Quả nhiên trêu đùa gây chết người là một di chứng của Tả Luân Nhãn. Nếu có người nói cho bạn biết rằng thế giới bạn đang sống là giả tạo, tất cả những gì bạn biết đều là lừa dối thì bạn sẽ suy sụp và phát điên cũng là điều bình thường. Hơn nữa, trước đó Khối Rubik đã tẩy não, sau đó lại có Tả Luân Nhãn phản tẩy não thì sinh ra phản ứng hóa học cũng là chuyện bình thường.
Vương Dương Phàm không biết gì về chuyện này, ông ta làm việc cũng không đủ cẩn thận.
Nhuế Nhất Hòa không có ý định tiết lộ danh tính của mình. Là một nội ứng cô nên tránh tiếp xúc với người chơi. Vì vậy, cô không có ý định đi vào phòng thẩm vấn, chỉ đứng ở quầy lễ tân nói chuyện với Jack. Cô nói về việc mình dành mấy tiếng đồng hồ với hai thiếu niên trong cao ốc Thornbird với giọng điệu rất bình thường.
Lúc nói đến phản ứng của cô gái rõ ràng cô đang kìm chế sự sợ hãi của mình, nhưng vì không muốn khiến mọi người cảm thấy mình nhát gan nên cô còn cố ý nói theo cách khá hời hợt: "Thành thật mà nói là tôi hơi sợ."
Jack cảm thấy hơi buồn cười.
Cô gái nhỏ thích sĩ diện.
Cô gái Thứ Năm luôn làm việc rất chăm chỉ, nội dung cuộc trò chuyện của hai người ở bên cạnh thực ra rất thú vị, nhưng cũng không thể quấy rầy đến cô. Đột nhiên, cô nhận được một tin nhắn, sau đó ngẩng đầu nói với Nhuế Nhất Hòa: "Russell, đội trưởng yêu cầu cô đến văn phòng gặp anh ấy."
Nhuế Nhất Hòa làm một động tác OK.
Phòng thứ hai là văn phòng của Mike. Ông ra hiệu cho Nhuế Nhất Hòa ngồi xuống nói chuyện, sau đó hỏi cô: "Cháu đã liên lạc với dì và dượng chưa?"
Nhuế Nhất Hòa mím môi nói: "Không ạ... Có gì hay mà liên lạc."
Nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của cháu gái Mike khẽ thở dài đổi chủ đề: "Hôm nay là ngày thứ ba cháu trở thành đội viên đội hộ vệ, cháu thấy thế nào?"
“Công việc của đội viên đội hộ vệ hoàn toàn khác với những gì cháu tưởng tượng…” Nhuế Nhất Hòa nắm chặt hai tay vào nhau, dao động không chừng: "Cháu cảm thấy không tốt lắm.”
Lúc sáng thấy tận mắt hai người chỉ trẻ hơn mình vài tuổi bị Jack bắn chết, cô đã cố nén khó chịu, nhưng trước mặt chú mình thì đã không thể che giấu được nữa.
Hai mắt Nhuế Nhất Hòa đỏ hoe.
Mike bối rối, vắt hết óc muốn an ủi cháu gái nhưng lại nghe thấy tiếng cháu gái mình hỏi: "Chúng ta đang làm việc đúng phải không ạ?"
Mike gật đầu: "Tất nhiên."
Nhuế Nhất Hòa ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Mike nói: "Cho cháu một ít thời gian, cháu có thể..."
"Không, Russell. Cháu không giống, cháu không cần thiết ép buộc bản thân đối mặt với thế giới tàn khốc này. Có lẽ mỗi đội viên đội hộ vệ đều cần bóp cò súng vào người cô tội, nhưng cháu thì không. Không phải là vì cháu là cháu gái của chú, là thân nhân duy nhất của chú, mà là bởi vì cháu khác biệt với những người khác, cháu có tài năng đáng kinh ngạc."
Chú Mike nói nhẹ nhàng: "Kết quả thí nghiệm ngày hôm qua đã có rồi. Một số người gặp sự cố sau khi tiếp xúc với cháu thì mức độ suy sụp đã giảm xuống. Thậm chí mức độ suy sụp của một số người còn giảm xuống dưới 60%. Họ có thể ra khỏi nhà tù, sống một cuộc sống tương đối bình thường. Tài năng của cháu có thể được ứng dụng tốt hơn trong các nhà tù dưới lòng đất."
Nhuế Nhất Hòa hơi ngạc nhiên, hỏi: "Bình thường những người canh giữ đều là những đội viên lớn tuổi đúng không ạ? Bởi vì những người suy sụp bị nhốt lại đều là nguồn lây nhiễm sự suy sụp tinh thần. Nghiên cứu liên quan cho thấy con người ở tuổi năm mươi trở lên sẽ có khả năng bị suy sụp tinh thần giảm đến mức thấp nhất. Vì vậy, một số đội viên đã nghỉ hưu sẽ được mời trở lại làm quản giáo nhà tù."
Mike không ngạc nhiên khi cháu gái của mình biết điều này, bởi vì đây là hiểu biết thông thường, những hiểu biết thông thường sẽ được cấy ghép trực tiếp vào tâm trí người chơi. Ông cười nói: "Các chuyên gia nhất trí cho rằng khả năng bị lây nhiễm bệnh của cháu còn thấp hơn những đội viên đã về hưu.”
Hôm qua, lời nói và việc làm của Russell trong nhà tù dưới lòng đất đã được hàng trăm chuyên gia theo dõi. Bất kỳ kết luận nào đội hộ vệ rút ra đều là kết quả của việc kết hợp phân tích dữ liệu của chủ não và phân tích hành vi của con người.
"Trong lòng chú thì càng muốn cháu chọn làm người canh giữ trong ngục giam dưới lòng đất hơn. Bởi vì chú biết rất rõ giết chóc chỉ có thể mang lại đau đớn, chỉ có cứu rỗi mới có thể mang lại hạnh phúc cho con người."
Mike hy vọng Russell sẽ hạnh phúc hơn mình. Ông là một đội trưởng, một đội viên đội hộ vệ cấp cao, ông biết chọn thời điểm nào để đưa ra đề xuất thì người mới sẽ dễ chấp nhận hơn.
"Vậy còn suy nghĩ của cháu thì sao?"
"Cháu đồng ý." Có thể thấy được mắt thường rằng biểu hiện của Nhuế Nhất Hòa đã buông lỏng hơn. Dường như cô không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
Mike thầm nghĩ hai đứa trẻ bị giết ngay trước mặt vẫn khiến con bé bị dọa sợ rồi.
"Đây là một lựa chọn đúng đắn. Ngày mai cháu có thể đến báo cáo với nhà tù dưới lòng đất."
Mike mỉm cười nói: "Chúc mừng cháu, Russell. Cháu đã trở thành người mới được thăng chức nhanh nhất."
Mỗi người quản giáo đều là những đội viên đội hộ vệ trải qua nhiều trận chiến được tuyển trở lại, cấp thấp nhất của họ cũng là tiểu đội trưởng. Vì tính chất đặc thù nên Nhuế Nhất Hòa đã trở thành một người canh giữ, nhưng cấp bậc của cô cũng sẽ được điều chỉnh tăng lên.
Cô đã vượt qua bài kiểm tra vào lúc nửa đêm để trở thành một đội viên đội hộ vệ thực tập.
Sau đó vào ngày thứ hai cô lại có biểu hiện tốt trong một vụ án lớn và được chuyển chính thức.
Đến ngày thứ tư thì cô được thăng cấp làm cán bộ tầng trung.
Mike cũng không nhịn được mà muốn cười, có ngồi tên lửa cũng chẳng nhanh được như vậy.
...
Sáng sớm, Nhuế Nhất Hòa đến nhà tù dưới lòng đất. Cô mặc bộ âu phục mang tính biểu tượng của đội hộ vệ, nhưng họa tiết của huân chương không gian hơi khác so với trước đây. Vốn dĩ là một sa mạc và một Lục Châu, nhưng bây giờ đã có thêm một ngôi sao phía trên Lục Châu.
Nếu họa tiết đổi thành ngôi sao và mặt trăng trên bầu trời thì có nghĩa là cấp bậc đại đội trưởng.
Nếu họa tiết là bầu trời, mặt trời, ngôi sao và mặt trăng thì người đeo huân chương không gian là người lãnh đạo duy nhất của đội hộ vệ, Tổng đội trưởng.
Lúc 8:05, Nhuế Nhất Hòa bước vào văn phòng của mình. Nội dung công việc của quản ngục đã được cô gái Thứ Ba sao chép trước cho cô.
Trong mỗi khu vực chỉ có một người canh giữ, có hai người luân phiên. Nhuế Nhất Hòa sẽ không gặp được các đồng nghiệp của mình ở đây. Cô yêu cầu người máy mang một tách cà phê đến, ngồi trên chiếc ghế sô pha êm ái, sau đó chọn một tù nhân trong danh sách để rô bốt đưa người đó đến văn phòng.
Nội dung công việc của Nhuế Nhất Hòa nhiều hơn những người canh giữ thông thường khác một mục, đó là trấn an những người suy sụp và trò chuyện với họ.
Người đi vào văn phòng là một phụ nữ hai mươi tám tuổi. Năm ngoái, bà cô ấy đã qua đời. Bởi vì quá đau buồn, không thể thoát khỏi nỗi đau nên cô luôn nhìn thấy bà của mình trong giấc mơ. Đây là một người phụ nữ khá lý trí, khi cảm thấy tình trạng của mình không ổn cô đã lập tức quyết định đi khám tâm lý để nhờ giúp đỡ.
Các phòng trị liệu tâm lý ở khu vực sa mạc đều được trang bị máy quét mức độ suy sụp.
Giá trị suy sụp của người phụ nữ này bị kẹt ở mức 60%, cô được đưa vào nhà tù dưới lòng đất. Hơn một năm nay, mức độ suy sụp của cô vẫn luôn không tăng không giảm.
Nhuế Nhất Hòa trò chuyện với cô bằng thái độ thân thiện, nội dung câu chuyện dần hướng đến những cảnh trong giấc mơ.
"Bà của tôi đã ngủ thiếp đi khi đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách. Mi mắt tôi trĩu nặng, thỉnh thoảng tôi mới mở mắt ra và thấy bà đang nằm nghiêng với một cái vòi rất dài cắm vào sau cổ... Thỉnh thoảng tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng bà nội ngáy mà không mở mắt được.”
Cô vẫn luôn mơ cùng một giấc mơ.
Điều này khiến Nhuế Nhất Hòa cảm thấy mình đã chọn đúng người để trò chuyện. Tuy người chơi Vương Dương Phàm đã bị bắt nhưng phương hướng nhiệm vụ của ông ta rõ ràng là đúng đắn. Chỉ có cách tìm ra cái gì là thật và cái gì là giả trong thế giới Rubik thì mới có thể tìm ra cốt lõi của Khối Rubik công nghệ cao.
Cách làm của Vương Dương Phàm cũng không sai, ông ta tin rằng trong thế giới ảo chỉ có ký ức của con người là có thật. Chỉ cần nó đã từng tồn tại thì chắc chắn sẽ có dấu vết. Cho dù nó bị thay đổi đến mức không còn nhận ra được thì vẫn có thể tìm ra manh mối.
Sai lầm lớn nhất của Vương Dương Phàm là tự tin, có được Tả Luân Nhãn khiến ông ta nghĩ thế giới ảo là sân nhà của mình. Sai lầm tiếp theo là nguồn thông tin quá ít, thậm chí ông ta còn không biết rằng đã có những trường hợp tử vong do trò đùa ác ý của đám trẻ em trên địa bàn khu mười bảy.
Chỉ cần người ta đắm chìm vào trong niềm hạnh phúc do màn hình ảo mang lại thì họ sẽ không quan tâm đến sự nguy hiểm của thế giới thực.
Sự kiện tử vong sẽ không được đưa tin.
Ngay cả sự kiện lớn là cục trình báo suýt chút nữa thì bị nổ tung vào ngày hôm kia cũng không khiến nhiều cư dân bị kinh động.
Vương Dương Phàm không hề đề phòng, hoàn toàn không biết mình đã thu hút sự chú ý của đội viên đội hộ vệ, lại còn muốn lợi dụng người doanh nhân giàu có kia để vào được Lục Châu... cuối cùng đã ngã ngựa rất thảm.
Sau khi đưa người phụ nữ đi Nhuế Nhất Hòa mời một tù nhân khác có giá trị suy sụp ở điểm vừa đạt giới hạn. Tất nhiên cô chỉ chọn những tù nhân vô tội, những người không thực sự phạm tội. Đó là những người chấp nhận hoàn cảnh của bản thân khá tốt và có thể giao tiếp được.
Những người này đáng được thông cảm, đáng được giúp đỡ, là những mục tiêu cần được ưu tiên trấn an.
Nếu không sợ vấn đề sụp đổ thiết lập nhân vật thì Nhuế Nhất Hòa thực sự muốn nói cho những tù nhân đang kêu gào kia rằng thế giới này chỉ là giả dối thôi.
Mười một giờ đêm, cô đã hoàn thành báo cáo và bàn giao xong, sau đó vì không phải làm ca đêm nên đúng giờ rời khỏi văn phòng. Đèn trong văn phòng gần đó đã được bật sáng chứng tỏ đồng nghiệp đã đến đúng giờ và đã bắt đầu công việc. Tuy nhiên, cửa phòng người này đang đóng. Rõ ràng là đội viên làm tiếp ca cô không muốn bị đồng nghiệp mới quấy rầy. Nhuế Nhất Hòa cũng thuận theo, cô đi đến nhà ăn ở tầng một dùng bữa tối.
"Russell, bên này!"
Nhuế Nhất Hòa chỉ biết vài người, người có thể gọi cô lớn tiếng như vậy trong nhà ăn cũng chỉ có một người, là sếp cũ, Jack tóc đen.
Người này là chính lý do cô đến nhà ăn, Jack có thói quen ăn khuya.
“Chúc mừng cô được thăng chức.” Sếp cũ chúc mừng cô với vẻ ghen tỵ. Trước mặt anh ta là bánh cuốn mì thịt băm khoai tây và một bát súp.
Nhuế Nhất Hòa ngáp một cái: "Tổng đội trưởng, mỗi bữa cơm anh đều ăn cái này sao?"
“Vớ vẩn, chỉ có bữa sáng và bữa khuya là hai món cũ thôi.” Jack tóc đen ăn xong món súp bắt đầu làm ông già đa cấp: “Có muốn ăn thử không?”
Nhuế Nhất Hòa lạnh lùng từ chối, đang suy nghĩ làm sao kéo chủ đề về Vương Dương Phàm thì Jack đã chủ động đề cập tới: "Chim lớn rồi, rừng nào cũng có. Tôi đã nhờ một chuyên gia phân tích logic hành vi của Vương Dương Phàm trong những năm gần đây. Cô có biết tôi đã phát hiện ra điều gì không?"
Nhuế Nhất Hòa hỏi tiếp lời: "Cái gì?"
"Khoảng năm ngày trước Vương Dương Phàm đột nhiên có được siêu năng lực. Điều này khiến mức độ suy sụp nhanh chóng tăng lên, tính cách của ông ta cũng thay đổi đáng kể!"
Nhuế Nhất Hòa kinh ngạc hỏi: "Siêu năng lực?"
“Đúng vậy, siêu năng lực.” Jack tóc đen hạ giọng, nói một cách bí ẩn: "Nhìn thẳng ánh mắt ông ta sẽ thấy được địa ngục”.
"Chờ đã." Nhuế Nhất Hòa bẻ ngón tay: "Năm ngày trước không phải là ngày tôi gia nhập đội sao? Ông ta có siêu năng lực, tôi cũng có siêu năng lực... À, tôi cũng được coi là siêu năng lực chứ?"
"Cô gái nhỏ này có bệnh gì à, sao cứ đem so sánh với mấy thứ bẩn tưởi với mình nhỉ." Jack bó tay, miệng cắn một ngụm lớn bánh cuộn: "Mau ăn đi, ăn xong thì về đi ngủ."
TYT & Thảo Vân team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT