“Nếu tôi nói, hai dãy số viết trong bản ghi nhớ này, vừa mở điện thoại ra đã thấy được thì sao?” Bàng Nhạc nhìn thẳng qua.
Diệp Yên Nhiên và Ngôn Thiếu Huy gần như lộ ra vẻ mặt hiểu rõ cùng một lúc. Đặt bức thư tuyệt mệnh ở một nơi dễ nhìn thấy là cách làm thông thường của những người quyết định tự sát, nhưng đa số người trước khi tự sát cũng sẽ không có tâm tư ra câu đố gì gì đó. Đương nhiên, không có khuôn mẫu nào chuẩn cho một bức thư tuyệt mệnh, chỉ có thể nói, những lời di ngôn khiến người ta như lọt vào trong sương mù này khá là hiếm thấy. Nhưng tiền đề của mọi phỏng đoán đều dựa vào một điểm: Hai dãy số không rõ ý nghĩa kia, đúng thực sự là di ngôn của hai người chết. Mà trước mắt, điều này vẫn chưa thể xác định được.
Tuy nhiên, trong sự trầm mặc này, La Chí Cương vuốt cằm bắt đầu lẩm bẩm lầm bầm: “Điện thoại của hai người này sau hai ngày vẫn còn pin hả? Điện thoại thông minh của nhãn hiệu gì mà lượng pin rất tốt nha.”
Bốn người còn lại tổ điều tra đặc biệt không có phản ứng gì quá lớn, chủ yếu là do đã quá quen và miễn dịch với những trọng điểm cần chú ý kỳ kỳ quái quái của cậu thiếu niên. Nhưng Bàng Nhạc vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc, trực tiếp bị đối phương nói cho không biết phải làm sao, sau một lúc lâu mới lắp bắp trả lời: “Rốt cuộc là hai ngày không có người động vào, hơn nữa khi phát hiện ra thì lượng pin cũng không nhiều lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT