Cuối cùng ông ta nuốt một ngụm nước miếng, mấp máy môi, bởi vì trong lòng không chắc chắn nên không thể nói ra một lời ngụy biện nào. Ông ta sợ nói nhiều sẽ sai nhiều, lại khiến cảnh sát nắm được sơ hở.

“Tự ông cân nhắc đi, liên quan đến án mạng hay thành thật khai báo thì sẽ có lợi hơn cho hai người.” Ngôn Thiếu Huy lại khôi phục dáng vẻ bất cần, cơ thể hơi thả lỏng dựa vào ghế, liên tục ấn cây bút trong tay làm âm thanh lách tách vang vọng trong phòng.

"..."

Sau hơn nửa giờ, Diệp Yên Nhiên và Ngôn Thiếu Huy đi ra ngoài, ngay sau đó lại đi vào phòng quan sát bên cạnh phòng thẩm vấn của đám Tưởng Hoài An. Qua tấm kính trên tường, có thể nhìn thấy Lý Long Đán đang run rẩy trước giọng nói lớn hơn người thường của Tưởng Hoài An, thiếu chút nữa thì ngay cả nói cũng không nói được.

Không bao lâu sau, Lý Long Đán cũng ngập ngừng hoàn thành cuộc thẩm vấn. Sau khi Tưởng Hoài An và La Chí Cương rời đi, toàn thân ông ta đổ đầy mồ hôi, ngã phịch xuống ghế thẩm vấn.

Sau vài giây, cánh cửa phòng quan sát được kéo mở từ bên ngoài.

Sau khi Tưởng Hoài An và La Chí Cương bước vào, họ báo cáo với Ngôn Thiếu Huy trước: "Theo lời khai của Lý Long Đán, ông ta và Đường Hoàng Mộc đều không có công việc gì chính đáng, hằng ngày cả hai người đều chơi bời lêu lổng. Sau đó không biết làm sao lại thông đồng với nhau, ban ngày vào trong nội thành trộm bình ắc quy, buổi tối sẽ vận chuyển về trong thôn. Bởi vì ngày thường vốn không có người qua lại trước ngôi nhà cũ nát trong hiện trường vụ án kia, nên bọn chúng đã giấu đồ trộm ở đó, dồn đủ một đợt thì sẽ đem bán."

"Trước đó, Lý Long Đán thấy vài xe cảnh sát dừng trước ngôi nhà cũ nát nên cho rằng bọn họ đã bị lộ. Vì thế ông ta đã bàn bạc với Đường Hoàng Mộc, đi qua hỏi người trong thôn để tìm hiểu tình hình thì phát hiện không liên quan gì đến chuyện ăn cắp vặt của bọn họ, cho nên lá gan cũng lớn hơn. Bọn chúng lại nghĩ ngộ nhỡ cảnh sát chúng ta phá án phát hiện ra đồ ăn trộm của chúng thì nguy thật, vì vậy nên mới muốn bám vào đầu tường để xem tình hình, không ngờ lại bị phát hiện.”

Nghe vậy, Ngôn Thiếu Huy khẽ gật đầu: "Lời khai của hai người này không chênh lệch bao nhiêu, chỉ khác ở chỗ ai là kẻ chủ mưu trong chuyện ăn cắp vặt thôi. Theo tính toán của pháp y, thời điểm thi thể bị ném ở đó là khoảng bốn, năm giờ sáng. Họ thường xuyên ra vào ngôi nhà hoang đó, chẳng lẽ không nhận thấy điều gì bất thường vào rạng sáng sao?"

Tưởng Hoài An lắc đầu: "Phần lớn là bọn họ đều đi qua lúc nửa đêm, chưa bao giờ tới đó vào rạng sáng."

"Vị trí của ngôi nhà hoang cũng không dễ tìm. Nếu người vứt xác không phải là người quen thuộc với thôn Bình Sơn… Vậy thì anh ta đã điều tra địa hình, tìm hiểu tình hình xung quanh rồi." Ngôn Thiếu Huy xoay người về phía tấm kính, như thể đang nói chuyện với chính mình.

Nói xong, anh im lặng hơn mười giây, sau đó vươn tay lấy một bảng ghi chép khác của Tưởng Hoài An. Anh ghép hai bảng ghi chép lại với nhau rồi đưa xuống dưới mí mắt của Diệp Yên Nhiên.

"..."

Diệp Yên Nhiên nhận lấy bảng ghi chép, nghi ngờ nhìn về phía đối phương, hai mắt mở to vô cùng thắc mắc.

"Chúng tôi được Sở cảnh sát thành phố Minh Thiệu ủy thác đến đây để điều tra vụ mất tích hàng loạt, không phải để giải quyết kiểu trộm cắp này. Làm phiền cô giao hai bảng ghi chép này cho cấp trên cô, chính thức chuyển giao vụ án này cho đại đội chuyên án." Ngôn Thiếu Huy nhướng mày, phá lệ giải thích với cô.

Nhưng Diệp Yên Nhiên nhìn kiểu gì cũng thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh, giống như cho rằng khả năng lĩnh hội của cô kém vậy. Hơn nữa mấy lời này cũng khinh người quá đấy, tổ điều tra đặc biệt của các người ghét bỏ mấy vụ án trộm cắp bình ắc quy này, vậy đại đội chuyên án sẽ thích chắc? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô không kiềm chế được nữa mà lén liếc anh bằng nửa con mắt, rồi lập tức bĩu môi định rời đi.

“Đúng rồi.” Thế nhưng Ngôn Thiếu Huy lại gọi cô lại, trước tiên là nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Chắc là bây giờ trong sở cũng không còn ai đâu, cô về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi, sáng mai đem tài liệu đến giao cho đội trưởng Trương là được."

"?"

Mặc dù không hiểu ý tứ trong lời nói của người đàn ông nhưng Diệp Yên Nhiên vẫn lên tiếng đáp lại, sau đó rời khỏi phòng quan sát và vào thang máy.

Khi thang máy bắt đầu đi xuống, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, chẳng lẽ là...

Những lời Ngôn Thiếu Huy nói có được xem như là đang quan tâm mình không?

Ngay khi suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì đã bị cô ép xuống. Đùa chứ, tuy mới quen nhau một ngày nhưng cô cũng có thể cảm nhận được đối phương là người như thế nào, hai chữ 'quan tâm' này thực sự không phù hợp với anh ta.

Tuy nhiên đúng là cô cần nghỉ ngơi một chút, chưa kể đến sự khó chịu của cơ thể do vết thương ở lưng và cơn cảm lạnh trước đó, chỉ nói về chuyện sống lại sau khi chết thôi cũng đủ cho cô cần một nơi yên tĩnh để tiêu hóa một phen.

Ting!

Thang máy dừng ở lầu một, cô chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Yên Nhiên tràn đầy năng lượng đẩy cửa văn phòng đại đội chuyên án, lúc cô xuất hiện, căn phòng vốn náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh lại.

"Yên Nhiên à, nghe nói cô bị tai nạn xe cộ à? Cô không sao chứ?"

"Yên Nhiên, tôi nghe nói ngày hôm qua cô bị một kẻ tình nghi đánh hả?"

"Yên Nhiên..."

Đột nhiên các sếp lớn bắt đầu vội vàng quan tâm, làm cô phải vất vả lắm mới trả lời hết một lượt. Cuối cùng, Diệp Yên Nhiên bước đến chiếc bàn to lớn và lộn xộn bên cửa sổ, theo quy tắc gọi một tiếng "Đội trưởng Trương" rồi đặt bảng ghi chép trên mặt bàn.

Trương Hữu Vinh cầm hai phần ghi chép kia lên, nghe cô báo cáo với vẻ mặt bình tĩnh. Sau khi trầm ngâm một lát, anh ta cũng không tức giận mà chỉ khẽ thở dài: "Diệp Yên Nhiên, trước đây là do tôi đã thiếu cân nhắc. Từ hôm nay cô trở về đây đi, tôi sẽ sắp xếp Triệu Hữu Hiên qua tổ điều tra kia."

Diệp Yên Nhiên có hơi giật mình, chắc là những chuyện xảy ra liên tiếp ngày hôm qua thật sự đã hù dọa Trương Hữu Vinh một phen, nếu không anh ta cũng sẽ không cam lòng để cảnh sát hình sự lão làng Triệu Hữu Hiên đi.

Cô đang vắt óc suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, nhưng không ngờ Trương Hữu Vinh lập tức đưa ra quyết định, cao giọng phân phó cho Triệu Hữu Hiên vừa bước vào: "Hữu Hiên, lát nữa anh hãy đi báo cáo bên tổ điều tra đi."

Ai ngờ Triệu Hữu Hiên không lên tiếng trả lời mà chỉ nháy mắt, tần suất giật giật mắt khiến người ta suýt nữa tưởng anh ta bị trúng gió.

Trương Hữu Vinh cau mày đang muốn mở miệng quát mắng, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng đi vào phía sau Triệu Hữu Hiên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Đội trưởng Trương.” Ngôn Thiếu Huy nở nụ cười vô hại với mọi thứ xung quanh: “Nếu trước đó anh đã cử người đến tổ chúng tôi, vậy thì hiện tại Diệp Yên Nhiên cũng có thể được coi là thành viên của tổ chúng tôi. Sao thế, anh muốn đổi người mà cũng không bàn bạc với chúng tôi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play