Cuộc thẩm vấn của Tưởng Hoài An và Chu Thành như đang lâm vào tình huống bế tắc, hai ông lão lớn nhìn nhau, đối với cô gái nhỏ vẫn luôn ‘khóc nức nở’, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào. Coi như là vì án mạng, thế nhưng sao cảnh sát cũng phải đến giảng đạo lý với nhân tình? Tuy nói người ta là vì ‘bán dâm’ nên mới bị mang tới đây, nhưng xét cho cùng thì dường như cũng là người bị hại, bọn họ còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, chỉ hỏi một số tin tức cơ bản thôi mà đã khóc cả tiếng đồng hồ, thật khủng khiếp mà.
“Ui cha...Mau lau nước mắt đi…” Chu Thành nhăn mặt, rút ra một tờ khăn giấy từ bên cạnh, đưa tới dọc theo mặt bàn: “Cái này...Trên đời làm gì có chuyện không vượt qua được rào cản, tương lai còn dài, cô lại vẫn còn trẻ như vậy...Đúng không?”
Có lẽ là do hai người tuy vụng về nhưng lại cố hết sức để giải phóng hết thiện ý trên người, Quách Hân có thể coi như không khóc nữa, tuy rằng vẫn thút tha thút thít nức nở, nhưng hiển nhiên cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều so với vừa rồi. Cô ấy lấy khăn giấy, xì mũi, trong mắt chứa đựng nước mắt rưng rưng, nhìn như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Hay là chúng ta nói về Vương Thục Tĩnh này trước nhé? Sau khi cô bị Hồ Kiều đưa đi, còn có liên lạc với cô ta không?” Tưởng Hoài An quyết định tạm thời tránh đi những điều không vui mà cô gái nhỏ đã trải qua, dù sao thì cũng là hai vụ án riêng biệt, những cái đó chờ đến lúc tâm lý cô ấy có thể tiếp nhận được thì hỏi cũng không muộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT