“Cảnh sát Lữ?” Lưu Đức Hữu nhịn không được lại mở miệng lần nữa, dò hỏi: “Hôm nay anh tới đây là có chuyện gì sao? Có phải vụ án của tôi lại có tiến triển gì mới không? Có phải cảnh sát đã phát hiện những chứng cứ đó có điểm đáng nghi không, tôi thật sự không có giết người, tôi bị hãm hại!”
Lúc Lữ Tự Bạch lấy lại tinh thần, đã bị ngộp thở bởi những câu hỏi dồn dập này, chờ sau khi đối phương khó khăn lắm mới không nói nữa, anh ta mới lên tiếng một cách từ từ chậm rãi: “Lưu Đức Hữu, tuy rằng tôi rất đồng tình với hoàn cảnh của anh, nhưng mà chuyện này không thể gấp được. Bởi vì chỉ dựa vào những chứng cứ mà cảnh sát chúng tôi đang nắm giữ hiện tại thì anh chính hung thủ, người đã giết hại Tôn Hưng Bang, huống chi chẳng lẽ anh cho rằng Sở Cảnh Sát chỉ toàn tâm toàn ý phục vụ cho một mình anh thôi sao? Nói điều tra lại là điều tra lại, muốn có kết quả là có kết quả liền sao?”
“Hơn nữa, anh nói anh không phải hung thủ thì chúng tôi phải tin tưởng anh sao? Không tin chứng cứ mà lại tin vào lời nói vô căn cứ của nghi phạm sao? Nếu cảnh sát làm việc như vậy thì quần chúng nhân dân ngoài kia sẽ nhìn chúng tôi như thế nào đây?!”
Lưu Đức Hữu ngậm miệng, nuốt những câu phàn nàn chưa kịp nói ra xuống bụng, chỉ là trên mặt vẫn có chút không phục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT