Chương 21: Cướp đoạt, Phó Liễm Tri: "Vậy thôi, lần sau ta lại hỏi tiếp..

Edit: Hanna

Nhiếp hồn trận là trận pháp câu hồn bá đạo nhất trong số những trận pháp cùng chủng loại. Tất cả âm hồn có tu vi dưới trận chủ, muốn đến là bị lôi đến, không muốn đến cũng phải đến... Về cơ bản, Huyền thuật sư có thể vẽ ra pháp trận này thì tính tình cũng không được tốt lắm.

Thiệu Ngôn trừng lớn mắt nhìn trận pháp được thành lập, ánh sáng lóe lên, toàn bộ không khí trong rừng đều như đứng lại trong nháy mắt. Bóng cây chập chờn, yêu ma quỷ quái trốn trong núi run lẩy bẩy.

Giữa không trung bỗng có tiếng của thứ gì đó bay vụt tới, anh ngẩng đầu lên nhìn, giữa sắc trời đen thui chợt có cái bóng màu trắng xẹt qua, đồng thời kèm theo là một tiếng kêu to, "Oái oái – Đứa nhóc nào bày ra cái trò láu cá này – ai ôi!"


Âm hồn đầu tiên xui xẻo bị ép tiến vào trận pháp là một ông già râu dài, trên hồn thể còn có một tầng sáng kim quang công đức, thể hiện rằng con quỷ này khi còn sống thường làm việc tốt, khi chết đi chưa từng hại người. Đây là hiện tượng xuất hiện trên thân những con quỷ thường tu hành trong các đạo quan, chùa miếu.

Lão quỷ kêu oai oái bò dậy, "Ôi cái thân già của tôi... Ai vẽ cái nhiếp hồn trận này hả..."

"A!" Thiệu Ngôn kinh hô một tiếng, "Ông lão Vô Cấu đấy ạ?"

Con quỷ này trùng hợp là đang tu hành trong Vân Hoa quan, Thiệu Ngôn cũng biết ổng, tên là Vô Cấu, là một lão quỷ tám mươi chín mươi năm rồi.

Vô Cấu nghe thấy âm thanh này theo bản năng lộ ra một nụ cười hiền lành, "A ha, là Tiểu Ngôn à?"

Nhưng mà ông còn chưa nói hết câu, giữa không trung có thêm thân ảnh của một con quỷ nện xuống, "A a a – dọa chết quỷ rồi!"


Ngay sau đó, không biết bao nhiêu âm hồn từ trên trời giáng xuống, lõm tõm rơi xuống như thả sủi cảo. Tất cả đều là bị Nhiếp hồn trận cưỡng ép kéo về, chỉ một lát sau liền co cụm lại với nhau trong trung tâm pháp trận thành một đoàn. Ông lão Vô Cấu đáng thương bị đặt ở tầng dưới cùng, bị ép đến gắt gao, ngay cả vạt áo cũng không thấy bóng dáng.

Thiệu Ngôn trợn mặt há mồm, thậm chí trong đám quỷ chồng chất còn nhìn thấy một vài thụ mị và thảo quỷ, đây chẳng phải là tóm hết cả dân bản địa về luôn à? (thụ mị là ma cây, thảo quỷ là quỷ ở thực vật thân cỏ)

Thượng Thanh không quản nhiều như vậy, y thấy trận pháp đã tràn đầy, lộ ra nụ cười vui sướng như địa chủ được mùa, sau đó sắn ống tay áo, lấy ra một cái bình dưỡng hồn rồi tóm từng người từng người một vào trong bình.


Tư thế kia so với lúc đi chợ mua thực phẩm, mua thức ăn còn quen thuộc hơn.

Y vừa tóm quỷ còn vừa hỏi Thiệu Ngôn: "Anh có muốn lấy vài con không?"

Khóe miệng Thiệu Ngôn giật giật vài cái, giấu bình dưỡng hồn vào trong lồng ngực, "...Không cần, tự cậu lấy đi..."

Thượng Thanh nhún vai, lại tiếp tục thảy từng cái từng cái âm hồn vào trong bình. phihan.wordpress

Đám âm hồn bị nhét vào trong bình kia lúc này còn đang hỏi thăm về tên tiểu tử thối không nói đạo nghĩa này. Bọn họ được mời tới hỗ trợ, bị bắt cũng chẳng vấn đề gì, nhưng bị bắt một cách quá đơn giản như vậy thực là mất thể diện chết đi được!

Chính lúc này, trong rừng lại truyền tới tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người rầm rầm chạy tới, liếc mắt đếm sơ có hơn ba mươi người.
Dẫn đầu là Tào Mộc Tinh cùng ba anh em nhà họ Vương mà cả hai người đều biết. Ngoài ra còn có mấy nhân vật khác nhìn qua cũng không hề đơn giản chút nào. Một người trong đó là nữ, vẻ mặt lãnh khốc nhưng lớn lên bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, mặc một bộ áo da gọn gàng bó sát người màu đen, mái tóc dài buộc đuôi ngựa phiêu tán phía sau, bên hông giắt một cây dao găm đen, trên bao dao còn vẽ những hoa văn thần bí quái lạ.

Còn có một người tướng mạo chất phác, thần sắc buồn bã, ăn mặc rất mộc mạc, phía sau cõng một bao phân bón hóa học, thoạt nhìn như là một người nông dân... Thôi được, không phải là thoạt nhìn, mà quả thực hắn ta đúng là một người nhà nông.

Thiệu Ngôn lại gần, thấp giọng nói: "Cô gái kia tên là Lý Tự Quả, mang huyết mạch của nữ vu phương đông, nhưng mà khăng khăng mình là thầy trừ ma, võ thuật siêu cường, tu vi rất cao." Anh thấy Thượng Thanh nhìn vào thanh dao găm kia, bổ sung thêm: "Thanh đao chỗ thắt lưng cô ta kia là giả, cái thật lúc đi tàu điện ngầm bị tịch thu mất rồi."
Thượng Thanh: "..." Y nhìn vị khốc tỷ kia mà không nói nên lời, trong lòng thầm nhủ đúng là sống không dễ dàng. Ai có thể ngờ được chướng ngại to lớn nhất để cứu vớt thế giới lại là kiểm tra an ninh tàu điện ngầm chứ.

Thiệu Ngôn tiếp tục nói: "Người mặc trang phục như nông dân kia tên là Tiền Bảo Lai, là một tán tu, rất ít tham gia mấy hoạt động như này. Lần này tham gia có lẽ là vì Âm dương thuật mệnh bàn mà tới."

Anh vỗ vỗ vai Thượng Thanh, ý bảo: Cạnh tranh vô cùng kịch liệt, cố gắng lên!

Bên này vừa mới thực hiện xong phổ cập thông tin, Tào Mộc Tinh bên kia liền lên tiếng, quái gở nói: "Còn tưởng là ai cơ, đây không phải là Chu đạo hữu sao? Thế nào, mang theo cái chai dầu dính kia chạy hết nổi rồi?"

Mấy người bọn họ đã đuổi theo âm hồn chạy mấy cây số rồi, nào biết được loăng quăng đuổi theo mãi như thế chẳng hiểu sao lại toàn bộ đều cùng chạy tới chỗ này. Hiện giờ vừa nhìn thấy cái Nhiếp hồn trận kia, bọn họ sao có thể không hiểu ra cơ chứ?
Tên Chu Thượng Thanh này không biết từ nơi nào tới, ngay cả loại trận pháp bá đạo như Nhiếp hồn trận cũng có thể vẽ ra. Càng quá đáng hơn chính là thế mà lại khởi trận thành công!

Thượng Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, từ trong túi một lá bùa hình tam giác, mở ra.

Quỷ treo cổ được thả ra.

Tào Mộc Tinh trở nên kích động, "Cậu trả lại cho tôi ngay bây giờ cũng được, chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua cho..."

Gã còn chưa nói hết, Thượng Thanh ở ngay trước mặt gã tóm chặt lấy quỷ treo cổ đang kêu la hoảng hốt nhét vào trong bình dưỡng hồn. Sau đó y cầm cái bình huơ huơ, hài lòng nói: "Trong này tổng cộng có 237 âm hồn, tất cả âm hồn được sử dụng trong thi đấu đều ở chỗ này, có phải là nên kết thúc cuộc thi rồi không?"

Khóe miệng mọi người đều méo xẹo, trong lòng thầm nhủ giải đấu tổng cộng chỉ có 200 âm hồn, còn lại 37 con từ đâu ra hả... Sợ là cậu ta còn bắt hết toàn bộ du hồn vốn sinh sống ở trong cánh rừng này về luôn rồi đi? Đào ba tấc đất lên để bắt, quả thực so với Chu lột da còn tàn ác hơn...
Nhưng mà Thượng Thanh nói cũng không sai. Toàn bộ âm hồn bị bắt vào trong tay y, tương đương với việc y đứng số một, tất cả những người còn lại đều đứng số hai, không phải nên kết thúc giải đấu luôn được rồi à?

Song tất cả mọi người đều vì Âm dương thuật mệnh bàn mà tới, nào có thể buông tha được. Vương Kim Tam tính khí mãnh liệt nhất, trực tiếp quát to một tiếng: "Tên nhóc, ta thấy cậu chính là muốn tìm chết!"

Nói rồi chân phải mạnh mẽ giẫm một cái, sau đó ưỡn lưng, hai tay mở ra, bày ra một tư thế như hồ đói vồ mồi lao nhanh về phía thức ăn, "Thỉnh hổ tiên thượng thân!"

Vương Kim Tứ, Vương Kim Ngũ phía sau gã vô cùng hiểu ý anh trai, ai người đồng thời hét lên một tiếng:

"Thỉnh chồn tiên thượng thân!"

"Thỉnh lộc tiên thượng thân!"

Những đồ trang sức băng xương cốt trên người họ không gió mà bay lên, leng keng lạch cạch vài tiếng mang theo nhịp điệu kỳ lạ. Các vị Huyền thuật sư ở đây đều có thể cảm nhận được, quả đúng là có thứ gì đó nhập lên người ba anh em kia.
Ý đồ của ba anh em kia rất rõ ràng, chính là muốn cướp đoạt thứ trong tay Thượng Thanh. Dù sao cuộc đấu cũng không có quy tắc nào quy định không được cướp lại từ tay đối thủ.

Thiệu Ngôn cả kinh, "Các người dám ra tay với đồng đạo à? Các người điên rồi sao?"

Ai có thể ngờ tới Thượng Thanh không hề ngơ ngác dù chỉ một giây, trái lại còn cong môi nở nụ cười: "Trực tiếp động thủ à? Tôi thích."

Thiệu Ngôn kinh ngạc nhìn y, lại bị y kéo ra lùi về phía sau. Tiếp đó một tiếng xe gió vang lên, Vương Kim Tam đánh tới như mãnh hổ xuống núi.

Lúc này trên khuôn mặt và cánh tay Vương Kim Tam nổi lên những dải lông mao nhung màu vàng kim, đặc biệt trên mặt gã có thể thấy được một chữ 'Vương' mơ hồ hiện lên giữa trán, thoáng nhìn quả giống như một cái đầu hổ.

Lần đầu tiên gã vồ hụt, thâm trầm quay đầu lại, ánh mắt nhìn Thượng Thanh cực kỳ hung hãn như một con thú hoang. Từ cổ họng gã rống lên một tiếng gầm trầm thấp như tiếng thú, nhanh chóng lại nhào tới chỗ Thượng Thanh -- ở phía sau gã, cái đuôi cọp vàng ở trên mặt đất hung tàn quật một cái, hằn lên một dấu lằn thật sâu.
Đám Huyền thuật sư đứng nhìn mà náo loạn tưng bừng. Tu vi Vương Kim Tam so với bọn họ tưởng tượng còn cao hơn nhiều, lúc gã thỉnh được hổ tiên thượng thân thế mà lại có thể đạt được hiệu quả của cảnh giới hóa hư vô thành thực thể.

Không ít người đều đổ mồ hôi thay cho Thượng Thanh. Thiếu niên này có bản lĩnh bắt quỷ hàng đầu, nhưng mà người Tát Mãn từ trước tới nay khi chiến đấu đều thô bạo hung hãn như thú hoang, cậu ta có thể chống đỡ nổi sao?

Vương Kim Tam nhào tới với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy kịp, mấy thứ đồ bằng xương trên người gã va vào nhau phát ra âm thanh lách cách, nghe như vừa khiêu khích vừa trào phúng.

Nhưng mà Thượng Thanh đứng phía trước gã vẫn đứng như trời trồng, một tay đút túi, sợi tóc nâu mềm mại vô lực rũ trên trán. Y vươn tay về phía trước, duỗi ra một bàn tay trắng trắng nộn nộn. phihan.wordpress
Vương Kim Tam liền nhào tới trước mặt y, móng vuốt của hổ vàng va chạm mạnh với lòng bàn tay.

Giống như hình ảnh bị thời gian đóng băng lại, thú hoang hung tàn dã man cùng thiếu niên tinh xảo đứng ở hai bên phân biệt, luồng năng lượng phồng lên lưu chuyển giữa hai người, sự tương phản giữa sức mạnh ngang tàng và sức mạnh nhàn tản càng thêm rõ ràng...

Trái tim những người đứng xem xung quanh như vọt lên tận cổ, ai thua ai thắng đây?

Liền ngay tại lúc này, trên mặt Vương Kim Tam hiện lên vẻ thống khổ, khi bàn tay hai người chạm vào nhau bỗng nhiên một luồng năng lượng nổ tung lên. Cả người Vương Kim Tam bay ngược ra ngoài, đụng gãy một thân cây mới dừng lại. Kim quang lấp lánh trên người gã ảm đạm xuống mấy phần, lông tơ màu vàng biến mất, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức dữ dội, muốn hộc máu ra ngoài.
Huyền thuật sư bốn phía hít vào một ngụm khí lạnh, hổ tiên trên người Vương Kim Tam trực tiếp bỏ chạy luôn rồi! Điều này thể hiện cái gì, rõ ràng là hổ tiên tự biết bản thân không phải đối thủ của Thượng Thanh, nếu như còn lưu lại nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng luôn ấy chứ.

Vương Kim Tứ và Vương Kim Ngũ nhìn thấy anh trai bị thương tự nhiên là rất tức giận, hét lớn một tiếng rồi xông tới, nhưng mà còn chưa đợi bọn họ tới gần Thượng Thanh thì liền bị đẩy văng ra ngoài như thể bị đụng phải một tấm bình phong vô hình. Hai người ai cũng đau đớn thét to, bò cũng không bò dậy nổi.

Những Huyền thuật sư khác đều có chút kinh hoảng, Thượng Thanh này tu vi mạnh đến mức nào vậy? Vừa nãy bọn họ thậm chí còn không thấy rõ đối phương ra tay thế nào luôn.
Lại nhìn Thượng Thanh một cái, vẫn đứng tại chỗ như cũ, một tay đút trong túi còn chưa hề rút ra, chỉ nhàn nhã đứng đó, hơi nghiêng đầu, đôi môi mím lại, hơi lộ ra cái răng khểnh bên trái, nhìn bộ dáng có vẻ như không vui chút nào.

Khóe miệng của tất cả mọi người có chút run rẩy, cậu ta còn không vui cái gì nữa, người không vui nên là ba anh em nhà họ Vương mới đúng. Mặt mũi gì cũng mất tiêu hết trơn!

Nếu như bọn họ có thể đến gần một chút liền hiểu vì sao Thượng Thanh không vui – Thiếu niên thấp giọng oán giận, "Ai bảo anh hỗ trợ, lẽ nào tôi còn đánh không lại một con hổ à?"

Âm thanh Phó Liễm Tri còn mang theo ý cười nhẹ, "Xin lỗi, là ta nhất thời nóng ruột. Có ta ở đây sao có khả năng để kẻ khác ra tay với em?"

Thượng Thanh hừ lạnh, "Nịnh nọt vô dụng, đã nói sẽ không cùng anh ký khế ước đâu."
Phó Liễm Tri: "Vậy thôi, lần sau ta lại hỏi tiếp."

Thượng Thanh không nói nổi, da mặt người này so với Du Tử Minh còn dày hơn.

Phó Liễm Tri cố ý kiềm lại hơi thở của mình, các vị Huyền thuật sư ở đây dĩ nhiên không có người nào phát hiện ra rằng có một quỷ vương đang đứng gần họ. Có thể thấy được mấy câu không thu lại được âm khí hắn lúc bình thường hoàn toàn là tào lao.

Ngược lại Thiệu Ngôn phát hiện có chỗ nào đó không đúng, liên tục nhìn về phía Thượng Thanh xem xét.

Thượng Thanh cũng chẳng quan tâm lắm mà là hướng về đám người đứng bên kia hỏi lớn, "Còn có người muốn động thủ không? Muốn động thủ thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."

Đám người đối diện lại rối tung cả lên, Tào Mộc Tinh không ngờ anh em nhà họ Vương lại vô dụng như vậy, đánh qua đánh lại được mấy cái liền ngã, vậy hắn ta phải làm sao bây giờ?
Người khác tới tham gia giải đấu, cho dù thua tay không mà về thì cũng chẳng tính là mất mát gì. Còn gã thì ngược lại, đã thua thì chớ còn mất thêm một con quỷ treo cổ... Đi thi còn bị tiền mất tật mang, cái này nói mà nghe được à?

Nghĩ tới đây, hắn ta quay đầu giựt dây Lý Tự Quả nói: "Lý đạo hữu à, tu vi của cô cao thâm không dưới tên Thượng Thanh kia, cô có muốn đấu thử một chút hay không? Cũng không thể mang bình dưỡng hồn không trở về mà nhỉ!"

Lý Tự Quả dứt khoát nói: "Muốn lên thì anh lên đi, tôi đánh không lại."

Tào Mộc Tinh: ...

Không nghĩ tới cô gái này lại bất chấp chịu mất thể diện như vậy, thất sách!

Nghĩ xong hắn ta lại quay đầu nhìn Tiền Bảo Lai, nếu bàn về trong số những ai ở đây có khả năng tới đánh với Thượng Thanh một trận thì cũng chỉ có hai người này mà thôi.
Tiền Bảo Lai ngược lại khá hiền lành. Thấy mọi người đều nhìn gã, gã chỉ thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ đứng ra, ngữ khí xụ xuống nói: "Chu đạo hữu à, chúng ta đều là đến thi đấu mà. Hiện giờ năng lực cậu cao hơn một bậc, đã bắt được tất cả âm hồn, dĩ nhiên là người đứng thứ nhất, song chúng ta lại không biết trình độ của bản thân ra làm sao. Không bằng cậu thả một trăm âm hồn ra để chúng ta đi bắt, như vậy cậu vẫn là người đứng đầu, chúng ta cũng có thể tự phân ra vị trí thứ hai, thứ ba."

Hết chương 21

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play