"Ông ta đã tự mình thừa nhận, còn việc bà có tin hay không cũng không quan trọng." Diệp Yên Nhiên dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén chưa từng rồi hỏi người ngồi đối diện.

Trong nháy mắt, Úc Bội Lan tựa hồ đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa trong lòng, vẫn duy trì tư thế nghiêng người, dùng tay che miệng, thấp giọng khóc nức nở. Bởi vì trước mặt lúc này là cả một bàn đặt đầy ảnh thi thể của các nạn nhân, điều này rõ ràng đã khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu. Sau khi khóc nức nở một lúc, đột nhiên bà ta không thể khống chế được nữa mà khom lưng nôn mửa, những tiếng nôn ói truyền tới không dứt bên tai.

Diệp Yên Nhiên nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Ngôn Thiếu Huy, hai người hoàn toàn không lên tiếng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, cũng không có ý định lại gần giúp đỡ.

Chẳng mấy chốc, một mùi chua tanh khó tả lan tràn khắp căn phòng thẩm vấn nhỏ. Cuối cùng, Úc Bội Lan vất vả lắm mới có thể ngừng nôn, bộ dạng nửa sống nửa chết nắm tay chặt lên ghế thẩm vấn ngồi lặng ở đó. Cũng bởi vì những việc ngoài ý muốn vừa rồi mà lúc này cả khuôn mặt đều đã sưng đỏ cả lên, gân xanh cũng nổi đầy trên cổ: "Cô có thể…… cất hết những tấm ảnh này được không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play