Diệp Yên Nhiên chỉ thản nhiên đáp lại bằng một nụ cười, cũng không đi sâu vào sự mâu thuẫn trong lời nói của đối phương. Cô suy nghĩ một chút rồi tiếp tục hỏi: "Vậy thì hãy kể cho tôi nghe về cách bà vứt cái xác đi."
"Khi định thần lại, tôi mới nhận ra mình đã làm gì, tôi thật sự không có ý muốn giết anh ta. Tôi chỉ là... quá tức giận thôi." Vạn Tú Lan nhướng mắt nhìn hai người đối diện một cái, ngay sau đó liền trở lại với dáng vẻ khinh miệt: "Thúy Thúy và Minh Minh đều sắp về nhà, làm sao có thể để bọn nhỏ thấy cảnh tượng này được chứ? Nên là, tôi liền thay một bộ đồ, sau đó ra ngoài tìm bọn trẻ, đưa chúng nó qua nhà cậu. Rồi tôi trở về nhà, dọn dẹp mọi thứ, dùng tấm nilon cuộn anh ta lại. Thừa dịp lúc trời tối, đem anh ta đến ao ném vào."
"Đúng rồi, tôi có cầm theo cây xúc xích, vì tôi biết Đinh Chí Dũng có nuôi một con chó bên bờ ao. Để ngăn tiếng chó sủa thu hút sự chú ý của người khác, tôi mới nghĩ ra cách đó."
“Vậy tại sao trên bao bì lại không có dấu vân tay của bà, mà chỉ có của con gái bà thôi?” Diệp Yên Nhiên hỏi lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT