Trong phòng số 4715 tòa chung cư D, Điền Tử Tấn nằm liệt trên ghế sô pha không ngừng thay đổi kênh, cảm thấy thật sự là quá nhàm chán. Đến khi ánh nắng chiều tà cực mạnh chiếu vào bên má phải, khiến hắn ta không khỏi híp híp mắt, vốn định đứng dậy đi kéo bức màn, nhưng đi được một nửa thì chợt nhớ lời lời dặn của cảnh sát, chỉ đành ngượng ngùng buông tay vừa mới giơ lên xuống, gục đầu xoay người quay lại.
Thừa dịp này, đầu óc hiếm khi được rõ ràng của hắn ta nghĩ lại một chút về bản thân mình, hơn nữa còn tỏ vẻ cực kỳ sám hối về những hành động trước đó. Đương nhiên, sâu trong nội tâm hắn ta rốt cuộc có thiệt tình ăn năn không thì không thể biết trước được. Bên trong xe Ngôn Thiếu Huy hơi mỏi mệt nhéo giữa mày, không có tí nào hứng thú với những suy nghĩ vụn vặt của hắn ta. Kỳ thật Điền Tử Tấn là một kẻ hơi phô trương, hắn ta biết rõ đang bị cảnh sát giám thị mà vẫn có thể nói ra những lời này, nhiều ít cũng có phần ‘giả’ trộn lẫn ở trong đó.
Diệp Yên Nhiên thấy anh dựa vào lưng ghế, còn khép mắt lại, nghĩ đến hẳn là đã quá mệt mỏi rồi. Nếu cộng gộp thời gian nghỉ ngơi của đối phương trong vòng mấy ngày nay, chỉ sợ còn không đến năm tiếng, cho dù là cơ thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi. Nghĩ vậy, cô theo bản năng thả nhẹ động tác trên tay, từ trong ô đựng đồ bên cạnh lấy bộ đàm ra, nhẹ giọng hỏi: “Các vị trí di chuyển báo cáo tình hình hiện tại.”
“Điểm số 1 không có gì bất thường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT