Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 60: Kẻ tham lam (Mười năm)


2 năm

trướctiếp

Sáng sớm tỉnh lại, Nhuế Nhất Hòa vừa mở mắt đã đi nhìn trần nhà. Chất lỏng sền sệt màu vàng hôm qua xuất hiện từ một đống nhỏ dần lan tràn khắp toàn bộ trần nhà, thậm chí còn tư từ lan tới vách tường. Cô nằm ở chiếc giường ban đầu thuộc về Tuyên Hòa, bỗng nảy sinh một cảm giác không khỏe rằng căn phòng đang bị một sinh vật dị vực xâm lấn.

Tuyên Hòa là một thanh niên sức dài vai rộng, uất ức chen người trên chiếc sô pha đơn nho nhỏ, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Nhuế Nhất Hòa rất quan tâm hỏi: “Cuộn người ngủ một đêm như thế, trên người có đau không?”

Tuyên Hòa khẽ nói mình không đau.

Nhuế Nhất Hòa gật đầu nói vậy thì tốt rồi, để anh phải chịu uất ức rồi.

Tuyên Hòa đứng lên hoạt động gân cốt, cảm thấy thái độ của cô có chút kỳ quái khó mà diễn tả bằng lời.

“Vị ở trên kia lại làm ầm ĩ cả một đêm.” Quầng thâm mắt của Đan Tiểu Dã càng đen hơn và lớn hơn ngày hôm qua, cậu ta không chắc chắn nói: “Không thể tiếp tục ở lại căn phòng này được nữa, em cảm thấy có lẽ không lâu nữa nó sẽ rời khỏi gác mái.”

Chất lỏng thấm xuống tầng dưới ngày càng nhiều, tốc độ lan tràn ngày càng lúc càng nhanh. Hai điểm này cũng đủ để Đan Tiểu Dã cảm nhận được sức mạnh của Tham Lam đang trở nên cường đại... Không, nên nói là dần khôi phục lại.

Tầng ba ngay gần gác mái cũng nguy hiểm nhất.

Nhuế Nhất Hòa cảm thấy rất vui mừng và phấn khích khi thấy Đan Tiểu Dã đã trưởng thành. Sau đó cô đi tới gõ cửa phòng 303 cách vách. Lưu Thụ Lâm và Bạch Phàm cùng với Bảo Tĩnh dọn đến ở cùng một phòng, bỏ trống phòng 304.

Ba người đều không ngủ ngon, trạng thái tinh thần rất kém. Quái vật không ngừng hoạt động suốt một đêm, chất dịch nhầy chảy ra từ trần nhà khiến cho họ ai nấy đều lo lắng không yên tâm mà ngủ.

Sáu người cùng xuống dưới tầng chờ sứ giả dẫn đường cho ăn. Tuy nhiên ngoại trừ Nhuế Nhất Hòa ra mọi người đều không ăn uống được bao nhiêu.

Bữa sáng là bánh bao với cháo.

Nhuế Nhất Hòa một mạch xử lý xong mười ba chiếc bánh bao nước tươi ngon, còn uống hết sạch một bát cháo thịt nạc nấu với trứng vịt Bắc Thảo nữa, sau đó dịu dàng hỏi Tuyên Hòa: “Anh chỉ ăn có một ít thế thôi à? Liệu buổi trưa sẽ đói hay không?”

Tuyên Hòa nói rằng chính mình không có khẩu vị gì, ăn không vô.

Nhuế Nhất Hòa lại hỏi: “Có phải anh phát hiện cơ thể mình có vấn đề đúng không?”

Tuyên Hòa: ‘Người không có hứng thú ăn uống lại chẳng phải chỉ mỗi mình tôi... Sao cơ thể lại có vấn đề rồi? Sao lại thay đổi đề tài nhanh như vậy chứ?’

Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc nói: “Theo như tôi quan sát, tối qua sau khi anh đi điều tra gác mái trở về, cả người bỗng trở nên bất thường. Chẳng hạn như anh luôn nói một vài câu kỳ lạ, sai sót trong thời điểm quan trọng nhất lựa chọn sai kẻ tình nghi, còn cuộn mình ngủ một đêm trên ghế sô pha đơn nhưng lại không hề cảm thấy cơ thể đau nhức. Anh là lính mới hoàn toàn không rõ bản thân đã chịu ảnh hưởng của quái vật trong phó bản. Tôi rất chắc chắn rằng anh đang chuyển hóa theo hướng không phải nhân loại.”

Tuyên Hòa: “Sếp Nhuế...”

Nhuế Nhất Hòa: “Ôi, nếu anh còn có thể kiểm soát được bản thân, thì tốt nhất đứng lại gần bất cứ một người chơi nào nữa.”

Bảo Tĩnh: “... Tại sao cô không nói sớm?”

Nhuế Nhất Hòa: “Không quan sát nhiều một chút, thì không thể tùy tiện đưa ra kết luận.”

Vốn dĩ không ai nghi ngờ lời nói của cô, nhưng bây giờ càng có tính thuyết phục hơn.

Lưu Thụ Lâm âm thầm cách xa Tuyên Hòa còn lộ ra vẻ mặt hóa ra là như vậy.

Tuyên Hòa: “...” Đồ ngu.

Bạch Phàm kinh ngạc hỏi, lẽ nào quái vật trong phó bản có thể nhập lên người sống giống như ma quỷ ư.

Đan Tiểu Dã có thể trả lời được câu hỏi này: “Ừ, ừ, chỉ cần đầy đủ các điều kiện có một số quái vật còn có thể kiểm soát được người chơi. Người chơi hoàn toàn không hề có cảm giác gì, chỉ có đồng đội mới phát hiện ra manh mối. Trong phó bản lần trước, tôi cũng bị trúng phải độc cương thi, mọc ra hai chiếc răng của cương thi còn không nhận ra mình bị trúng độc.

Bạch Phàm: “Vậy bây giờ phải làm gì?”

Đan Tiểu Dã: “Mau chóng nghĩ cách vượt ải, hoàn toàn biến thành cương thi thì dù lấy được đồ vật nhiệm vụ yêu cầu cũng không được lên xe.”

Tuyên Hòa: “...” Này lạc đề rồi. Các người phải cho tôi cơ hội để giải thích chứ?

Mẹ nó, anh ta bắt gặp ánh mắt như cười như không của Nhuế Nhất Hòa, mở miệng nhưng lại phát hiện mình đã hết đường chối cãi.

Tất nhiên một người chơi thâm niên như Nhuế Nhất Hòa càng có thể tin hơn là một lính mới như anh ta. Sự cố bất ngờ này khiến anh ta nhận ra Nhuế Nhất Hòa đã lên kế hoạch từ lâu, còn thông minh không hề vạch trần anh ta là người chơi thâm niên chứ không phải là lính mới, mà trực tiếp dán mác quái vật lên người mình.

Như vậy dù Tuyên Hòa có nói gì đi chăng nữa thì cũng không có ai tin.

Không ai sẽ bị anh ta mê hoặc mà chỉ biết nghĩ cách tránh xa mình.

... Một chiêu rút củi dưới đáy nồi thật hay.

Đây là tình huống quẫn bách nhất mà anh ta gặp phải kể từ lúc giả bộ làm lính mới cho đến bây giờ, bỗng chốc không biết nên xoay chuyển tình thế như thế nào, hoàn toàn ngốc lặng.

Chờ tất cả người chơi đều đã rời đi, cuối cùng Tuyên Hòa cũng không đè nén được lửa giận trong lòng. Bàn tay vung lên hất văng tất cả đồ ăn trên bàn xuống dưới đất. Cháo bị đổ nghiêng, bắn nước lên giày của nha ta. Anh ta nhìn những vết loang lổ trên giày của mình, chỉ cảm thấy mọi việc không được suôn sẻ, như thể hết thảy mọi thứ trên đời này đều đang cười nhạo sự thất bại của mình.

Tuyên Hòa nghĩ như vậy, lửa giận lại bùng lên trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhuế Nhất Hòa, rất tốt. Lại dám phá hư kế hoạch của tôi... Tôi nhất định phải giết chết cô.”

Bên kia, Nhuế Nhất Hòa đào hố cho Tuyên Hòa xong thì vứt anh ta ra sau đầu, nói với Đan Tiểu Dã: “Tôi đến phòng 203 xem thử một lát.”

Đan Tiểu Dã ngáp một cái: “...Không biết người ở phòng 203 đã trở lại chưa.”

Khoảng bốn giờ chiều hôm qua người ở phòng 203 ra khỏi cửa, sau đó vẫn chưa trở về. Lưu Thụ Lâm mở khóa đi vào, cũng phát hiện ra lọ thủy tinh mà Nhuế Nhất Hòa sử dụng búp bê nguyền rủa tìm thấy. Bên trong vốn đựng ether, ngoại trừ cái này ra còn lật tìm được một số dụng cụ gây án trong phòng 203.

Thời điểm Nhuế Nhất Hòa tắm rửa ở tầng một, phòng 203 không có ai cả. Vân Vân mặc một chiếc váy trắng đi vào khu nhà trọ, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ thì nhìn thoáng qua. Rèm cửa không được kéo chặt, anh ta nhìn thấy chiếc chăn nhô lên, lẩm bẩm một tiếng: “Vẫn còn ngủ à?”

Hoàn toàn không hề biết trong chăn ngoại trừ Trùng Một Mắt ra thì còn có một bộ xương trắng nữa.

“Chào buổi sáng! Em gái!”

Vân Vân chào hỏi với Nhuế Nhất Hòa, sau đó lấy ra nước tẩy trang cùng với sữa rửa mặt. Động tác nhẹ nhàng mềm mại lại nhanh chóng tẩy sạch lớp trang điểm trên khuôn mặt, kéo lông mi giả vừa cong vừa dài xuống. Đường nét khuôn mặt dần thay đổi từ dịu dàng trở nên rắn rỏi, sẽ không làm người ta vừa liếc mắt một cái đã thấy anh ta nữ tính.

Dưới lớp trang điểm, khuôn mặt của Vân Vân vừa giống nam lại vừa giống nữ, vô cùng trung tính.

Nhuế Nhất Hòa trả lời anh ta rồi ngẩng đầu chào buổi sáng. Lúc Vân Vân lại gần cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta.

Vân Vân hỏi với vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Cùng nhau uống một cốc cà phê không?”

Nhuế Nhất Hòa lắc đầu: “Không cần tốn tâm tư trên người tôi, tôi không phải là khách hàng tiềm năng của anh.” Một kẻ không xu dính túi như cô không có tiền tiêu xài thậm chí còn không thể rời khỏi khu nhà trọ.

Vân Vân ngượng ngùng mỉm cười, sau đó lên lầu.

Không lâu sau, người ở phòng 203 sải bước trở lại khu nhà trọ, cả người hăng hái tràn đầy năng lượng, trên tay cầm một chiếc đĩa nhạc cẩn thận thưởng thức. Anh ta nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa, ánh mắt lưu luyến trên người cô một lát. Lúc đang định chiếm chút tiện nghi bằng lời nói thì đã thấy cô sinh viên sinh đẹp vừa mới dọn đến giơ đĩa nhạc trong tay với anh ta.

Đĩa nhạc của anh ta là một lô hàng nhái, mỗi một cái đều được đánh dấu.

Mà cái đĩa mà nữ sinh viên kia cầm trong tay chính là chiếc mà anh ta vừa mới bị mất không lâu.

Đối phương đã xem cái đĩa này rồi à? Nếu không thì không thể nào tới tìm anh ta được. Việc làm của chính mình đã bị người khác phát hiện rồi sao? 203 bất giác giấu đĩa nhạc đang cầm trên tay ra sau lưng.

Nhuế Nhất Hòa nhướng mày: “Chúng ta nói chuyện được không?”

Hai người đi tới bên ngoài cổng. Khí tràng của Nhuế Nhất Hòa khiến cho người đàn ông phòng 203 sợ hãi rụt rè nhìn cô rồi lo lắng hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Nhuế Nhất Hòa liếc nhìn anh ta: “Có vẻ như anh rất rõ bản thân mình là đồ cặn bã, cũng không biết nếu người khác xem được chiếc đĩa này thì sẽ chọc phải rắc rối lớn như thế nào. Còn nói với người bị hại rằng cứ đi mà kiện gì đó, chẳng qua anh dám làm vậy là vì anh biết họ sẽ không đi kiện mình mà thôi.”

203 gian xảo nói: “Làm điếm chính là đi bồi khách, tôi thích chơi đùa đa dạng một chút sau đó ghi lại, sở thích cá nhân cũng không phạm pháp nhỉ?”

“Đồ rác rưởi đã đi chơi gái rồi mà còn nói đúng lý hợp tình như thế, tôi chỉ từng thấy mỗi một kẻ như anh thôi.”

Người đàn ông ở phòng 203 không hề hổ thẹn, nhưng điểm yếu đang nằm trong tay của Nhuế Nhất Hòa nên vẫn hơi nhụt chí một chút.

Khi Nhuế Nhất Hòa hỏi đến Vân Vân ở phòng 201, anh ta rất hợp tác trả lời: “... Anh ta là đàn ông.”

Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nhuế Nhất Hòa, rõ ràng là đang đoán lý do tại sao cô lại hỏi thăm người ở phòng 201.

Hai chân Nhuế Nhất Hòa vắt chéo rồi thản nhiên hỏi: “Còn gì nữa?”

“Tôi còn biết rất nhiều đấy! Cô muốn biết chuyện của anh ta thì tìm tôi đúng người rồi đấy. Nhưng tôi nói này, cô cần phải trả lại chiếc đĩa cho tôi, còn hứa rằng sẽ không nói chuyện này ra... Tất nhiên thật ra tôi cũng không sợ cô nói ra đâu.”

Nhuế Nhất Hòa gật đầu đồng ý.

Người đàn ông phòng 203 hơi đắc ý nói: “Trước đây có một khoảng thời gian tôi theo dõi anh ta, còn phát hiện ra một bí mật... Ha ha, anh ta vào ở khu nhà trọ Nam Loan này là muốn cùng cái người tên gì ấy nhỉ... Ồ là Tần Lãng, đúng, chính là một anh chàng tên là Tần Lãng tranh quyền thừa kế của khu nhà trọ.”

Nhuế Nhất Hòa hỏi Vân Vân tranh đoạt quyền thừa kế bằng cách nào, 203 bèn lấy điện thoại ra lật mấy tấm ảnh chụp lén.

Trong đó có một bức, Vân Vân đang nói chuyện với một người đàn ông đeo kính đen trong quán cà phê, người đàn ông đó đưa cho anh ta một tập tài liệu.

203 chỉ vào người đàn ông đeo kính đen nói: “Người này chính là thám tử tư giúp anh ta điều tra. Ba anh ta là con trai út bị thất lạc của hai ông bà cụ sở hữu khu nhà trọ Nam Loan. Do đứa con trai út bị mất tích không tìm thấy được nên hai ông bà ấy mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa trẻ, cũng chính là ba của Tần Lãng.”

“Anh chụp được những bức ảnh này khi nào vậy?”

203 nói: “Hê hê, ngày thứ hai khi tôi dọn đến khu nhà trọ.”

Anh chàng đóng giả nữ kia dọn đến khu nhà trọ này chỉ ngay sau anh ta một hôm. Chẳng qua ngay từ đầu khi anh ta theo dõi Vân Vân, anh ta cũng không có phát hiện người ta là đàn ông, bằng không cũng không đến mức làm người ta hôn mê rồi đưa đến căn cứ bí mật, lúc cởi váy xuống mới ngây ngốc biết được mình đã nhầm lẫn tai hại.

Những chuyện này đều là anh ta mới tra được sau đó.

Nhuế Nhất Hòa: “Nói cách khác, khoảng thời gian gần đây Vân Vân mới biết được thân thế của mình.”

203 đáp lại: “Coi như anh ta may mắn, bây giờ mới là thời cơ tốt nhất, cả gia đình nhà bác cả đã chết sạch không còn một mống. Đứa cháu ruột của ông ấy càng có tư cách để kế thừa khu nhà trọ Nam Loan hơn Tần Lãng chỉ là con trai của một đứa con nuôi nhỉ.”

“Nhưng dù gì người ta cũng đã có tên trong hộ khẩu, người thân cũng đều đã chết hết rồi cũng không thể đi xét nghiệm ADN được.” Nhuế Nhất Hòa nghiêng người về phía trước, thờ ơ nói: “Làm sao anh ta có thể chứng minh được thân phận của mình chứ?”

203: “...” Đúng nhỉ.

“Anh đã từng gặp Tần Lãng chưa?”

203 ngẩn ra một chút rồi xấu hổ im lặng.

Nhuế Nhất Hòa: “Thế mà câu nào của anh cũng làm ra vẻ mình đây rất thân quen với người ta vậy.”

203: “Đây chẳng phải là do thói quen miệng lưỡi buôn chuyện sao?”

Nhuế Nhất Hòa không làm trái lời hứa trả lại đĩa nhạc cho anh ta. Những chiếc đĩa này quả thật là bằng chứng phạm tội của anh ta, nhưng nếu thật sự tung lên cho mọi người biết, thì đối với người bị hại mà nói không khác gì bị thương tổn lần thứ hai.

“Còn một câu hỏi nữa.” Nhuế Nhất Hòa giữ lấy một góc của chiếc đĩa, khiến anh ta không lấy được đĩa nhạc. Bắt anh ta phải đối diện với mình sau đó cô lạnh lùng nói: “Liệu có lúc nào anh đã từng hối hận vì đã làm tổn thương người khác không?”

“Cái này thì tính là tổn thương gì chứ?”

203 kêu lên: “Tôi lại không có phạm pháp, những người tôi tìm đều làm gái cả.” Sau đó anh ta bỗng cảm thấy trên mặt đau đớn, duỗi tay sờ đều là máu đỏ tươi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta hoàn toàn không nhìn thấy động tác của cô sinh viên này cho nên càng thêm sợ hãi.

“Tôi hiểu rồi.”

Giọng của Nhuế Nhất Hòa xen lẫn ý vị thần bí, từng câu từng chữ như thể búa tạ đập vào trong lòng 203.

“Tôi nguyền rủa anh quãng đời còn lại đều phải chịu sự thống khổ giống hệt với những người từng bị anh làm tổn thương.”

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp