Ngôn Thiếu Huy ngồi xuống, thuận người lắc lư, theo động tác của anh, chiếc giường sắt phát ra những tiếng "cót két" rất khó chịu. Anh vươn tay lật ga giường lên, chỉ thấy dưới giường có một lớp đệm nhỏ mỏng đến nỗi không thể mỏng thêm, phía dưới nữa là hai tấm ván gỗ được ghép thành ván giường, vô cùng đơn sơ.
Dường như tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều cùng một phong cách, thoạt nhìn cũng không giống vẻ có thể ở lại. Chẳng trách sao mấy đồng nghiệp làm việc trong Cao Tinh hậu cần chưa từng qua nơi ở của Ngô Thanh. Nói ra thì không ai tin, một người có một công việc đàng hoàng, ổn định, tử tế, lại ở một nơi như vậy. Có thể nói, ngôi nhà nhỏ hai tầng này trừ diện tích ra, không một chỗ nào đáng để nói cả.
Không có ai là không thích hưởng thụ, nhưng sao người kia lại cố tình ở lại đây lâu như vậy...
Người đàn ông ngồi trên giường rơi vào trầm tư, mà hiện giờ Ngô Thanh đứng ở đầu cầu thang hoàn toàn không dám tiếp tục nói thêm một lời nào, hay lộ ra bất kỳ biểu cảm nào nữa. Giờ đây hắn ta đã nhận ra nỗi sợ hãi đã xâm chiếm lòng mình, sợ rằng mình đã làm gì sai sót, khiến cảnh sát phát hiện ra điều không đúng, rồi từ đó suy ra kết luận.
"Tại sao lại như vậy chứ...". Ngôn Thiếu Huy lẩm bẩm, rồi từ từ ngả người trên cái giường sắt này.
Diệp Yên Nhiên và Trương Hữu Vinh cố ý thở nhẹ hơn, để cả gian phòng có thể khôi phục lại trạng thái vẹn nguyên như ban đầu, giống như những đêm bình thường trước đây. Người nằm trên giường không còn là Ngôn Thiếu Huy nữa, mà là chính bản thân Ngô Thanh.
Đèn bàn nhỏ đặt trên chiếc bàn gỗ cạnh giường, chiếu nửa hình vòng cung lên trần nhà, người trên giường thay đổi tư thế thành nằm thẳng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Gió khẽ thổi từ cửa sổ vào phía bên trái của giường sắt, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng ồn xa xăm, lộ ra chút không khí của cuộc sống. Cho đến khi những cơn gió thổi vào bức tường đối diện, những bức tranh giấy kia một lần nữa vang lên tiếng "xào xạc", nhẹ nhàng, có tiết tấu.
Người đàn ông đang nằm bỗng nhiên mở mắt, anh tỉ mỉ quan sát trần nhà không có đèn treo cũng như đồ trang trí, anh nhìn chằm chằm lên đó chừng mười phút, biểu hiện trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi một cách kì lạ. Anh từ từ lật người, rồi nằm xoay người sang bên phải, đặt cánh tay của mình dưới đầu rồi gối lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lúc này anh đối diện với bức tường có dán mười bốn bức tranh, đôi mắt đen của anh ánh lên một cách khác thường dưới ngọn đèn bàn không mấy sáng sủa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong bầu không khí yên tĩnh và kỳ lạ. Trương Hữu Vinh vẫn âm thầm đứng bên cạnh nghi phạm, thực hiện nhiệm vụ trông coi của mình thật tận tâm và cẩn trọng. Trong lúc này, sự tinh tường đã khiến anh ta nhận ra cảm xúc của Ngô Thanh có vẻ dao động, tuy hắn ta vẫn giữ nguyên biểu cảm, nhưng mắt và cơ bắp toàn thân không thể đánh lừa được người khác. Mỗi lần người trên giường thay đổi một động tác, chân tay của hắn cũng sẽ siết chặt thêm vài phần, rất rõ ràng hắn ta đang cảm thấy khó chịu, và cảnh sát đang dần tiến gần đến sự thật mà hắn ta cố gắng che đậy.
Bỗng nhiên, Ngôn Thiếu Huy ngồi dậy từ trên giường sắt, anh đi thẳng đến bên cửa sổ hướng về phía trong sân, giống như xác định được chuyện gì thú vị, một tiếng cười khẽ tràn đầy mãn nguyện phát ra.
"Diệp Yên Nhiên, xé bức tranh trên tường xuống.”
Diệp Yên Nhiên không do dự đáp lời, xoay người giơ tay lên, cẩn thận từng li từng tí xé bức tranh trên tường xuống, những thứ này cũng có thể là vật chứng, nếu có thể bảo tồn nguyên vẹn thì chẳng cần phải phá hủy nó, ai biết được về sau các nhân viên kỹ thuật có thể tìm được điều gì từ những thứ này.
Tuy nhiên, cô đang xé, đột nhiên quay đầu, cảm thấy có chút bất hợp lý. Ngay từ đầu, cô cho rằng Ngôn Thiếu Huy sẽ tiếp tục chọc giận Ngô Thanh bằng cách phá vỡ 'quy tắc' và 'trật tự', nhưng kỳ thực không phải như vậy, phương pháp này đã được dùng hai lần trong đêm nay. Sở dĩ hai lần trước phương pháp này đã đem lại hiệu quả không tệ, là do hai vật phẩm kia có ý nghĩa đặc biệt đối với nghi phạm.
Rõ ràng việc phá trật tự của những bức tranh này đã không còn bất kỳ tác dụng nào đối với Ngô Thanh, vậy mà… tại sao Ngôn Thiếu Huy lại đưa ra mệnh lệnh như vậy một lần nữa?
Cô vừa xé bức tranh ra, vừa cau mày hồi tưởng lại những chi tiết trong cái nhà này kể từ khi bước vào đêm nay, cố gắng tìm ra một ít dấu vết từ đó. Gọn gàng, số 7, quy tắc và trật tự, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nét vẽ non nớt, phòng thô...
Đợi đã...! Diệp Yên Nhiên đột nhiên dừng tay, lập tức trợn to hai mắt.
Tường xi măng! Đây rõ ràng là một điều không hề tầm thường nhưng lại cực kỳ dễ bị bỏ qua, bởi vì người thường chỉ cần liếc mắt một cái, đã cho rằng nơi này không phải chỗ mà nghi phạm ở thường xuyên, vì vậy hắn ta mới lười trang hoàng hay bố trí. Nhưng... nếu sự thật không phải vậy thì sao?
Một người sẽ không cẩn thận bố trí và trang hoàng ở những nơi mình không thường ở, ngay cả khi người này có ám ảnh cưỡng chế với con số "7", nhưng những bức tranh này rõ ràng mang một ý nghĩa đặc biệt đối với hắn ta, từ đó thấy rõ nơi này thực sự là nơi ở hàng ngày của Ngô Thanh.
Đèn sợi đốt ở tầng một được treo trên trần nhà, nhưng tầng hai chỉ có một cái đèn bàn nhỏ, trần nhà trống không, ngay cả đầu chờ dây điện dự phòng để treo đèn cũng không có, một ngôi nhà bình thường sẽ có kết cấu như vậy sao?
Sau khi Diệp Yên Nhiên suy nghĩ kỹ lưỡng thì dần hiểu ra, lúc này mới nhìn thoáng qua bức tranh trong tay mình. Tuy những bức tranh này thoạt nhìn không khác so với bảy bức dưới lầu, nhưng giấy đã bắt đầu có chút ố vàng, nên có thể nó cũ hơn bảy bức tranh còn lại.
Cô lại vươn tay sờ vách tường trước mắt, cảm thấy đầu ngón tay thô ráp lạ thường, dường như xi măng được trộn không đều, tay nghề thợ hồ cũng không tốt lắm, chỗ này lồi ra một chút, chỗ kia lại lõm vào một chút.
Trần nhà tầng hai lại mịn hơn rất nhiều so với bức tường. Về phần bức tường dưới tầng, hình như không chỉ trơn láng hơn, mà màu sắc cũng có chút khác biệt so với hai nơi này.
Không phải chứ...!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT