Ngôn Thiếu Huy cảm nhận được làn da cứng ngắc ở dưới tay mình đang run lên, từ trong lỗ mũi anh phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó thì buông lỏng tay ra, đi thẳng đến bên mép giường rồi ngồi xuống.

Liêu Gia Lương chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, nhìn người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên giường, hắn chỉ cảm thấy dây thần kinh trên thái dương căng ra. Hắn hít một hơi thật sâu, đảm bảo chính bản thân hắn có thể thừa nhận được một trận mưa rền gió dữ tiếp theo rồi sau đó mới mở miệng: “Đội trưởng Ngôn, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc các người muốn cái gì ở tôi đây?”

Diệp Yên Nhiên trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt có chút giật mình hỏi lại một câu: “Anh cũng còn được tính là “người quang minh chính đại” sao? ’”

Lời này đã thành công làm cho đối phương á khẩu không nói được nên lời, người đàn ông suy nghĩ một chút, xoay người kéo chiếc ghế ngồi sang bên cạnh, sau khi ngồi xuống hắn ta mới ngước mắt lên nhìn hai người họ : “Xem như tôi cầu xin các người đi, chúng ta đừng quấy rầy lẫn nhau nữa, có được hay không? Tôi có nhiệm vụ của tôi, các người có nhiệm vụ của các người, cứ làm phiền lẫn nhau như thế này thì có ích lợi gì chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play