang đến cảm giác hơi tê dại.

Thứ Ba điều chỉnh máy móc, Jack tóc đen mở miệng hỏi cô với vẻ mặt đầy hứng thú: "Cô muốn học gì trước? Nhu đạo, đao pháp hay kiến thức về vũ khí?"

Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Kiến thức về vũ khí đi."

Thứ Ba từ trên bàn điều khiển lấy ra một chiếc usb rồi cắm vào trong rãnh. Nhuế Nhất Hòa nhìn chữ 'đang tải' xuất hiện trên màn hình của bàn điều khiển, ngay sau đó rất nhiều thông tin lẫn lộn bị nhét vào trong đầu cô, chúng lại tự động phân loại một cách nhanh chóng.

Thứ Ba hỏi: "Có thể tiếp tục không?"

Nhuế Nhất Hòa gật đầu, nói không vấn đề gì.

Chuyện này thật sự rất hạnh phúc, tri thức có thể được truyền trực tiếp vào trong đầu.

Thật đấy, đột nhiên Nhuế Nhất Hòa chợt không còn cảm thấy ngưỡng mộ Đan Tiểu Dã, người đã gặp qua là nhớ nữa.

Trên trán của Nhuế Nhất Hòa từ từ đổ mồ hôi, cô thấy thao tác của Thứ Ba rất thành thạo, chỉ biết đây là ‘huấn luyện’ mà mỗi thành viên mới đều phải trải qua. Kiến thức cần sao chép cũng có trình tự trước sau.

Sau hơn hai giờ, Thứ Ba đã hoàn thành thao tác.

Nhuế Nhất Hòa đề nghị: "Cô có thể sao chép toàn bộ kiến thức trung học cho tôi không, trình độ đủ để tôi thi vào đại học Lục Châu là được."

Buổi sáng Russell vẫn còn là một học sinh, đưa ra yêu cầu như vậy rất bình thường.

Cô gái tên Thứ Ba lập tức bị chọc cười, chưa kể đến kiến thức trung học không hề có tác dụng đối với thành viên của đội hộ vệ Lục Châu. Chu đáo mà nói, cô ấy cần phải tải hết kiến thức vào trong usb trước đã, sau khi sắp xếp xong rồi mới có thể chuyển cho Nhuế Nhất Hòa: "Chờ tôi chuẩn bị xong sẽ gửi tin nhắn cho cô. Ồ! Đúng rồi. Đây là huy hiệu của cô, đừng làm mất đấy."

Thứ Ba đưa cho cô một chiếc huy hiệu hình tròn treo trên sợi dây chuyền màu bạc.

Nhuế Nhất Hòa đã tiếp nhận thông tin nên biết, vật bị cô nghĩ lầm là đồng hồ quả quýt thật ra là không gian bỏ túi. Vật này được trói định với đội hộ vệ Lục Châu, tất cả vũ khí cô có thể sử dụng được đặt ở bên trong.

Nhuế Nhất Hòa nhận lấy vật đó, cô giống như trẻ con được tặng một món đồ chơi mới, ngắm nghía yêu thích đến độ không rời tay.

Mike mỉm cười, lịch sự nói lời tạm biệt với Thứ Ba.

Tối nay bọn họ ngủ ở tầng ba mươi sáu.

Mặc dù trụ sở chính là nơi làm việc, nhưng mà thường xuyên có người ngủ lại. Hoàn cảnh ở nơi đây thật ra tốt hơn rất nhiều so với nhà của Russell, ít nhất có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

Mike nhìn theo cháu gái vào nhà: "Chúc cháu ngủ ngon!"

Jack tóc đen luôn làm người ta không thích nổi, anh ta tiêu sái vẫy tay với Nhuế Nhất Hòa: "Nếu như cô ngủ không được có thể uống một chút thuốc ngủ. Trong phòng có đấy, ở trong ngăn kéo đầu giường."

Chương 96: Khối Rubik công nghệ cao (Bảy)

Buổi sớm ở Lục Châu yên tĩnh không tiếng động, khối rubik thật sự giống như mặt trời, chiếu rọi những tia sáng màu vàng tự nhiên.

Nhuế Nhất Hòa cùng thức dậy với thành phố thép và đứng thẳng trong hoa viên.

"Ồ, người đẹp ngủ trong rừng đã dậy rồi à?"

Tiểu đội trưởng Jack tóc đen đứng ở cuối hành lang, mặc một bộ trang phục cảnh sát màu xanh lá cây, tùy ý đội mũ lên đầu, ép phần tóc bù xù khiến cho anh ta thoạt nhìn có hơi buồn cười.

"Buổi sáng tốt lành, anh Jack."

Nhuế Nhất Hòa oán thầm anh ta trong lòng, cô nhận được bữa sáng là bánh cuốn. Cấp trên đưa bữa sáng cho chứng minh có việc gấp, cô chắc chắn không kịp ăn sáng. Nếu như vận may không tốt, nói không chừng ngay cả bữa trưa và bữa tối cũng không thể dùng.

Nhuế Nhất Hòa vừa đi theo Jack ra ngoài, vừa vô cùng quý trọng thưởng thức bánh cuốn khoai tây thái sợi và tương thịt. May mắn vị mặn nhạt vừa đủ, không gây họa ăn xong sẽ khát nước.

"Chú Mike đâu? Chúng ta đi đâu thế?"

Nếu với tính cách của bản thân, cô sẽ không hỏi hơn hai câu hỏi, nhưng bây giờ cô đóng vai là Russell mười chín tuổi, không hỏi gì cả mới có vẻ kỳ lạ.

"Đến nơi cách khu ba mà cô sống không xa lắm, khu vực tiểu đội chúng ta trực tiếp quản lý là khu mười bảy. Còn đại đội trưởng, cô sẽ không cho rằng ông ấy có thể đi theo mình giống như bảo mẫu đấy chứ? Cô nên cai sữa rồi, đội viên mới ạ."

Nhuế Nhất Hòa lại chắc chắn một lần nữa, Jack là một anh chàng cực kỳ không biết cách nói chuyện.

Cô quyết định im lìm không lên tiếng, phản kháng trong yên lặng nhưng đầu óc không ngừng xoay chuyển.

Thế giới khối rubik bị phân chia thành hai trăm ba mươi hai khu sa mạc và một khu Lục Châu, khu sa mạc được xếp theo thứ tự càng thấp thì hoàn cảnh càng khắc nghiệt. Có điều khoa học kỹ thuật phát triển, về cơ bản đều có thể bảo đảm ấm no, cũng hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề chữa bệnh. Tất cả những vấn đề mũi nhọn của xã hội trước kia đều được kỹ thuật phát triển giải quyết. Ngoại trừ dị chủng mang đến một ít phiền toái ra, toàn bộ nhân loại đều đã tiến vào thời đại mới hạnh phúc hài hòa.( App truyện T Y T )

Việc giữ trật tự trị an giữa các khu vực cũng không phải do đội hộ vệ Lục Châu, mà là cục cảnh sát, chỉ có liên quan đến chuyện tinh thần suy sụp, đội hộ vệ mới có thể ra tay giải quyết.

Nhiều lúc sử dụng thân phận sĩ quan cảnh sát còn tốt hơn so với đội hộ vệ Lục Châu. Ít nhất sẽ không thu hút người xem, cũng sẽ không khiến cho mục tiêu cảnh giác.

Tiểu đội trưởng Jack tóc đen gọi một con thuyền loại nhỏ ra rồi ra hiệu cho Nhuế Nhất Hòa ngồi vào vị trí điều khiển. Ngày hôm qua, cô từng sao chép cách điều khiển phi thuyền, cũng biết thông qua cột đứng có thể nhìn thấy khắp nơi, gọi ra phi thuyền loại nhỏ. Thật ra là một loại phi thuyền dùng chung, rải đều khắp Lục Châu là phương tiện vô cùng nhanh.

Tất nhiên bàn về tốc độ thì kém hơn so với đoàn tàu trên không.

Đoàn tàu trên không trung lái quanh thế giới khối Rubik một vòng chỉ mất nửa tiếng.

Nhanh hơn nữa chính là cánh cửa thần kỳ, từ Lục Châu tới một khu nào đó chỉ cần một giây.

Tuy rằng việc tiến vào nội bộ của địch rất nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều chỗ tốt. Ví dụ như bây giờ, hiểu biết của Nhuế Nhất Hòa đối với thế giới khối rubik cũng đã vượt xa Russell. Cô biết cánh cửa thần kỳ được đặt ở những chỗ nào, biết được đặc điểm vũ khí của đội hộ vệ,...

Thân phận đội viên hộ vệ, tất nhiên sẽ nhận được nhiều quyền hạn hơn so với một học sinh trung học.

Jack lấy một hộp thuốc lá ra, liếc nhìn Nhuế Nhất Hòa đang ở bên cạnh một cái, sau đó cúi đầu chửi thầm một tiếng rồi ném vào bên trong không gian của huy hiệu.

"Đến cánh cửa thần kỳ gần nhất."

‘Cánh cửa thần kỳ’ là biệt hiệu mà Nhuế Nhất Hòa lấy, mà phía chính phủ cũng gọi nó là ‘cánh cửa thần kỳ’.

Cánh cửa thần kỳ gần nhất ở chỗ nào, mở màn hình ảo ra là có thể nhìn thấy.

Nhuế Nhất Hòa khó hiểu hỏi: "Trụ sở chính có cửa này, vì sao chúng ta còn phải đi qua cánh cửa thần kỳ ở ven thành phố rời khỏi Lục Châu thế?"

"Còn không phải bởi vì cô." Jack lấy ra một viên kẹo, bóc mở một viên ném vào trong miệng: "Bây giờ cô là đội viên dự bị, trước khi chuyển chính thức cô sẽ có rất nhiều quyền hạn không được mở ra. Có muốn một viên không?"

Nhuế Nhất Hòa lắc đầu, chuyên tâm nghiên cứu các loại thiết bị của phòng điều khiển phi thuyền loại nhỏ. Cô đã từng ngồi máy bay ở thế giới hiện thực, nhưng chưa từng điều khiển máy bay. Phi thuyền có hình thức điều khiển tự động, nhưng ý của Jack rất rõ ràng để cho cô thử điều khiển bằng tay.

"Cô còn không có hộ chiếu sao? Mặc dù trong Lục Châu gần như không có nguy hiểm, nhưng khu sa mạc lại khó tránh khỏi những cuộc chiến rượt đuổi. Điều khiển là kỹ năng biết một hiểu mười, nếu như cô không biết thì chẳng phải chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch chạy trốn ư?"

Nhuế Nhất Hòa: "..." Được rồi, anh nói rất có lý.

May mắn cô vừa mới đụng đến tay lái. Cơ thể giống như có ký ức, thao tác rất ổn định.

Thỉnh thoảng có phi thuyền khác lướt qua từ bên cạnh, biển hoa trên không không ngừng thay đổi cũng khiến cho cô học sinh trung học lần đầu tiên lái phi thuyền rất hồi hộp.

Cố tình Jack xấu xa ở bên cạnh nói mát làm phiền cô: "Cho dù không cẩn thận đụng vào cái gì cũng không quan trọng. Chúng ta sẽ được phi thuyền bắn ra ngoài cùng với túi khí an toàn, rơi vào trong biển hoặc sông ngòi, hoặc là công viên hay quảng trường nào đó. Nhưng chắc chắn sẽ không bị thương, cùng lắm là cảm thấy hơi muốn ói thôi."

Nhuế Nhất Hòa trợn trắng mắt: "Anh Jack, anh có thể đừng nói chuyện được không?"

"Một câu cuối cùng." Jack nói: "... Hủy hoại phi thuyền, cần phải nộp tiền phạt."

Nhuế Nhất Hòa điều khiển phi thuyền đáp xuống.

"Anh Jack, chúng ta tới rồi."

Cô không cho Jack cơ hội nhắc nhở mình thay đổi trang phục, khi phi thuyền hạ xuống cô đã thay đồng phục cảnh sát rồi. Có điều so với Jack thân là tiểu đội trưởng, cô chỉ là một viên cảnh sát bình thường, đối phương lại là cảnh sát trưởng.

Đồng phục của đội hộ vệ cũng là sản phẩm công nghệ cao, hỗ trợ chuyển đổi bằng một phím. Đã có ba loại trang phục được ghi chép vào: thường phục, tây trang đặc trưng của thành viên đội hộ vệ Lục Châu và đồng phục cảnh sát. Dựa vào cấp bậc khác nhau, hai loại trang phục sau cũng hơi khác biệt nhưng rất nhỏ.

Jack đưa tay tùy ý mở cửa, cố ý tỏ vẻ nghiêm túc nói với Nhuế Nhất Hòa: “Lính mới, xốc lại tinh thần."

Nhuế Nhất Hòa: "..." Khéo léo lộ ra một chút căng thẳng.

Trên thực tế, cô rất rõ nhiệm vụ ngày đầu tiên của mình chính là quen thuộc với thân phận mới thành viên đội hộ vệ Lục Châu này.

Nếu thành viên đội hộ vệ Lục Châu không phải vật phẩm tiêu hao thì nhiệm vụ đầu tiên của lính mới chắc chắn sẽ không quá khó.

Nhuế Nhất Hòa đứng ở cổng chính của Cục trình báo con chip khu mười bảy, rất nhanh từ trong kí ức ngày hôm qua sao chép vào trong đầu, biết được nơi này là chỗ nào.

Mặt ngoài, Cục trình báo con chip là nơi cư dân đổi con chip phù hợp mới. Phía chính phủ nói rằng giai đoạn tuổi khác nhau, sử dụng con chip khác nhau. Đủ mười sáu tuổi, ba mươi sáu tuổi và năm mươi sáu tuổi, phải tới Cục trình báo con chip thay con chip sau tai.

Trên thực tế, cũng không phải thật sự cần thay con chip.

Khoa học kỹ thuật của thế giới rubik, cũng không đủ giám sát được hết mức độ suy sụp của mỗi người. Người đủ tuổi tới Cục trình báo con chip thật ra là đang tiến hành quét. Tương đương với việc một người kiểm tra sức khỏe, mức độ suy sụp được tính toán ra sẽ được ghi chép trong hồ sơ.

Dưới tình huống không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cả đời của mỗi người đều phải trải qua ba lượt quét.

Trên đường đi có rất nhiều viên cảnh sát đưa mắt nhìn chăm chú vào Nhuế Nhất Hòa xa lạ, trong đó phần lớn mọi người đều biết Jack. Cho dù không biết anh ta cũng sẽ nhiệt tình chào hỏi anh ta.

Nhuế Nhất Hòa thông qua phân biệt phù hiệu đeo trên tay họ, mà xác định phần lớn trong đó đều là cảnh sát cấp một và cảnh sát cấp hai, chức vị cảnh sát nhỏ bé giống cô không có bao nhiêu. Cảnh sát trưởng Jack lại trực tiếp dẫn theo cô đi vào văn phòng cảnh sát trưởng. Sau khi cảnh sát trưởng chân chính ở bên trong nhìn thấy anh ta, chào hỏi anh ta với thái độ của một vị cấp dưới: "Anh Jack, anh đã đến rồi."

Hai người chào hỏi vài câu, cảnh sát trưởng đứng lên nói: "Xin lỗi thất lễ một chút, bây giờ tôi đi mở máy quét."

Cảnh sát trưởng đi tới cửa rồi quay đầu lại hỏi: "Hai vị muốn uống chút gì không?"

"Thói quen cũ, một ly cà phê." Jack tóc đen tháo mũ xuống, ném nó lên trên giá treo mũ một cách chính xác: "Cho cô ấy một ly sữa... Nếu là sữa có đường thì càng tốt."

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Không lâu sau, một viên cảnh sát đẹp trai bưng cà phê và sữa đi vào, lúc đưa sữa tới trước mặt Nhuế Nhất Hòa, anh ta mở miệng nói: "Sĩ quan cấp cao, tôi đã bỏ một viên đường vào bên trong. Nếu như cảm thấy không đủ ngọt, có thể nói cho tôi biết."

Vị này chính là viên cảnh sát cấp hai, cấp bậc cảnh sát ở thế giới khối rubik phân chia từ thấp đến cao: cảnh sát cấp hai, cảnh sát cấp một, đội trưởng, cảnh sát cao cấp, cảnh sát trưởng, phó thanh tra, tổng thanh tra.

Anh cảnh sát đẹp trai vẫn luôn quan sát Nhuế Nhất Hòa, có lẽ cảm thấy khó hiểu vì sao cô còn trẻ mà chức vị lại cao hơn mình.

Sau khi cảnh sát trưởng trở về, sờ sau tai nói: "Bắt đầu làm việc!"

Chỉ thấy bàn gỗ lim dài và giá sách trong văn phòng đều biến mất không thấy, căn phòng rơi vào trong bóng tối. Ngay sau đó, bốn phía trên vách tường xuất hiện vầng sáng thật lớn bị phân cách thành rất nhiều ô vuông nhỏ. Hình ảnh trong mỗi một ô vuông nhỏ đều là quầy đánh số thứ tự khác nhau, có cô gái trẻ tuổi đi tới trước quầy gõ nhịp, đứng ở tại chỗ một lát lại rời đi.

Cũng sẽ có người trung niên ăn mặc đúng mực, đứng ở trước quầy ‘lẩm bẩm lầu bầu’. Toàn bộ quá trình không có bất cứ trao đổi gì với viên cảnh sát ngồi trong quầy.

Sau khi họ rời đi, trong ô vuông nhỏ sẽ xuất hiện một con số.

Hóa ra văn phòng cảnh sát trưởng cũng là phòng giám sát.

Jack thưởng thức hết một ly cà phê, đội lại mũ chuẩn bị rời khỏi phòng.

Nhuế Nhất Hòa hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Thật ra Jack cũng không có ý lừa cô: "Đêm qua, người suy sụp bắt cóc vợ của một viên cảnh sát cao cấp, muốn đến Cục trình báo nhận thông tin quan trọng. Tôi phải đi tìm trò chuyện với người đáng thương xui xẻo kia một chút. Cô có nhiệm vụ khác là chờ ở trong này! Nếu xuất hiện người có mức độ suy sụp hơn 30%, quan sát trọng điểm, điều tra và xem xét tư liệu của đối phương một chút. Tôi sẽ mau chóng trở về, mong chờ cô nộp một phần bài tập xuất sắc."

Người có mức độ suy sụp hơn 60%, sẽ trực tiếp bị gọi là người suy sụp.

Nhuế Nhất Hòa hiểu được qua thái độ của anh ta, nhiệm vụ hôm nay của mình chính là quen thuộc Cục trình báo con chip, tạm thời sẽ không trực tiếp giao tiếp với người suy sụp.

Anh cảnh sát trưởng cũng đứng lên, rời khỏi phòng cùng với Jack.

Hai phút sau, anh cảnh sát trưởng rời đi gõ vang cửa phòng: "Thật xin lỗi, quấy rầy công việc của cô. Hình như tôi quên mất một đồ vật quan trọng.”

Cảnh sát trưởng chạy vào, sờ sau tai. Chiếc bàn dài vừa mới biến mất lại xuất hiện một lần nữa, anh ta xoay người mở ngăn kéo ra.

Nhuế Nhất Hòa phát hiện, trên ống quần bên trái của anh ta có vài vết máu... Đây là lần thứ hai anh ta rời khỏi phòng, lúc trước còn không có.

"Anh quên thứ gì thế?"

Nhuế Nhất Hòa vừa hỏi, vừa lấy cây súng lục có ổ xoay bên trái nhắm ngay vào anh cảnh sát trưởng. Chùm sáng màu đỏ rơi lên bắp chân của anh ta, sau đó quét, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Mức độ suy sụp 98% ra lệnh bắn chết ngay lập tức."

Đồng thời anh cảnh sát trưởng đứng lên, lấy súng đặt ngay giữa trán của Nhuế Nhất Hòa.

"... Quên xử lý cô trước!"

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp