Tổng bộ đội hộ vệ Lục Châu. Tầng chín mươi tám, trong phòng điều trị, Nhuế Nhất Hòa mặc một đồng phục bệnh nhân màu lam có hoa văn, nằm trên giường bệnh.
Ngồi bên cạnh là cô gái Thứ Sáu mặc áo choàng trắng, trong tay cầm hộp đổi thuốc màu bạc. Cô ấy dùng kẹp lấy ra một miếng băng gạc, thoa lên miệng vết thương của Nhuế Nhất Hoà.
Nhuế Nhất Hòa khẽ hít hà một tiếng, cô gái Thứ Sáu liền vội hỏi: "Đau không? Xin lỗi nhé, là do tôi bất cẩn quá."
"Không sao, không phải lỗi của cô mà."
Động tác của Thứ Sáu đã rất nhẹ nhàng, là do cô bị thương quá nặng, tất nhiên sẽ đau đớn. Vết thương trên cánh tay, phần lưng cô đều là laser của Lôi Chấn Tử tạo thành, sâu đến mức thấy cả xương. Hơn nữa trong lúc trị liệu, vết thương còn xuất hiện tình trạng bị hoại tử.
Vết thương đã được khâu lại nên không thể không cắt chỉ thêm một lần để cắt bỏ phần thịt thối. Tất nhiên có thể sử dụng thuốc tê, nhưng khi nó hết tác dụng, vết thương vẫn sẽ đau đớn.
Sau khi cô gái Thứ Sáu rời đi, tổng đội trưởng đẩy cửa đi vào. Anh ta tự tay gọt một quả táo, đưa cho Nhuế Nhất Hòa.
"Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị thương nặng như vậy. Haizzz, tất cả đều là vì bảo vệ tôi. Tội nghiệp quá, ăn đi!"
Anh trai tổng đội trưởng đích thân gọt táo, Nhuế Nhất Hòa đưa tay nhận lấy, đặc biệt cảm động. Nước mắt viền quanh hốc mắt, tình cảm vô cùng chân thành tha thiết, giọng điệu kích động nói: "Tôi là con gái một, không có anh chị gì, không biết cảm giác có anh trai là như thế nào. Kỳ lạ là tôi luôn cảm thấy tổng đội trưởng thân thiết giống như anh trai. Hơn nữa ngài không chỉ là anh trai của tôi, mà còn là tuyến phòng thủ quan trọng nhất của Lục Châu. Dị chủng đã tiêu diệt lại một lần nữa xuất hiện, đây chính là thời điểm nguy cấp. Có thể dùng vết thương của tôi, đổi lấy bình yên vô sự của ngài, đúng là một vụ buôn bán có lời. Còn việc bị thương..."
Nhuế Nhất Hòa dùng tay xoắn một lọn tóc, ngượng ngùng nói: "Lúc tôi bốn tuổi, vì chơi đùa với người khác, từng bị một con dao gọt trái cây đâm vào tim, suýt chút nữa đã mất mạng. So với lần này, có lẽ lúc đó còn nguy hiểm hơn nhiều."
Tổng đội trưởng kinh ngạc hỏi: "Còn có chuyện như vậy à?"
"Ừm." Nhuế Nhất Hòa cắn một miếng táo, mơ hồ không rõ nói: "Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì, là chú Mike kể cho tôi. Sau khi nghe xong chuyện này, ban đêm tôi còn nằm mơ đến chuyện khi còn nhỏ."
Trong khoảng thời gian ở chung, Nhuế Nhất Hòa đã phát hiện tổng đội trưởng không thích nói về những chuyện có liên quan đến quá khứ trong thế giới thực. Nghiêm phòng tử thủ, hi vọng mỗi người đều có thể dùng mười mấy năm trong thế giới Rubik che phủ quá khứ.
Quả nhiên, tổng đội trưởng đã nhảy qua chủ đề ‘lúc còn bé’ này, không hỏi nội dung giấc mơ mà nói đến tiến triển việc truy bắt dị chủng.
Tiến triển này đã hẹn trước là chẳng có chút tiến triển nào.
Bọn họ thông qua qua máy định vị tìm thấy một cứ điểm của quân phản kháng, nhưng chỉ bắt được mấy đầu mục nhỏ của quân phản kháng. Không bắt được Lôi Chấn Tử, sau đó máy định vị đã bị mất tín hiệu.
Về phần người tàng hình, bọn họ hoài nghi đó là một nhân viên của công ty Dreammaker Lục Châu. Nhưng trước mắt đã loại bỏ khả năng đó vì không khóa chặt được mục tiêu cụ thể.
Cuối cùng, anh ta vỗ vỗ tay Nhuế Nhất Hòa: "Cô phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi tốt. Sau đó phải trở nên mạnh mẽ hơn mới được, tôi còn cần cô bảo vệ."
Suýt chút nữa thì Nhuế Nhất Hòa đã phun ra một câu: ‘Tôi sẽ thề sống chết sẽ bảo vệ ngài.’
Lời này có nói ra miệng hay không thì cũng chẳng sao, bởi vì cô đã dùng sự thực chứng minh: Russell vừa trung thành vừa có năng lực, hoàn toàn có tư cách để anh trai tổng đội trưởng tin tưởng và trọng dụng.
Tổng đội trưởng đợi cô ăn xong quả táo thì rời đi. Là thật sự rời đi, chứ không phải giống lúc trước, thôi miên từng đội viên có tiếp xúc với Nhuế Nhất Hòa, sau đó quang minh chính đại ở bên cạnh cô, dùng đôi mắt giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm người khác nhìn chằm chằm vào cô.
Có thể không bị biến thái nhìn chằm chằm, tất nhiên là Nhuế Nhất Hòa sẽ rất vui vẻ. Càng đáng mừng hơn là thái độ của tổng đội trưởng với cô đã xảy ra thay đổi rất lớn. Vừa rồi, vậy mà lại không nói mấy câu kiểu thăm dò. Cô dùng cách phản thăm dò để đối đáp nên tự nhiên có thể phát hiện người hỏi tuyệt không đào hố để mình nhảy vào.
Điều này chứng minh tổng đội trưởng không còn hoài nghi cô nữa.
Về phần tin tưởng được bao nhiêu thì cô không xác định. Chẳng qua, người chơi tiến vào phó bản đều rất lợi hại, trước có Tả Luân Nhãn Vương Dương Phàm, sau có người tàng hình, Lôi Chấn Tử, cô đoán chừng sau lưng ‘quân phản kháng’ còn cất giấu một người chơi rất giỏi về mưu lược.
Tư liệu liên quan đến ‘quân phản kháng’, lúc trước cô có xem qua một chút. Một đám ô hợp tán loạn, không có bản lĩnh lái thuyền đến vùng biển Lục Châu. Chỉ trong thời gian ngắn mà lực liên kết, lực chấp hành đã mạnh lên rất nhiều, chắn chắn là do nội bộ đã có biến hóa lớn. Hơn nữa, những biến hoá gần đây rất dễ liên tưởng đến người chơi.
Có thời khắc người chơi chuẩn bị tiến công chính diện thì Nhuế Nhất Hòa tin mình tuyệt đối có cơ hội xoát điểm tín nhiệm.
Sau khi tổng đội trưởng đi, chú Mike lại tới, lột cho cô một quả cam. Một mặt vì cháu gái có thể bảo vệ tổng đội trưởng mà kiêu ngạo, mặt khác lại vì cháu gái gặp phải nguy hiểm mà lo lắng không thôi. Bởi vậy, trong lòng ông chú này vừa mâu thuẫn vừa phức tạp, không biết nên nói gì.
Cũng may mà cháu gái vẫn luôn trả lời tin nhắn, nên mới tìm được chủ đề.
"Bình thường rất ít thấy cháu dùng màn hình ảo, kết giao bạn bè à?"
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, ở trước ông chú hờ này, cô cảm thấy tự nhiên hơn ở trước mặt anh trai tổng đội trưởng nhiều. Dù sao, một người là chú thật, một người là anh trai giả.
"Cháu gặp được một người đặc biệt anh tuấn."
Nét mặt Mike nghiêm túc hẳn lên: "Chú có biết không?"
"Không đâu, anh ấy không phải người của đội hộ vệ. Còn lại thì cháu không thể nói nữa đâu, quan hệ giữa cháu và anh ấy vẫn chỉ là bạn bè rất đơn thuần."
Mike mới là kiểu phụ huynh đặc biệt văn minh, hơn nữa còn rất thông minh. Không hề để lộ ra chút ý nghĩ phản đối nào, thân là thành viên đội hộ vệ, chắc chắn không thể chịu thiệt rồi. Về phần tình huống bên nhà trai... yêu đương với thành viên đội hộ vệ thì phải trải qua xét duyệt.
"Nếu như cháu quen bạn trai, nhất định phải mang đến cho chú xem thử."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, trả lời Đệ Ngũ Triều Lãng: ‘Ngày mốt được nghỉ, chúng ta có thể cùng xem chương trình của anh.’
Nếu như có người lật xem ghi chép hai người nói chuyện phiếm, sẽ phát hiện là Bạch Triều Lãng dùng từ khoá để tìm kiếm, rồi gửi lời mời thêm bạn tốt, sau đó Nhuế Nhất Hòa vui vẻ đồng ý lời mời. Hai người nói chuyện phiếm rất vui vẻ, cố ý tình chàng ý thiếp, rất nhanh đã hẹn xong thời gian gặp mặt.
Chú Mike vừa ra khỏi phòng bệnh, Jack tóc đen đã chống gậy nhảy vào.
Sau khi Nhuế Nhất Hòa cùng tổng đội trưởng bị bắt đi, Jack lập tức điều khiển phi thuyền đuổi theo, kết quả phi thuyền bị hoả lực của ‘quân phản kháng’ đánh rơi. Nếu không phải trên phi thuyền có áo an toàn thì anh ta đã lạnh ngắt luôn rồi, chỉ bị nổ thương một bên chân, có thể nói là phúc lớn mạng lớn.
Người này ngồi đối diện giường bệnh, đưa cho Nhuế Nhất Hòa một quả thanh long.
"Tôi ăn không nổi nữa đâu."
Nhuế Nhất Hòa liếc mắt: "Đội hộ vệ đi thăm bệnh, đưa trái cây cho người ta là truyền thống có ý nghĩa đặc biệt gì à?"
Jack: "..."
...
Ngày thứ mười lăm tiến vào phó bản, thời hạn chỉ còn lại một nửa.
Nhuế Nhất Hòa chốt cửa thay một bộ quần áo thường ngày, sau đó lái phi thuyền đi vào tòa nhà ký túc xá công nhân viên của công ty Dreammaker Lục Châu.
Tầng mười ba, phòng số 4, nhấn chuông cửa.
Cửa mở ra, đối tượng hẹn hò ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sofa làm cô giật nảy cả mình.
Sứ giả dẫn đường mặc một bộ trường bào bằng tơ lụa màu lam. Cổ áo, tay áo cùng vạt áo đều có thêu đóa hoa màu hồng, còn có một chút lá xanh làm nền. Trên cổ thì đeo dây chuyền mặt tua rua bằng kim loại màu vàng, dưới chân còn xỏ đôi dép nhựa trắng trong suốt.
Nhuế Nhất Hòa: "..." Cô có hơi sợ đám đội viên hộ vệ sẽ nghi ngờ mắt thẩm mỹ của mình.
Sứ giả dẫn đường... Không, bây giờ nên gọi là ngài Bạch Triều Lãng, đứng lên mời cô vào phòng.
Nhuế Nhất Hòa ôm một bó hoa bước vào, đưa cho anh, nhắm mắt lại lấy lòng: "Ngài Bạch, bộ đồ hôm nay ngài mặc thật sự rất đẹp."
Bạch Triều Lãng: "... Thật à? Rất ít người có thể cảm nhận, thưởng thức thứ nghệ thuật mà tôi theo đuổi. Cô Russell, cô giống hệt trong tưởng tượng của tôi, có năng lực thẩm mỹ rất ưu tú."
Đến nha! Tổn thương lẫn nhau đi!
Hai người liếc nhau, ăn ý dời ánh mắt đi.
Nhuế Nhất Hòa tin nếu sứ giả dẫn đường dám chủ động liên hệ với cô, thì nhất định có thể đảm bảo thân phận không có vấn đề. Cho dù có vấn đề cũng sẽ không liên luỵ đến người chơi. Phát hiện được thiết lập nhân vật của đối phương là một nhà nghệ thuật nóng lòng thể hiện bản thân, nhưng lại âu sầu thất bại, cô lập tức nhận ra hai người có thể quang minh chính đại thành lập quan hệ mật thiết.
Một là thiếu nữ tuổi mười chín, một là đàn ông độc thân trưởng thành, có quan hệ gì hợp lý hơn là hấp dẫn giới tính lẫn nhau chứ?
Tuy ở thế giới Rubik, phần lớn giới trẻ đều có khuynh hướng vĩnh viễn làm quý tộc độc thân hơn, cho dù muốn nói chuyện yêu đương, cũng có thể tìm AI làm bạn. Nhưng rõ ràng là Russell không có hứng thú với AI. Thứ cô khát vọng chính là có thể trở thành đội viên đội hộ vệ thật sự.
Bản thân Bạch Triều Lãng là nhà tạo mộng, một nghệ thuật gia đặc biệt độc hành, chỉ sợ cũng sẽ không cự tuyệt một ‘người yêu chân thực’ như vậy. Huống chi, đối phương còn là một thành viên trẻ tuổi của đội hộ vệ, một tiểu đội trưởng, dựa vào địa vị siêu nhiên, không chừng có thể cung cấp trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp của anh ta.
Hợp tình hợp lý quá còn gì.
Hai người ngồi trên ghế sofa xem chương trình nghệ thuật ‘Ngày mai hôm nay’ do ‘Bạch Triều Lãng’ làm đạo diễn.
Dùng hai chữ để miêu tả thì là rác rưởi, dùng bốn chữ để hình dung thì là rác rưởi bỏ đi, dùng một câu miêu tả: Có thể đạo diễn ra một chương trình nhàm chán thế này, cũng là một loại thiên phú.
Nhuế Nhất Hòa dùng tay chống cằm, khích lệ nhạt nhẽo: "Chương trình thật thú vị."
Bạch Triều Lãng: "..." Đây cũng là lần đầu tiên anh xem chương trình mà ‘Bạch Triều Lãng’ đạo diễn.
Hai người ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa, ghế sofa trở thành môi giới kết nối tâm linh của hai người.
Nhuế Nhất Hòa vội vàng dùng cách kết nối tâm linh, thành tâm thành ý khích lệ: "Học trưởng, chương trình anh đạo diễn thú vị lắm luôn í."
“Nói chuyện chính đi.”
Đại khái là vì tâm linh tương thông, Nhuế Nhất Hòa cảm nhận được sự xấu hổ ẩn dưới biểu cảm kiêu căng của sứ giả dẫn đường. Có lẽ là vì thiết lập nhân vật trong phó bản này quá xấu hổ đi? Với tính cách lãnh đạm của sứ giả dẫn đường mà nói, mức độ xấu hổ đã có thể dùng đầu ngón chân móc ra ba phòng ngủ một phòng khách luôn rồi.
Mệt mỏi tích tụ suốt hơn mười ngày nay của Nhuế Nhất Hòa đột nhiên bị quét sạch sành sanh.
"Thân phận của tôi, nhất định phải giữ bí mật."
Bị tổng đội trưởng thôi miên, người chơi chưa chắc đã chịu nổi. Ngay cả giáo sư Vương có Tả Luân Nhãn cũng không trụ vững thì người chơi trong toàn bộ phó bản đều khai báo cả thôi.
Cô cũng không dám giao mạng mình vào trong tay người khác.
“Tôi chỉ là trạm trung chuyển tin tức, tuyệt đối không tiết lộ thân phận của bất kỳ một người chơi nào.”
"Có tin tức gì mới không?"
“Bộ phận lõi trong tháp Lục Châu không phải là khối Rubik trung tâm.”
"Ừm, tôi biết rồi."
Nhuế Nhất Hòa cũng không kinh ngạc, thời điểm tổng đội trưởng để gã trung niên bụng phệ cùng anh ta đi vào tổng khu điều khiển thì cô đã biết bên trong tuyệt không thể là bộ phận lõi thật sự.
Cô đã có một kế hoạch hoàn thiện, chẳng qua chỉ thiếu sự tin tưởng tuyệt đối của tổng đội trưởng nữa thôi.
Trên màn hình khổ lồ trước mặt hai người, ‘Bạch Triều Lãng’ đang đứng trước tác phẩm hội hoạ bán thành phẩm, vẻ mặt say mê ngâm nga một bài thơ ca ngợi bản thân. Vừa tự luyến lại vừa tự phụ, dù có giá trị nhan sắc làm cơ sở thì cũng thấy rất buồn cười.
"Ha ha ha." Nhuế Nhất Hòa: "Tiết mục này thú vị ghê."
Bạch Triều Lãng: "..." Thú vị cái rắm gì, rõ ràng là cô đang cười nhạo tôi.
“Đây không phải là tôi, chỉ là một ‘thân phận’ giả.”
"Nhưng anh ta giống học trưởng y như đúc kìa."
Thật ra không phải giống nhau như đúc, là hoàn toàn không giống.
Bạch Triều Lãng đột nhiên đứng lên.
Nhuế Nhất Hòa tủm tỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Ngài Bạch, ngài muốn đi đâu vậy?"
"Tôi chiêu đãi không chu đáo, quên rót nước cho khách. Nhất định là cô khát rồi, đúng không?"
Khóe miệng Bạch Triều Lãng kéo lên thành nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Giống như một con mèo xù lông, mà Nhuế Nhất Hòa thì không muốn bị nó cào chảy máu nên cũng chỉ có thể trấn an.
"Cho tôi một cốc..."
Lúc đầu, Nhuế Nhất Hòa muốn nói là nước trái cây, nhưng sợ mình đang bị giám thị nên đổi giọng: "Một cốc cà phê, cám ơn nhé."
TYT & Thảo Vân team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT