"Tình hình thế nào đây..." Lữ Tự Bạch vừa lẩm bẩm, vừa theo hai người ngồi phía sau xuống xe.

Căn cứ trên tình hình báo cảnh sát, chính cậu của Điêu Mân Lệ là người báo tin cô mất tích, đối phương nói bố mẹ của Điêu Mân Lệ đã qua đời khi cô mới 16 tuổi, từ đó vẫn luôn tự mình trôi nổi bên ngoài. Cũng không có liên hệ với người nhà nhiều, nên đó là lý do tại sao cậu của cô ta lúc báo cảnh sát không thể nói rõ thời gian mất tích, về đến nhà không thấy người đâu, mới cuống cuồng lên, rồi cuối cùng lựa chọn đăng báo người mất tích.

Vốn tưởng rằng hộ khẩu của Điêu Mân Lệ là nhà của bố mẹ cô ta, gần hai mươi năm trôi qua như vậy, nhất định lâu lắm không được tu sửa. Hoặc là thành một nơi ở nguy hiểm, hoặc sẽ là một nơi hoang tàn đổ nát. Nhưng cửa lớn của ngôi nhà trước mặt lại rất kiểu cách, có cảm giác như kiểu nhà cao cửa rộng thời xưa, trông giàu có hơn nhiều so với hàng xóm xung quanh. Nhìn xuyên qua cánh cổng lớn bằng sắt rỗng ruột đỏ tươi, càng khó tin hơn, sân trong rất rộng rãi, thoạt nhìn có vẻ rộng ba bốn trăm mét vuông. Nền sân bằng xi măng sạch sẽ bằng phẳng, toàn bộ phần sân phía đông còn xây dựng những cây cầu nhỏ và chòi để hóng gió, phía tây thì có vài cái lồng sắt lớn, trong đó có hai con chó ngao Tây Tạng, một con công, thậm chí còn có một con đà điểu, trông như một khu vườn bách thú thu nhỏ sống động.

“Đại gia a.” Lữ Tự Bạch cảm khái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Có thể bố mẹ của Điêu Mân Lệ đã sớm bán nhà cho người khác, nhưng hộ khẩu vẫn chưa chuyển, tình trạng hỗn loạn này ở nông thôn không hiếm, hầu hết mọi người đều không để tâm đến vấn đề này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play