Vé xe biến thành thẻ bài gỗ, trên mặt viết hai chữ ‘Càn rỡ’ rõ to, đỉnh mút còn có một lỗ nhỏ, xỏ dây đỏ.

Nhuế Nhất Hòa siết chặt thẻ bài xuống xe, có hơi không chắc này là do độ khó của phó bản tăng cao, hay là do đoàn tàu Địa Ngục thiếu người, nên vừa phát hiện nhân viên ưu tú có chiều hướng chuyển qua làm chỗ khác lập tức tăng lương giữ người.

Cô hỏi câu này, chẳng khác gì quăng mặt mũi trưởng tàu xuống đất mà giẫm đạp nghiền nghiến.

Là con người đủ tư cách xã hội, cô sẽ không được lợi rồi còn tỏ vẻ mình hay, nên liền tươi cười mà nhận lỗi với trưởng tàu.

Trưởng tàu cười ha ha: “Những người may mắn, cố lên nhé!”

Nhuế Nhất Hòa nhìn theo đoàn tàu chạy đi thì phất tay một cái, thể hiện quyết tâm: “Chúng ta nhất định sẽ không phụ sự cất nhắc của địa ngục”.

Đan Tiểu Dã: “...”

Nếu có thể sống lại, cậu ta sẽ không tìm việc làm mà đi học tập nghiên cứu trước, có cơ hội sẽ đọc nhiều thêm. Xã hội thật phức tạp, cậu ta chỉ là một bạn học nhỏ gì cũng không hiểu mà thôi, nên cứ là ngồi trong tòa thành mộng mơ đợi mấy năm vậy.

Hai người đi ra cửa lớn nhà ga liền thấy quầy sách báo tường xám ngói đen trước mặt.

Đan Tiểu Dã tiến lên gõ cửa, bên trong rất lâu cũng không có tiếng gì.

“Ơ, Plankton không có đây à?”

“Không phải tôi nói rồi à? Không được gọi tôi là Pla-n-ktonnn!”

“Két”.

Bàn tay to tái xanh đẩy cửa sổ nhỏ ở giữa lên rồi ném ra hai tờ giấy dầu màu xám, sau đó nhanh chóng rụt về. Thái độ tránh né còn không kịp được thể hiện rất rõ.

“Cộp”. Cửa sổ đóng sầm xuống.

Nếu không phải mọi thứ ở Linh giới đều không thể dùng hai chữ ‘Khoa học’ để giải thích thì cửa sổ thủy tinh sớm đã bị anh ta làm nát vụn.

Nhuế Nhất Hòa ôm ngực, trợn mắt nói: “Plankton, anh còn chưa nói vật phẩm của nhiệm vụ này là gì đấy!”

Bên trong im lặng một hồi, mà cô đoán là do Plankton đang dùng năng lực ý chí để chống lại sự xấu hổ.

Bàn tay to tái xanh lại lần nữa đẩy cửa sổ ra, giọng của Plankton nghe ỉu xìu, mang theo sự cụt hứng sau khi thua cuộc: “Một món vật phẩm thuộc về hung thủ, đổi lấy một tấm vé xe và một trăm điểm thưởng.”

Nền móng điểm thưởng một trăm, lại là một phó bản cấp D.

Nhuế Nhất Hòa phất tay, nói hẹn gặp lại với Plankton.

Plankton gào lên: “Gặp cái đầu chứ gặp!”

Anh ta xin mỗi ngày ba nén nhang, quỳ xin Nhuế Nhất Hòa chết ở trong phó bản luôn đi, đừng có trở lại gieo vạ cho người nữa.

Lần này phải vào phó bản từ một cái nhà vệ sinh công cộng cạnh quầy báo. Bởi vì nam nữ chia ra nên Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã mỗi người vào một cửa.

Nhà vệ sinh vừa dơ vừa thối, ba cửa vào bồn cầu đều mở ra, bên trong bẩn không chịu được. Bồn rửa tay bên cạnh toàn là khăn giấy đã rữa nát vì ngâm nước, vừa nhìn liền khiến người ta muốn ói.

Nhuế Nhất Hòa ngừng thở, cô vừa ra cửa lập tức nhìn thấy bóng dáng cao ngất quen thuộc đứng dưới gốc cây liễu, nháy mắt liền quên hết hoàn cảnh dơ bẩn xung quanh. Đôi mắt cô không kiềm được cong thành một vầng trăng non, nhẹ nhàng đi tới.

Người đàn ông đẹp trai mặc sơ mi trắng, quần đen này chính là anh sứ giả dẫn đường. Anh ta nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu, nâng mắt lên nhìn thấy rõ là ai đang đi tới. Đôi môi hơi hé lại khép lại, mặt không biểu cảm quay đầu đi.

Nhuế Nhất Hòa suy đoán, anh ta vốn là muốn diễn tốt vai một học sinh còn buồn ngủ, nhưng mới ngáp được phân nửa thì lại thấy là người quen. Thế thì làm sao diễn được nữa. E là bây giờ anh chàng sứ giả dẫn đường này cũng lúng túng như Plankton rồi.

Anh sứ giả dẫn đường mặc đồng phục học sinh vào thì khí chất cũng thay đổi rất lớn, giống như một khối ngọc thạch bề mặt trơn bóng, thu lại hơi thở. Không giống kiểu lộ ra vẻ sắc sảo khiến người ta nhìn mà phải sợ, không dám tới gần như trước.

Trên con đường này, người đi kẻ lại đều đang lén nhìn anh ta.

Nếu là lúc trước thì nhất định không thể xảy ra chuyện như này.

Nhuế Nhất Hòa đi tới trước mặt anh ta, dùng hai ngón tay nắm lấy dây đỏ rồi đung đưa thẻ bài.

“Anh sứ giả dẫn đường, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Anh sứ giả dẫn đường nghiêng mặt sang, mở tay phải.

Thẻ bài gỗ vừa chạm vào lòng bàn tay to lớn thì đã bị chủ nhân chơi xấu giật lên cao.

Ánh mắt sứ giả dẫn đường như đao, lập tức đưa tay muốn cướp tấm thẻ.

“Oái, chờ đã!” Nhuế Nhất Hòa nắm chặt thẻ bài nhỏ trong tay trước, sau đó giảo hoạt hất cằm, hỏi: “Bạn học, anh tên gì?”

“...”

“Anh quản gia, anh tên gì vậy?”

“...”

“Anh tổ trưởng, hửm?’

Cô vút cao âm cuối, mặt mày sắp không chịu nổi mà phụt cười.

Lông mi rậm dày của sứ giả dẫn đường run lên, che đi cảm xúc trong đáy mắt. Anh bất đắc dĩ giới thiệu cho có lệ giống như bị kêu lên sân khấu giới thiệu mình trong học kỳ mới: “Đệ Ngũ Triều Lãng”.

Nhuế Nhất Hòa: “Bạn học Đệ Ngũ... Triều Lãng”.

“Cô có thể gọi tôi là bạn học Đệ Ngũ”.

Câu này anh nâng cao âm lượng đủ để cho kẻ đang núp ở một bên và cố gắng giảm bớt sự tồn tại là Đan Tiểu Dã nghe thấy, mà có lẽ cũng là để những người mới đi từ nhà vệ sinh ra nghe.

“Chào mừng đi tới chợ Hoán Hoa. Ở trong phó bản lần này, mọi người có thể gọi tôi là bạn học Đệ Ngũ”.

Trên mặt sứ giả dẫn đường mang theo nụ cười thơ ơ trước sau như một, nhưng lại đủ khiến những người mới đang hoảng hốt ngoan ngoãn đi tới. Họ nén một bụng nghi vấn mà kiên nhẫn nghe anh nói.

Ai cũng không dám cắt ngang dũng khí của anh. Bản năng sợ hãi của con người trước sinh vật nguy hiểm thể hiện rất sâu trên người bạn học Đệ Ngũ.

“Người chơi có thể giao thẻ bài ‘Hối lộ’ cho tôi”.

Lúc này Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng nộp thẻ bài gỗ.

Chân mày bạn học Đệ Ngũ hơi nhướng lên, cảm thấy lạ là sao cô lại không quậy.

Hai tay Đan Tiểu Dã nâng thẻ bài, còn cúi đầu xuống, chỉ thiếu điều nói: ‘Xin ba nhận giúp con!’

Bạn học Đệ Ngũ bỏ hai thẻ bài vào trong túi áo đồng phục, rồi nói: “Mười người chúng ta đều là sinh viên của Đại học Hoán Hoa, tôi là sinh viên năm ba, các người là sinh viên năm hai. Mấy hôm trước, có một hội viên của ‘Câu lạc bộ nghiên cứu những sự kiện khó tin’ liên hệ với tôi, muốn đến thuê nhà trọ Nam Loan của tôi để triển khai hoạt động. Cậu...”

Anh ta chỉ Đan Tiểu Dã, lại chỉ chín túi tiền đầy bụi dưới đất: “Đây là túi kêu tôi giữ giúp. Các cậu muốn ở ba ngày, còn muốn livestream nữa phải không?”

Đan Tiểu Dã chả biết gì, nhưng đối với vai diễn đột nhiên được phân công thì chỉ có thể gật đầu lia lịa.

Anh nói rất đúng. Chính là tôi, là tôi liên hệ với anh.

Bạn học Đệ Ngũ hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Vị trí của nhà trọ Nam Loan hẻo lánh, gần nửa năm từng xảy ra hai vụ hỏa hỏa hoạn lớn, trước sau thiêu chết một gia đình ba người và một đôi vợ chồng. Hi vọng hoạt động ‘Bí mật nhà ma’ của các cậu có thể bắt được hung thủ cố ý phóng hỏa giết người”.

Bảy người mới, ba nữ bốn nam.

Bọn họ có người vẻ mặt mơ hồ, có người nghe hiểu được một chút, muốn hỏi lại không dám hỏi, cũng có người không cần biết là nghe hiểu hay không, nhưng cứ nhớ rồi lại suy xét.

Nhuế Nhất Hòa phán đoán sơ bộ, người chơi có kinh nghiệm chỉ có cô và Đan Tiểu Dã. Nói một cách khác, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, bọn họ phải phổ cập cho người mới.

Bạn học Đệ Ngũ: “Sắp trưa rồi, các cậu đi theo tôi. Dẫn các cậu đến nơi xong tôi còn phải trở về học”.

Nhuế Nhất Hòa nhặt đại một cái túi rồi đuổi theo anh quản gia. Cô cười tít mắt, hỏi: “Bạn học Đệ Ngũ, sinh viên đại học mà còn mặc đồng phục hả?”

Bạn học Đệ Ngũ: “Đây là quy định của Đại học Hoán Hoa”.

Nhuế Nhất Hòa: “À, anh thắt cavat đẹp lắm”.

Cô tiện miệng khen một câu, rồi lục từng vật phẩm trong túi ra kiểm tra. Bên trong có cái điện thoại chưa cài khóa màn hình, một cục sạc, và một bộ đồ rửa mặt mới toanh.

Những người mới rối rít đuổi theo, Đan Tiểu Dã cố gắng nói ngắn gọn một lần những gì cần phổ cập cho những người mới, rồi vờ như không nhìn thấy vẻ khó coi trên mặt họ.

Hỏi ra mới biết, bảy người mới cũng không phải người chơi đến từ cùng một đoàn tàu.

Nói đúng ra, có sáu người là hành khách của đoàn tàu Thiên Đường. Còn một thanh niên rất tinh tế xinh đẹp là hành khách của đoàn tàu Địa Ngục. Người này tên Tuyên Hoà, theo anh ta nói thì khi tỉnh, cả đoàn tàu Địa Ngục vắng tanh chỉ còn mình anh ta.

Đan Tiểu Dã: “May mà anh không hẻo trên xe, chứ không trưởng tàu đã lập tức quay tàu trống về cướp người tiếp rồi”.

Vẻ mặt Tuyên Hòa ngơ ngác, không hiểu ra sao.

Muốn giải thích thì phức tạp lắm. Đan Tiểu Dã cười gượng hai tiếng, cao giọng gọi: “Sếp Nhuế, có một người mới từ đoàn tàu Địa Ngục.”

Đây là lần đầu nhìn thấy người chơi đến từ đoàn tàu Địa Ngục luôn á.

Một người duy nhất.

Nhuế Nhất Hòa đang quấn lấy bạn học Đệ Ngũ hỏi chuyện của thím Ngụy Ngọc Cầm, nghe Đan Tiểu Dã gọi thì quay đầu lại. Bạn học Đệ Ngũ kiểu gì cũng không cạy miệng được lại đột nhiên nói chuyện.

Giống như phó bản đầu tiên, anh ta cũng kể một câu chuyện.

Kỳ lạ là nội dung câu chuyện không có bất kỳ liên quan gì tới chung cư có người chết hai lần, nhưng lại hơi có liên quan tới phó bản tên ‘Kẻ tham lam’.

Nhuế Nhất Hòa tập trung tinh thần, chăm chú nghe.

“Nữ thần Rhea sinh ra mấy vạn đứa con, mỗi người đều là thần linh. Nhưng chỉ có đứa con trai cả Thần bầu trời, đứa con trai thứ Thần mặt đất và đứa con trai út Tham Lam mà nữ thần thương nhất là có thể phụng dưỡng bên cạnh mẹ.

Có một ngày, Tham Lam đã lấy trộm vàng bạc tiền của của mẹ khi nữ thần ngủ. Sau khi nữ thần thức dậy liền hỏi ba con, nhưng không có ai nhận tội. Nữ thần bèn công bằng trừng phạt cả ba.

Lại có một ngày, Tham Lam nhân lúc mẹ ngủ liền trộm đi sự bất tử mà không bị bất luận kẻ nào phát hiện. Lúc nữ thần hỏi tới, hắn ta cũng như các anh mình, đều không nhận tội ăn trộm. Nữ thần phẫn nộ trừng phạt cả ba, cũng cảm thấy thất vọng.

Không lâu sau, Tham Lam lại lần nữa lẻn vào phòng ngủ của mẹ, toan trộm thức ăn. Nhưng lần này hắn bị hai người anh bắt tại trận. Họ không chỉ đoạt lại tiền của vàng bạc và sự bất tử bị trộm, mà còn tàn nhẫn treo cổ hắn đến chết, sau đó chặt đầu hắn.

Sau khi nữ thần thức dậy, không nhẫn tâm nhìn đứa con mình yêu thương chết như vậy, bèn lặng lẽ vá đầu và thân Tham Lam lại. Bà cho hắn thức ăn, lại giấu hắn vào chỗ mà quyền hành của hai người con trai kia không thể đạt đến.”

Từ đường lớn đi lên đường nhỏ, lại là một con đường đất hiếm vết chân người, sau khi vượt qua một rãnh nước bẩn, đi thêm mười mét nữa là có thể thấy nhà trọ Nam Loan.

Nhà ba tầng, nóc nghiêng nghiêng, phòng bị tường cao màu xám loang lổ vây lại.

Bạn học Đệ Ngũ dừng bước: “Đến rồi, chính là chỗ này”.

Nhuế Nhất Hòa: “Chuyện còn chưa kể xong mà”.

Bạn học Đệ Ngũ đẩy cửa sắt rỉ sét loang lổ ra, nói: “Tham Lam quá đói bụng mà rơi vào trạng thái ngủ say. Bởi vì thức ăn có nhiều đi nữa, nhưng cổ bị thương cũng nuốt không trôi được. Có người nói, thỉnh thoảng hắn sẽ bị vài người có phẩm chất đặc biệt hấp dẫn, rồi tạm thời tỉnh giấc.”

Mọi người đi vào trong sân, lại thấy hai chiếc xe đạp điện và một chiếc xe đạp dựng sát vào cửa hành lang đen kịt.

“Các người làm gì vậy?”

Giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên, dọa mọi người nhảy dựng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play