Trên tầng ba, đám thiếu niên bị cụt tay lại lần nữa chờ bữa cơm thơm ngon. Vốn dĩ họ đã bình tĩnh lại lại nhào về phía cửa cầu thang.

Nữ tu sĩ già ngã trên mặt đất sử dụng nốt một chút sức lực còn sót lại, ném ra dao rút xương trên tay, đó là sự quật cường cuối cùng của bà ta.

Nhuế Nhất Hòa nhẹ nhàng né được, phất tay nói với bốn nữ tu không mặt: “Lát nữa gặp lại.”

Đám nữ tu không mặt: “...”

Tạm biệt thì không cần đâu! Xin cô hãy nói bye bye.

Nhuế Nhất Hòa làm như không có việc gì quay trở lại bàn ăn. La Tiểu Ngọc đã tận mắt chứng kiến tình cảnh thê thảm của đám nữ tu trong lòng không khỏi cảm thấy thương hại đám quái vật của phó bản. Sự thương xót này không phải là lần đầu tiên, lần đầu tiên là dành cho khối rubik công nghệ cao... Ngay cả Lư Lan Lan trông như người giả, rất hiếm khi lộ ra biểu cảm, da mặt cũng khẽ giật một chút.

Nhuế Nhát Hòa một lần nữa ngồi xuống, thử dùng ‘bốn mươi ba đứa bé trai’ làm từ ngữ quan trọng.

Ba mươi tư thiếu niên bị cụt tay cùng với tám đứa trẻ và cả Thời Triết, tổng cộng có bốn mươi ba đứa bé, tất cả đều là con trai.

Trong trại trẻ mồ côi, tất cả được nhận nuôi đều là bé trai, không hề có một bé gái nào cả. Ngay khi phát hiện ra điểm này, Nhuế Nhất Hòa đã cảm thấy kỳ lạ, thờ cúng tượng thần cũng quá mức đặc biệt, tại sao con gái thì không được nhỉ? Đồng thời càng nảy sinh nhiều nghi ngờ hơn. Chẳng hạn như lấy người làm vật hiến tế, cũng không cần thiết phải chém đứt hai tay của các thiếu niên chứ nhỉ? Cánh tay của thần linh, tín đồ lại chém đứt cánh tay của vật hiến tế. Làm như vậy chắc chắn có thể lấy lòng thần linh mà sẽ không cảm thấy tín đồ đang chế giễu mình sao? Đây chẳng phải quá hẹp hòi ư?

Ảnh chụp chính diện một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng lại xuất hiện dòng chữ trong suốt.

[Nữ tu Marlina đã nhận được một lời tiên đoán mới. Chỉ mỗi hiến tế sẽ không có cách nào đạt được kết quả như mong muốn của bà ta. Tương lai bà ta có thể thông qua nghi thức cầu thần giáng thế, để sức mạnh thần linh tràn vào bên trong vật chứa đã chuẩn bị sẵn. Tới lúc đó, bà ta có thể đạt được sinh mệnh vĩnh hằng.]

[Năm đầu tiên, nghi thức thần giáng đã kết thúc trong thất bại. Nữ tu Marlina cho rằng là do sự chênh lệch quá lớn giữa vật chứa và thần linh gây ra. Bà ta tàn nhẫn chặt đứt cánh tay của mấy vị thiếu niên, nhưng nghi thức vẫn chưa thành công.]

[Nữ tu Marlina bắt bọn nhỏ nuôi tóc dài, cởi bỏ quần áo trong nghi thức, trên người khoác tầng sa mỏng rồi lại chém rớt hai tay… Hết năm này đến năm khác nghi thức chưa từng thành công lấy một lần.]

[Mãi đến năm thứ chín, những đứa trẻ còn sót lại quá nhỏ tuổi. Nữ tu Marlina thật sự không tìm được người phù hợp, chỉ đành đưa Thời Triết đang bị bệnh trở thành một trong ba vật chứa được lựa chọn.]

[Thời Triết đứng trong trận pháp Ngũ Tinh được vẽ bằng máu tươi, hai tay vẫn chưa bị chém đứt, nghi thức thần giáng đã thành công.]

Đến đây là dừng, Nhuế Nhất Hòa đã hiểu trại trẻ mồ côi từng xảy ra chuyện gì, hiểu biết một cách đầy đủ ngọn nguồn của câu chuyện.

Cô chia sẻ manh mối mà không hề giấu diếm, mỗi người chơi cũng nói ra những phát hiện của chính mình.

Tiêu Hà tìm được tóc nhuộm đầy máu trong một căn phòng ở tận cùng của tầng ba, rất có thể là sau khi nghi thức thất bại. Các nữ tu cố ý cắt hết tóc dài của những ‘vật chứa’ không đủ tiêu chuẩn nhằm trút bỏ không vui trong lòng, cũng như tầng ba rất có thể là nơi các nữ tu tạm sắp xếp cho những ‘vật chứa’ không đủ tiêu chuẩn.

Manh mối mà Nhạc Nguyên Mưu cung cấp cũng liên quan đến tóc, anh ta phát hiện thấy một số lượng lớn những chiếc lược tinh xảo cùng với các vật phẩm bảo dưỡng tóc ở phòng ngủ tầng hai của bọn trẻ. Chẳng hạn như tinh dầu với mùi hương nồng đậm hay dầu gội được giữ trong các lọ thủy tinh.

Những sợi tóc rụng của bọn trẻ cũng sẽ bị thu thập lại.

“Rõ ràng đám nữ tu rất coi trọng đầu tóc của những đứa trẻ, thậm chí còn bận tâm đến mức cố chấp.”

Nhuế Nhất Hòa yên lặng nghe xong, chắc chắn rằng mình không hề nhìn thấy lược và các loại vật phẩm bảo dưỡng tóc như Nhạc Nguyên Mưu đã nhắc tới. Nếu không phải là do cô điều tra chưa đủ kỹ càng thì chính là có người đã giấu đi manh mối có liên quan đến tóc.

Nguyên nhân là không muốn để cho những người chơi vào sau phát hiện được...

La Tiểu Ngọc lo lắng liếc nhìn đồng bạn ngồi bên cạnh mới đầu còn chống nạnh chửi mắng giờ đã trở nên yên tĩnh lạ thường, giơ tay nói: Tôi đã tìm được một phần hồ sơ rách nát, có liên quan đến Thời Triết.”

Đó là một phần hồ sơ trước khi Thời Triết bị đưa vào trại trẻ mồ côi, đủ để ghép thành thân thế bi thảm của cậu ta.

Không lâu sau khi mẹ ruột của Thời Triết mang thai cậu ta, ba ruột vì nợ một số tiền cờ bạc lớn đã vứt bỏ người vợ đang mang bầu mà chạy mất, từ đó cũng chưa từng xuất hiện lại. Sau khi Thời Triết được sinh ra, mẹ cậu ta nhanh chóng kết hôn với người khác, nhưng ba dượng của cậu ta là côn đồ dưới tầng chót của băng đảng xã hội đen, một tên cặn bã từ đầu tới chân. Không chỉ bắt vợ đi bán dâm nuôi mình, còn ngược đãi con riêng của vợ trong thời gian dài.

Lúc Thời Triết mười hai tuổi, đã lấy một con dao cùn tàn nhẫn hành hạ ba dượng và mẹ ruột của mình đến chết. Nhưng bản thân cậu ta nhất định không chịu thừa nhận giết người, sau đó lại phát hiện cậu ta mắc căn bệnh đa nhân cách. Sau một năm điều trị, cậu ta không còn tái phát bệnh mới được đưa tới Viện mồ côi vườn Eden.

“Đứa trẻ này thật đáng thương.” Nhác Nguyên Mưu cảm thán: “Mới ra khỏi hang hổ lại rơi vào ổ sói.”

Sau đó nháy mắt anh ta đã thay đổi thành khuôn mặt của một doanh nhân sáng suốt, mở miệng hỏi: “Cô Nhuế, đã trao đổi hết manh mối rồi, chúng ta có thể đi đến ‘thế giới khác’ hay chưa?”

Nhuế Nhất Hòa lắc đầu.

“Bây giờ không được, phải đợi trời tối.”

Nhạc Nguyên Mưu cau mày lại, hùng hổ dọa người, yêu cầu cô phải nói rõ biện pháp tiến vào ‘thế giới khác’ trước, chỉ ra rằng từ giờ cách trời tối còn ít nhất hai tiếng đồng hồ: “Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ chỉ có bảy mươi hai tiếng đồng hồ, bây giờ còn dư lại chưa đến sáu mươi tư tiếng. Tình trạng mọi người tâm thần phân liệt cũng ngày càng nghiêm trọng, đều đã xuất hiện nhân cách thứ hai, thậm chí có một số người đã xuất hiện nhân cách thứ ba. Chúng ta không thể chờ tiếp được nữa, cũng không lãng phí hai tiếng này được.”

“Anh Nhạc đừng có vội, tôi đang định nói ra biện pháp tiến vào ‘thế giới khác’ cho mọi người đây. Nếu đã nhận tiền thì tôi sẽ không quỵt nợ.”

Vừa mới tìm ra được cách kiếm điểm thưởng mới, Nhuế Nhất Hòa chỉ ước gì độ tin cậy của mình đạt mãn điểm trong lòng mọi người, có lần hợp tác thứ nhất thì nói không chừng còn có thể mua bán lần thứ hai, cô sẽ không làm hỏng biển hiệu của mình.

“Cách tiến vào ‘thế giới khác’ được giấu trong đồng dao.”

Nhuế Nhất Hòa vì để những người chơi như Khâu Ất cũng có thể nghe hiểu, quyết định phân tích chi tiết một bài đồng dao.

“Tôi giải thích cặn kẽ tính tượng trưng và ám chỉ trong ca từ để mọi người hiểu.”

“Một thiếu niên lạc mất thời gian, sống ở trong khu vườn Eden xinh đẹp.”

“Thời Triết mắc bệnh đa nhân cách, khi nhân cách phụ kiểm soát được cơ thể cậu ta sẽ không có ý thức, lúc tỉnh lại phát hiện ra có một quãng thời gian trực tiếp bị nhảy cách. Cậu ta sống trong viện mồ côi vườn Eden tối tăm, đây là một trại trẻ mồ côi cất giấu bí mật xấu xa.”

“Hai cái cây đại thụ, lá xanh không bao giờ úa tàn.”

“Đây tượng trưng cho ‘cây phân biệt thiện ác’ và ‘cây sinh mệnh’. Ban đầu tôi cho rằng trọng điểm chính là ‘cây phân biệt thiện ác’, sau đó mới hiểu ra, thật ra trọng điểm nằm ở ‘cây sinh mệnh’. Trong thuyết thần bí Kabbalah, cây sinh mệnh tượng trưng cho lối đi thông với thần.”

Cô nói tới đây, biểu cảm của mọi người đều lần lượt thay đổi.

Nhuế Nhất Hòa thấy Nhạc Nguyên Mưu hình như muốn mở miệng hỏi, nên giành lên tiếng trước: “Để tôi nói xong trước đã, có được không?”

Vẻ mặt Nhạc Nguyên Mưu khó che giấu được sự nôn nóng, gắng gượng làm ra một động tác mời.

Nhuế Nhất Hòa tiếp tục nói: “Bốn con mèo không mắt phun ra mười hai lệnh cấm. Tám con chuột nhỏ không có đuôi mọc ra mười tám cái đầu.”

“Nữ tu sĩ không mặt đưa ra mười hai lệnh cấm, có hiệu lực đối với các người chơi. Vi phạm lệnh cấm sẽ bị đuổi giết. Điều này rất đơn giản không cần phải giải thích. Tám con chuột không đuôi là chỉ tám đứa bé trai còn khá nhỏ tuổi, chưa đạt tới điều kiện của vật chứa. Không có đuôi là chỉ họ sẽ không bị trói buộc bởi xiềng xích dưới gầm giường. Họ hẳn là không chết nhưng cũng chịu sự ảnh hưởng của Thời Triết, phân liệt thành rất nhiều nhân cách. Trong bài hát có nhắc tới tám người, tổng cộng bị phân liệt thành mười tám nhân cách. Bởi vậy, thỉnh thoảng đám trẻ này sẽ tỏ ra rất thân thiện, càng nhiều lúc sẽ giở trò đùa dai thậm chí là sẽ giết người. Tôi đoán sống trong trại trẻ mồ côi quá lâu, những nhân cách phụ được phân liệt ra của chúng ta sẽ càng trở nên tà ác.”

“Mười hai thiếu niên tà ác trộm mất sợi tơ vàng. Giết chết cậu ấy, giết chết bọn họ!”

“Xét thấy trong số nhân cách phân liệt của Thời Triết có phụ nữ, hơn nữa tỷ lệ còn không ít. Tôi cho rằng lời giải chính xác là mười hai nhân cách tà ác đã trộm sợi tóc vàng của thiếu niên. Cách để lấy lại sợi tóc chính là giết chết đám nhân cách kia, còn về phần chữ ‘cậu ấy’ bị cố ý nhấn mạnh, có thể tạm thời xác định là Jormungandr, dù sao tất cả các nhân cách đều nghe lời Jormungandr.”

“Câu tiếp theo, hai mươi bốn vạch chuông lớn, mỗi lúc, mỗi phút, mỗi giây đều đang vang lên 'boong boong'. Tôi không tìm thấy chiếc đồng hồ có khắc hai mươi tư giờ này, nếu mọi người cũng đều không thấy, vậy thì có lẽ nó thuộc về ‘thế giới khác’.”

“Câu cuối cùng mới là mấu chốt! Xuỵt! Có một người bạn tốt, mãi mãi đi theo cậu ấy, nhưng xưa nay không mở miệng. Nếu không bị mê hoặc ở một mình cùng nó, thật ra là một câu đố rất đơn giản.”

Đan Tiểu Dã thầm đọc lại một lượt rồi thốt lên: “Đáp án của câu đố chính là chiếc bóng.”

Nhuế Nhất Hòa gật đầu khen ngợi: “Đúng rồi.”

Cô lại giải thích một câu: “Hai cây đại thụ trong đồng dao chỉ phương hướng không rõ, rất có thể có liên quan đến đáp án trong câu cuối cùng.”

Ban đầu đây chỉ là một suy đoán của Nhuế Nhất Hòa, sau khi được Lư Lan Lan xác định, vốn còn cần phải thử thì mới có thể chắc chắn được suy đoán đã trực tiếp nâng cấp trở thành lời giải chính xác.

Từ Khâu Ất chủ nhân kiểm soát cơ thể tự nhiên tiếp lời: “Giáo đường lấy ánh sáng dựa vào một lượng lớn pha lê, tiến vào tầng hầm dưới đất sẽ dùng nguồn sáng mà chúng ta mang theo. Tòa nhà nhỏ có đèn, trên mặt đất hiện tại đều có bóng của chúng ta. Chỉ có bên ngoài… kể từ lúc chúng ta tiến vào phó bản, thời tiết vẫn luôn âm u, tự nhiên ánh sáng không có cách nào soi bóng hai cây đại thụ trong vườn.”

Bởi vậy gần như mỗi một người chơi đều tìm tòi hai cây trong vườn nhưng không hề xảy ra khả năng đánh bậy đánh bạ tìm thấy lối vào ‘thế giới khác’.

Khâu Ất hứng thú bừng bừng nói: “Bây giờ chúng ta có thể thử xem.”

Thử thôi, Nhuế Nhất Hòa không có ý kiến.

Tuy nhiên nếu muốn đạt được sự hoàn chỉnh, nhất là bóng của màn đêm thì còn cần chờ khi trời tối.

Nhuế Nhất Hòa giải thích xong mở miệng nói: “Anh Nhạc, anh có vừa lòng không?”

“Nghe thì rất hợp lý, cũng rất xuất sắc nhưng dù sao chỉ là suy đoán.” Nhạc Nguyên Mưu đứng dậy: “Tất nhiên tôi cũng mong rằng tất cả những suy đoán của cô đều chính xác. Nhưng tôi vẫn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ngồi ở đây nữa. Tôi cần phải đi tìm còn có manh mối nào bị bỏ sót hay không, hoặc trò chuyện thử với Thời Triết, xem có thể moi ra được càng nhiều tin tức về nhân cách khác của cậu ta không. Vậy tôi đi trước đây.”

Nhuế Nhất Hòa gập ngón tay gõ lên mặt bàn, nhớ tới bóng của cây sinh mệnh chính là cây tà ác trong truyền thuyết mà mình đã từng xem qua ở đâu đó.

Thế giới khác chắc chắn càng nguy hiểm hơn.

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play