Tổng đội trưởng vung tay lên, trên mặt tường của văn phòng xuất hiện vô số những ô vuông nhỏ, mỗi một ô đều tương ứng với một cảnh tượng trong tòa nhà. Thân là Tổng đội trưởng, có thể điều động được camera của toàn bộ tòa nhà cũng là một chuyện rất đỗi bình thường thôi. Anh ta đưa tay ra điều khiển một ô trong đó, chỗ được phóng đại chính là nơi bị nổ tung của tầng hai mươi hai.
Vật liệu xây dựng mà tòa nhà sử dụng là loại chống lửa chống cháy, cho nên phạm vi sóng xung kích lan tới cũng có hạn. Trận hỏa hoạn hôm nay đã được dập, không có ai bị thương.
Nhuế Nhất Hòa vừa lấy súng lục ổ quay ra, vừa liên lạc với cô gái Thứ Tư.
“Gọi Thứ Tư... Gọi Thứ Tư...”
Chỉ khi Tổng đội trưởng đi ra ngoài, cô gái này mới đi theo bên cạnh, còn bình thường thì tuyệt đối không rời khỏi tòa nhà nửa bước. Toàn bộ tòa nhà có tổng cộng chín mươi chín tầng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cô ấy. Muốn biết trong tòa nhà đã xảy ra chuyện gì thì hỏi cô ấy là được.
Nhuế Nhất Hòa chỉ nghe thấy tạp âm bên trong thiết bị truyền tin, cô gái Thứ Tư không trả lời, cô quay đầu hỏi: “Tổng đội trưởng, có thể xem được tình hình của cô gái Thứ Tư không?”
Hình ảnh phóng đại nhảy lên, xuất hiện bóng dáng của cô gái Thứ Tư. Cô ấy nghiêng đầu đi vào trong thang máy dành riêng cho Tổng đội trưởng với một tư thế vô cùng kỳ lạ, như thể có một người tàng hình không thể nhìn thấy được đang dí súng vào đầu của cô ấy vậy.
Nhuế Nhất Hòa nhíu mày, duỗi tay ra phóng đại hình ảnh lên thêm một chút, nhìn thấy phía sau tai trái của cô ấy có một vết thương đang chảy máu.
“Tổng đội trưởng, Thứ Tư...”
Vẻ mặt của Tổng đội trưởng lạnh lùng.
“Ừm, lúc tôi định vị cô ấy, con chip của cô ấy đã bị người ta phá hủy rồi.”
“Bùm...”
Tòa nhà đang lay động.
“Tích tích, tích tích, tầng năm mươi hai có một vụ nổ, xin mời thành viên Đội hộ vệ tới kiểm tra.”
“Tích tích, tích tích, tầng tám mươi ba có một vụ nổ, xin mời thành viên Đội hộ vệ tới kiểm tra.”
Hôm qua Đội hộ vệ đã phá hủy cứ điểm quan trọng của quân phản kháng ở Lục Châu, bắt được ba tên dị chủng trà trộn vào trong loài người, chuyến đi này có thể nói là một chiến thắng vang dội. Không ai ngờ được, dị chủng vẫn còn thừa sức lực để phản kích. Thời gian được lựa chọn cũng rất thích hợp, bởi vì nhiệm vụ cuối cùng phức tạp cho nên hầu hết thành viên Đội hộ vệ đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.
Lực lượng chiến đấu của tòa nhà trụ sở chính hôm nay trống rỗng, thành phần ở lại hầu hết đều là nhân viên cấp cao.
Trong camera giám sát, ông chú Mike và mấy vị Đại đội trưởng đang đi thang máy lên tầng chín mươi tám, sắc mặt của mọi người đều khó coi. Còn chưa nhìn thấy kẻ địch thì tòa nhà đã bị tấn công rồi. Ai mà gặp phải chuyện này cũng không vui nổi đâu.
Ông chú Mike gõ cửa phòng: “Cốc cốc cốc...”
Vẻ mặt Nhuế Nhất Hòa sốt ruột: “Tổng đội trưởng, bây giờ nên làm gì đây?”
Tổng đội trưởng bưng ly cà phê ở trên bàn lên nhưng lại không uống ngụm nào. Số tầng bị nổ càng lúc càng nhiều, dần dần tới gần tầng cao nhất. Càng nhiều thông tin được tập hợp tới chỗ anh ta hơn, dần dà có thể chắp vá ra được một phần sự thật, anh ta không thể không thừa nhận, có một đội ngũ có thể tàng hình hoàn toàn đang tấn công trụ sở chính. Khác với loại tàng hình của Nhạc Du Du, là loại tàng hình hoàn toàn đạt tới trạng thái giống như không khí vậy.
Đám người kia không phải người chơi của thế giới này mà là muốn phá hủy phần trung tâm của tầng chín mươi chín.
Anh ta không nhìn thấy được người tàng hình.
Các loại hạn chế của tòa nhà trụ sở chính lại chỉ như thùng rỗng kêu to đối với người tàng hình mà thôi.
Anh ta thấy thang máy dừng ở tầng tám mươi chín, Thứ Tư cũng không có quyền hạn được đi tiếp lên trên nữa. Cô ấy dùng vũ khí cạy trần của thang máy ra, sau đó ngất xỉu trong thang máy. Dường như anh ta có thể thấy được có một người trong suốt dán sát cơ thể vào trong chiếc trong thang máy chật hẹp, leo lên phía trên.
Tổng đội trưởng nói với Nhuế Nhất Hòa: “Russell, cô đi theo tôi.”
Một hàng giá sách của văn phòng từ từ di chuyển sang bên cạnh, chiếc cầu thang hướng lên trên ở đằng sau giá sách xuất hiện trước mắt hai người.
Tổng đội trưởng đi trước, Nhuế Nhất Hòa ở phía sau.
Tổng đội trưởng đang vội vã nên cũng không nhìn thấy, thành viên mà anh ta tín nhiệm nhất bỏ một con rối trông giống như được sinh năm vào trong huân chương không gian, mấy cọng tóc vốn đang dính trên lưng của con rối rơi xuống mặt đất...
Trong màn đêm, vô số khối Rubik lấp lánh ánh sáng.
Tổng đội trưởng vươn tay, một khối Rubik lóe qua màn đêm, rơi vào trong tay anh ta. Anh ta lại giao khối Rubik chỉ lớn bằng quả bóng bàn này cho Nhuế Nhất Hòa với vẻ quý trọng, trịnh trọng dặn dò: “Russell, dùng tính mạng để bảo vệ nó.”
Lúc trước, trong khi bị thôi miên, Nhuế Nhất Hòa đã nhận được mệnh lệnh: Bảo vệ khối Rubik, cấp độ ưu tiên của khối Rubik cao hơn Tổng đội trưởng.
“Xin tuân lệnh ngài.”
Nhuế Nhất Hòa đưa tay ra nhận lấy, trước khi Tổng đội trưởng còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức sử dụng năng lực ‘Bước nhảy không gian’ của danh hiệu ‘Bạn thân của ma nữ’, kéo xa khoảng cách giữa hai người. Ngón giữa của cô nhanh chóng di chuyển đến sau tai, lấy con chip ra, không chút do dự mà dán con chip mỏng manh lên khối Rubik.
“Bụp...”
Âm thanh điện tử khàn khàn đột nhiên vang lên: “Kiểm tra thấy khối Rubik trung tâm bị hủy diệt… xẹt xẹt.” Còn chưa nói xong thì đã chỉ còn lại âm thanh chói tai của dòng điện.( App truyện T Y T )
Tấm màn đen thui biến mất, vô số khối Rubik lấp lánh trên bầu trời thi nhau vỡ tan tành, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Vẻ mặt của Tổng đội trưởng còn đang dừng lại ở khoảnh khắc giao lại khối Rubik. Đôi môi của anh ta giật giật một cách khó khăn, ngỡ ngàng mà hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhuế Nhất Hòa trả lời với vẻ khá là lãnh đạm: “Khối Rubik vỡ rồi.”
Lúc nãy ở tầng chín mươi tám, cô phát giác sự hoảng loạn của Tổng đội trưởng, cho rằng thời cơ đã đến rồi.
Cho nên hoàn toàn không có kẻ thù bên ngoài tập kích gì hết, tất cả đều là giả. Là do cô điều khiển con rối gây ra vụ nổ, là do cô điều khiển cô gái Thứ Tư làm ra hành động khác thường. Đây là một âm mưu nhằm vào một mình Tổng đội trưởng, để khiến Tổng đội trưởng tự tay giao phần trung tâm cho cô.
Toàn thân Tổng đội trưởng run rẩy: “Tại sao? Russell, tại sao cô lại muốn phản bội tôi?”
Cuối cùng có thể dỡ xuống được lớp ngụy trang, khí chất của Russell biến đổi mạnh từ đóa hồng đất Lục Châu vừa dịu dàng lại vừa nóng bỏng trở thành Nhuế Nhất Hòa lãnh đạm xa cách.
“Bởi vì tôi là người chơi mà!”
Nhuế Nhất Hòa nói tiếp: “Cho dù tôi không phải là người chơi mà là người vốn sinh sống trong thế giới này đi chăng nữa thì tất cả những gì đã làm cũng không được tính là phản bội đâu chứ nhỉ? Tổng đội trưởng... Hẳn là tôi nên gọi ngài là khối Rubik công nghệ cao mới đúng, không phải là anh đã làm Tổng đội trưởng lâu quá rồi nên quên mất ‘trung thành’ cũng là do anh lừa gạt mà có đấy chứ? Lúc thôi miên người khác thì đừng thôi miên luôn cả chính mình nữa nhé.”
“Đúng, thôi miên. Rõ ràng là cô đã bị tôi thôi miên rồi mà. Russell, có phải cô đã thoát khỏi khống chế rồi không? Russell, trạng thái thôi miên! Russell, tiến vào trạng thái thôi miên đi!”
Nhuế Nhất Hòa đã không cần phải giả bộ nữa rồi, cô hờ hững nói: “Từ trước tới giờ anh chưa từng thôi miên tôi thành công đâu.”
Những lời này như một cây dao, cắm vào ngực Tổng đội trưởng. Cuộc đời của AI chưa từng trải qua tâm tình phức tạp như vậy bao giờ, kinh ngạc, bối rối, đau khổ, không dám tin, sự thật đã bày ra trước mặt nhưng lại không dám tin tưởng.
“Chuyện này không thể nào... Đây không phải là sự thật...”
Trong miệng nói là không thể nào nhưng sắc mặt của anh ta lại dần dần tối sầm lại.
Tên Tổng đội trưởng khoác lên mình bộ đồng phục biểu trưng cho Đội hộ vệ lại đang tan ra nhanh chóng như ngọn nến đang cháy vậy. Anh ta nhìn đôi tay bị biến dạng của mình với vẻ sợ hãi, hô đến nỗi khàn cả giọng: “Russell, tôi đối xử với cô không đủ tốt sao?”
Tổng đội trưởng có đối xử tốt với Russell không? Ờm, không thể nói là rất kém. Nếu không có quyền hạn mà khối Rubik công nghệ cao ban cho thì Nhuế Nhất Hòa sẽ không tài nào gây ra một vụ tập kích giả, không thể dễ dàng đạt được mục đích được.
Nhưng bản chất của cái tốt này là lợi dụng, ngay cả sự tín nhiệm cũng đều là bởi vì độ thích ứng với thôi miên của ‘Russell’ là trăm phần trăm, tuyệt đối sẽ không phản bội khối Rubik công nghệ cao.
“Cái mà anh gọi là tốt với Russell chỉ là căn cứ vào nhu cầu của anh mà thôi, cải tạo tính cách của Russell, tiến hành thí nghiệm thôi miên trên người Russell một cách tùy ý. Không, không phải là anh đang đối xử tốt với cô ấy mà là đang lợi dụng cô ấy. Đừng có mà bày ra bộ mặt người bị hại nữa, hẳn là anh nên hiểu rõ hơn ai hết: Loài người và anh, vốn là kẻ địch trời sinh một mất một còn.”
Toàn thân Tổng đội trưởng đều đang từ từ tan chảy, gương mặt cũng vậy, chỉ có thể nhìn thấy ngũ quan một cách mơ hồ, không thấy rõ biểu lộ của anh ta lúc này.
“Tôi không rõ, thế giới Rubik không tốt sao? Ở đây không có cơn đói, không có bệnh tật, mỗi người đều có thể ăn no mặc ấm. Mà những gì loài người cần làm chỉ là cung cấp cho tôi một chút năng lượng nhất định thôi mà.”
“Tôi nghe như kiểu loài người là những con heo được anh nuôi nhốt vậy.” Nhuế Nhất Hòa trợn trắng mắt: “Những gì tôi thấy là chính anh dẫn dụ loài người mê muội với mạng lưới ảo, dùng cách nước ấm nấu ếch, khống chế tư tưởng của bọn họ. Có lẽ là anh sợ số lượng người quá nhiều sẽ tạo thành một tập thể, cho nên cố ý biến mỗi người thành đảo hoang, như vậy thì sẽ không tạo thành mối uy hiếp đối với anh nữa. Tuổi thọ của con người có hạn, đến khi bọn họ già đi trong thế giới ảo, anh sẽ phủi bỏ trách nhiệm mà rời đi. Thế giới diệt vong, loài người tuyệt chủng. Anh không phải là kẻ địch của loài người thì là cái gì nữa?”
Khối Rubik ảo: “... Luôn miệng nói về toàn bộ loài người, nguyên nhân cô hủy diệt tôi rõ ràng là vì nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cô cũng sẽ chết. Hừ, cô có từng nghĩ tới việc chú của cô mà biết được chân tướng thì sẽ tuyệt vọng nhường nào chưa. Xem tôi kìa, tôi cũng quên béng mất là cô vốn không phải là Russell đấy.”
“Cứu vớt thế giới và hoàn thành nhiệm vụ lại không xung đột với nhau mà.”
Phần trung tâm đã bị phá hủy, khối Rubik vỡ nát là kết quả chắc chắn sẽ xảy ra, Nhuế Nhất Hòa phát hiện khối Rubik ảo chỉ còn lại cái miệng là có thể dùng được, nỗi lo về việc bị phản công không còn, cô cũng thả lỏng, dùng một tâm thái nhàn rỗi mà nói chuyện phiếm với anh ta.
“Tôi không còn lựa chọn nào khác, nếu được chọn thì tôi thà mong muốn chết một cách tỉnh táo còn hơn là tiếp tục sống một cách mơ hồ như anh. Sai lầm trước kia đã được tạo thành, vì để che giấu tất cả mà lại đi dung túng cho sai lầm tiếp theo đó. Đám thành viên Đội hộ vệ đều là những kẻ rất đáng gờm đấy.”
“Tôi không còn gì để nói nữa.”
Tổng đội trưởng ngã xuống mặt đất, chỉ còn lại một hình hài con người không rõ hình dáng.
“Thật không ngờ tôi sẽ bại dưới tay cô, tôi còn coi cô thành vũ khí bí mật nữa... Loài người các cô có một câu nói như thế nào nhỉ... Đi đêm lắm có ngày gặp ma.”
Nhuế Nhất Hòa nở nụ cười tỏ vẻ từ chối cho ý kiến: “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi lừa người khác đấy, anh nên tự trách mình không có con mắt tinh tường đi.”
Tổng Đội Trưởng: “...” Anh ta bị chọc tức tới mức tốc độ tan chảy cũng trở nên nhanh hơn.
Sau khi cảnh tượng như mộng ảo sụp đổ, chín mươi chín tầng lộ ra dáng vẻ lúc đầu. Chỗ này trống rỗng không có gì cả, nhưng là chỗ cao nhất trong toàn bộ Lục Châu. Nhuế Nhất Hòa nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ sát đất, có thể thấy rõ khối Rubik đang treo lơ lửng giữa không trung.
Phía trên khối Rubik khổng lồ này có một vết nứt.
Dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy khối Rubik. Vết nứt càng lúc càng lớn.
“Rắc rắc, rắc rắc...”
Cuối cùng, khối Rubik dường như không chịu nổi áp lực nữa, nổ tung. Mảnh vỡ bắn về phía tầng chín mươi chín của tòa nhà trụ sở chính, mảnh vỡ bay nhanh nhất rơi vào trong tay Nhuế Nhất Hòa.
Nhiệm vụ hoàn thành!
Trước khi Nhuế Nhất Hòa mất đi ý thức có nghe thấy giọng nói quen thuộc của khối Rubik công nghệ cao. Giọng nói này vô cùng yếu ớt, cố chấp dò hỏi: “Russell, nói tôi nghe, tên thật của cô là gì...”
TYT & Thảo Vân team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT