Những người chơi đang thảo luận sôi nổi về nội dung của bích họa. Lúc này, Nhuế Nhất Hòa mới biết tên của hai thành viên khác của đội Oanh Kiều. Người đầu trọc tên là Lưu Dĩ Nhãn. Có lẽ vì đầu trọc nên khí chất của hắn ta rất hợp với phó bản Miếu cổ. Lưu Dĩ Nhàn rất ít nói nhưng Oanh Kiều lại hết lần này tới lần khác hỏi ý kiến của hắn ta.
Người chơi mù tên là Chung Biểu, hắn ta nhắm mắt đi đường, trong tay cầm một gậy trúc để dò đường. Đầu trọc Lưu Dĩ Nhàn luôn bên cạnh làm người cho hắn vịn, tránh bị ngã sấp xuống.
Chưa nói tới một người mù lòa muốn sống sót trong phó bản khó thế nào, nếu mù thật mà có thể vào được phó bản cấp C thì cũng không phải người mới, nên dùng điểm thưởng để chữa mù từ lâu rồi. Nhưng hắn ta vẫn mù, hơn nữa còn mù rất thâm ý.
Nhuế Nhất Hòa nhìn lướt qua Chung Biểu, nhưng không tìm được manh mối nào cả, cũng không có hứng thú nghe người chơi đoán mò. Nàng gọi Đan Tiểu Dã đi xuống lầu. Lúc Nhuế Nhất Hòa rời đi, sáu người chơi của đoàn tàu Thiên Đường không hẹn mà cùng im lặng. Sau khi im lặng mấy giây, họ kịp phản ứng thì thấy hơi xấu hổ, không còn ‘nói chuyện phiếm’ sôi nổi như lúc nãy nữa.
Trần Sơn Nông gượng cười: “Ha ha ha, dù sao trên bích họa cũng không vẽ thánh xá lợi. Đối với chúng ta mà nói thì nói chẳng phải đầu mối quan trọng gì...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT