Ngôn Thiếu Huy dắt ba người còn lại không nói một lời leo lên xe, chỉ có Diệp Yên Nhiên hướng về phía tài xế cười ngọt ngào, nói một câu ‘vất vả’, sau đó mới vòng qua đầu xe, ngồi xuống vị trí ghế phụ.

Tài xế thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, cũng không biết là ánh nắng độc ác trên trời kia xuyên thấu vào cửa sổ xe, hay là bởi vì không thường tiếp xúc với người khác phái, mà lỗ tai của cậu ta đỏ bừng. Khởi động Minibus, lấy tốc độ không tính là chậm chạy ra sân bay.

Trên máy bay được nghỉ ngơi thoải mái, cho nên dọc đường đi tới Sở Công An thành phố Vĩnh Môn này, trạng thái tinh thần Diệp Yên Nhiên tương đối tốt. Cô còn cùng tài xế câu được câu không nói chuyện phiếm, biết được đối phương năm nay mới hai chính tuổi, họ Vương, hiện là nhân viên văn phòng. Căn cứ cách nói của đối phương, gần đây từ trên xuống dưới Sở Công An thành phố Vĩnh Môn đều rất bận rộn, sắp tới kỳ nghỉ hè, nơi này vẫn là thành phố du lịch, các loại án kiện thường xuyên xảy ra, lực lượng cảnh sát không đủ là rất bình thường.

Minibus như cũ chạy băng băng trên đường lớn, nhưng mà lúc này khác với mọi khi ở chỗ, bên tai không chỉ có tiếng ồn chán ngắt, còn có giọng nói thanh khiết chỉ thuộc về cô gái, ngẫu nhiên còn sẽ cười khúc khích, làm cho tâm tình bực bội của mọi người dưới điều kiện thời tiết oi bức như này, thư hoãn được vài phần.

Tưởng Hoài An, La Chí Cương cùng Bành Đức Dũng tỏ vẻ mới lạ đối với loại thể nghiệm này. Ba người bọn họ mười phần thống nhất đồng thời nhìn lên cái ót của người ngồi trên ghế phụ, tựa hồ cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao cô gái nhỏ này mặc kệ đi đến nơi nào đều có thể nhanh chóng hoà mình với người khác. Không thể không nói, có thể làm mọi người cảm thấy yêu thích, đây cũng là một loại kỹ năng thần kỳ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play