Chương 16: Còn chẳng bằng súc sinh, cặp mắt kia lăn ra ngoài, thực khiến...

Edit: hanna

Thượng Thanh mặc kệ hắn, lấy ra một xấp bùa chú đã vẽ xong, "Kích hoạt những lá bùa này đi rồi dán vào mọi ngóc ngách trong nhà."

Phó Liễm Tri liếc nhìn, có chút ngây thơ nói, "Đây không được đâu, ta sẽ không cứ thế mà làm việc miễn phí, giao dịch tháng này của chúng ta đã kết thúc rồi."

Thượng Thanh: "Có làm hay không thì bảo? Không làm thì tháng sau khỏi giao dịch nữa."

Phó Liễm Tri cười, giơ hai tay đầu hàng, "Được rồi được rồi được rồi, ta làm còn không được sao? Bạn nhỏ à, em không biết linh hồn bất ổn có bao nhiêu thống khổ, khiến ta thao thức hàng đêm... Nói mới nhớ, lúc nào em mới nguyện ý ký khế ước với ta đây?"

Thượng Thanh đi tới đóng cửa sổ lại, "Chờ anh dán xong đống bùa này rồi nói."

Phó Liễm Tri thiếu chút nữa bị cậu kẹp dập tay, "Dùng xong liền vứt, thiệt là..." Hắn lơ lửng ngoài cửa sổ, cực kỳ bất đắc dĩ lắc đầu vài cái. (tra nam^^)

Nếu để cho đám ác quỷ bị hắn làm cho sợ mất mật nhìn thấy cảnh tượng này phỏng chừng hận không thể cúi đầu lạy Thượng Thanh một cái, thế mà có người có thể trấn trụ tên quỷ vương biếи ŧɦái điên cuồng này.

Quỷ vương không hổ là quỷ vương, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong vòng một buổi tốt là dán xong hết tất cả bùa chú, đến sáng ngày tiếp theo, sát khí trong nhà tất nhiên là giảm đi hơn nửa.

Thượng Thanh dặn dò Triệu quản gia mở hết cửa sổ để thông gió, sau đó liền đi theo Chu phu nhân đến nhà họ Tân. Bùa hút vận chiêu sát quá mức hung tàn, đã dám dùng cái này để hại người thì Thượng Thanh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Lúc hai người đi tới, nhà họ Tân đang tổ chức tiệc rượu.

Trong toàn bộ thành phố Thanh Vân, nếu như nói nhà họ Chu đứng thứ nhất, vậy khẳng định nhà họ Tân có thể xưng tụng ở vị trí thứ hai. Vì thế khi nhà họ Chu và nhà họ Tân kết làm thông gia, những nhà giàu khác trong thành phố Thanh Vân đều cảm thấy như buồn như chó nhà có tang, ai cũng nghĩ toàn bộ thành phố Thanh Vân coi như rơi hết vào tay hai đại gia tộc này.

Ấy vậy mà khiến bọn họ kinh ngạc là: hai nhà sau khi kết thông gia lại không hợp tác giao lưu gì hết. Nhà họ Tân nhìn như đã víu lên được cây đại thụ nhà họ Chu này, song Chu gia đến cả cành chây chết cũng không chìa ra cho một nhánh. Không ít người đều cười vào mặt nhà họ Tân tiền mất tật mang.

Khác với tình hình con cháu ít ỏi của nhà họ Chu, nhà họ Tân là một đại gia đình rất lớn. Hơn nữa ai trong nhà này cũng đều thích tổ chức tiệc rượu, nhà cũ Tân gia gần như mỗi tuần đều sẽ mời mọi người đến tụ hội một lần.

Thượng Thanh cùng Chu phu nhân xuống xe, lão quản gia nhà họ Tân cười chào đón, "Tiểu thư đã về rồi, ông chủ lúc chiều còn nhắc tới cô đấy, bảo tôi chuẩn bị bánh phô mai chanh nướng mà cô thích nhất."

Chu phu nhân cười nhạo hai tiếng, trong lòng nói các người đều không phải mong ta chết sớm ấy chứ!

Mấy người đi vào trong, Chu phu nhân nhỏ giọng nói với Thượng Thanh rằng: "Chuyện son môi kia tôi nói với mấy người trong nhà là do một đại sư qua đường giúp giải quyết, bọn họ không biết cậu là Huyền thuật sư."

Thượng Thanh liếc bà ta một cái. phihan.wordpress

Chu phu nhân lộ ra vài phần lúng túng, "Trước khi cậu tới, tôi hay cùng người nhà chửi mắng mấy đứa con riêng. Sau đó cậu cứu tôi, tôi cũng ngượng ngùng nói là do cậu cứu tôi mà, cho nên..."

Thượng Thanh gật gật đầu, "Dẫn đường đi."

Y nhìn bốn phía, răng khểnh bên trái như ẩn như hiện, căn nhà của Tân gia này không được sạch sẽ cho lắm.

Trong đại sảnh ăn uống linh đình, từng nhóm từng nhóm người trong tầng lớp thượng lưu hào nhoáng túm năm tụm ba tụ tập một chỗ, hoặc là thổi phổng lẫn nhau, hoặc là mặt trái lá phải. Một ít yêu ma quỷ quái không ra thể thống gì bị tâm tư u ám của con người hấp dẫn lại đây, nhảy nhót lung tung giữa nhóm người, trông khá là quần ma loạn vũ*. (*ý chỉ sự tán loạn hoặc chỉ kẻ xấu đang tác quái, thường dùng để chỉ các vấn đề chính trị)

Chu phu nhân dẫn Thượng Thanh đi xuyên qua đám người đến bên cạnh Tân Thành, "Anh cả, đây chính là đứa nhỏ mới tới Chu gia."

Trong mắt Tân Thành lóe lên một tia không kiên nhẫn. Cô em này của lão đúng là không có đầu óc, một thằng con riêng nhốt ở nhà là được rồi, còn trắng trợn mang nó đến dự tiệc, không sợ người khác chê cười à?!

Mắt thấy mấy trong ánh mắt mấy ông chủ lớn xung quanh tràn đầy trêu tức, lão ta không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cười, "Nha đầu nhốc nhà em, sao dẫn con trai tới mà không nói với anh đây một tiếng. Quản gia, mau chuẩn bị cho biểu thiếu gia một phòng riêng và thức ăn, hầu hạ cậu đây nghỉ ngơi một chút. Yến tiệc chỉ chuẩn bị rượu, đừng để đứa nhỏ ở lại đây."

Quản gia đương nhiên hiểu rõ ý lão gia nhà mình, lập tức cầm lấy cổ tay Thượng Thanh, mang ý tứ cưỡng bách, "Biểu thiếu gia, để tôi dẫn ngài đi nghỉ ngơi!"

Song lão ta khí lực lớn, khí lực Thượng Thanh còn lớn hơn, cứng rắn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Tân Thành hỏi: "Chú à, lần đầu tiên gặp mặt không có quà ra mắt sao?"

Tân Thành thầm coi thường trong lòng, ngoài miệng lại cười nói: "Sao có thể không có. Quản gia, quà lễ ra mắt đã chuẩn bị cho biểu thiếu gia đâu? Mau..."

Thượng Thanh đánh gãy lời ông ta, chỉ vào một cái bình hoa cao bằng một người ở góc đại sảnh nói rằng: "Không cần đặc biệt chuẩn bị, chọn luôn cái kia đi. Nếu chú không ngại, tôi sẽ tự mình mang đi luôn."

Vẻ mặt Tân Thành lạnh lùng, "Đứa nhỏ này đúng là thẳng thắn ghê. Đáng tiếc, chú cũng rất thích bình hoa kia, không thể cho con được. Hơn nữa con mới chỉ lớn từng này, sao có thể mang cái bình kia đi? Nghe chú khuyên một câu, về nghỉ ngơi với quản gia, sau đó ngoan ngoãn mang quà về nhà."

Lão ta trào phúng nói, mấy ông chủ lớn ở đây đều rất hứng thú mà xem. Đều là hồ ly ngàn năm, làm sao có thể dùng chân tâm mà đối dãi với nhau? Hôm nay bất kể là con riêng của nhà họ Chu tự đào hố chôn mình hay là lão hồ ly Tân Thành này rơi vào thế hạ phong, bọn họ đều coi như là được xem một vở hài kịch rồi!

Thượng Thanh không bị lão ta dọa sợ, trái lại sờ sờ cằm, "Cũng đúng nhỉ, không thể tùy tùy tiện tiện lấy đồ của người khác. Như vậy đi ông chú, tôi bói cho ông một quẻ, hồi trước lúc tôi chưa trở về nhà họ Chu được một lão đạo sĩ nuôi lớn, xem bói cực kỳ chuẩn nha!"

Trong mắt Tân Thành lóe lên một tia nghi ngờ, "Không cần, chú không tin những thứ này..."

Chu phu nhân vẫn luôn không nói câu nào bỗng cười lạnh hai tiếng, "Anh cả a, anh để Thượng Thanh bói cho anh một quẻ đi. Lúc trước nó tính cho em một quẻ, phải gọi là cực, kỳ, chuẩn."

Trong lòng Tân Thành bỗng nổi lên một luồng sự cảm không tốt, nhưng mà chưa đợi lão ta mở miệng, Thượng Thanh liền móc ra một cái quẻ bàn nom buồn cười như quẻ làm đồ chơi, trên mặt còn dán một cái sticker Ultraman.

Y xoay quẻ bàn hai lần, nhìn Tân Thành, đôi mắt đen lay láy, bên trái lộ ra một cái răng nanh nhỏ, "Gia chủ nhà họ Tân, báo bát tự đi."

Chu phu nhân nhanh chóng nói ra bát tự của người anh ruột thịt.

Thượng Thanh bấm đốt ngón tay một phen, như cười mà không cười nói: "Gia chủ nhà họ Tân, quẻ tượng cho thấy đời này ông hại người còn chưa nói, sát khí quấn thân, còn dùng tà thuật hấp thu nhân khí của người ta làm bản thân giàu có. Sau này mà bị phản phệ sợ là sẽ táng gia bại sản, chết không được tử tế nha!"

Thân là người chủ trì tiệc rượu, vị trí Tân Thành đứng vốn là tiêu điểm của mọi người, tất cả mọi người trong đại sảnh đều thi thoảng chú ý đến bên này. Vừa nãy lúc hai người mới nổi lên tranh chấp, mọi người đều giảm âm lượng nói chuyện, dồn dập suy đoán có chuyện gì xảy ra. Song từ lúc Thượng Thanh bắt đầu bấm đốt ngón tay, nhóm nhân sĩ thượng lưu này không khỏi tò mò tiến lại gần.

Sau khi Thượng Thanh thốt ra lời này, cả đại sảnh đều im phăng phắc, đặc biệt là câu cuối cùng 'chết không được tử tế' cậu còn lên giọng, như thể chỉ sợ người khác không nghe thấy. Giọng nói sang sảng của thiếu niên vang vọng khắp đại sảnh. Nhất thời, ánh mắt nóng rực của tất cả mọi người đổ dồn về phía trung tâm mấy người đó, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn hóng hớt. Mà hiện giờ bọn họ còn chưa biết việc này có liên quan đến tính mạng của bọn họ.

Tân Thành tức đến mặt mày tái mét lại, phong độ cũng chẳng còn giữ, "Cậu là cái thá gì mà dám ở chỗ này ăn nói linh tình? Tôi nể mặt mũi cha cậu mới để cho cậu tiến vào cửa lớn nhà họ Tân, nếu cậu không muốn đến làm khách thì cút ra ngoài! Người đâu, tới lôi cậu ta ra ngoài."

Thượng Thanh quay người lại tránh thoát vệ sĩ đang tính bắt mình, có chút vô tội nói: "Chỉ là tính một quẻ thôi mà, sao mà nóng tính thế? Tôi còn chưa thu tiền tính quẻ đâu đấy! Nếu như ông không tin quẻ của tôi hay là đánh nát bình hoa kia ra thử xem? Bên trong... hình như có đồ tốt nhỉ!"

Bản thân Tân Thành làm cái gì ông ta tự hiểu. Bình hoa này tất nhiên là không thể đập vỡ, ông ta lại gọi vệ sĩ: "Mau mang người đuổi ra ngoài! Gọi điện cho Chu Chính Lương, nói con trai lão ta điên rồi cần khám gấp, đừng có vô duyên vô cớ phá hoại thanh danh của ta."

Vừa nói vừa xoay người, nói với một người đàn ông bên cạnh rằng: "Du tiên sinh, thực sự xấu hổ khi để ngài gặp phải cảnh tượng như vậy. Haizz, đúng là gia môn bất hạnh, tôi làm em rể cái gì cũng tốt, chỉ là trị gia không nghiêm mà."

Người được gọi là Du tiên sinh là một người đàn ông trung niên, cũng không đáp lại mà chỉ híp mắt nhìn Thượng Thanh, trong lòng không biết đang đánh bàn tính gì.

Chính tại thời điểm mọi người đang xôn xao nhốn nháo, thanh âm Chu phu nhân vang lên, mặc dù trong trọng nói của bà ta mang theo ý cười, nhưng ngữ khí lại cực kỳ tàn nhẫn, "Cậu nói trong cái bình này có đồ đúng không, tôi cũng không thể cho cậu vô duyên vô cớ bôi bác thanh danh nhà họ Tân chúng tôi, hôm nay tôi phải phá nát nó trước mặt mọi người cho mà nhìn!"

Nói rồi bà ta nhấc một cái ghế, mạnh mẽ đập xuống. phihan.wordpress

Con ngươi Tân Thành co rút lại, "Không được!!!"

Tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên, mà bốc lên ngay sau đó là mùi hôi thối đặc trưng của tà thuật và mùi máu tanh nồng, ngoài ra còn có khí đen mà mắt thường có thể nhìn thấy bốc lên.

Người tinh tường đều có thể hiểu được trong bình này tuyệt đối không phải chứa đồ gì tốt.

Chu phu nhân cười lạnh, lại vung ghế lên một cái, đập cho cái lọ vỡ chia năm xẻ bảy, một thứ trong đó bị đánh lăn lông lốc ra.

Mọi người định thần nhìn lại, chỗ đó hóa ra là một con búp bê vải bé bằng một bàn tay. Con búp bê kia được làm rất thô thiển, ấy vậy mà đôi mắt lại linh động hữu thần, thực giống như... giống như đôi mắt của một người sống. Mà ngay dưới con mắt của mọi người, chân tay con búp bê kia bỗng dưng động đậy một cách quỷ dị. Một trận tiếng khóc xé lòng nhảy thẳng vào tâm trí mọi người, khiến cho ai ai có mặt cũng cảm thấy buồn nôn lên tận cổ, đầu óc quay cuồng tứ phía mà không thể nôn được...

"Hứ, cái thủ đoạn vặt vãnh này mà cũng dám bay nhảy trước mặt ta?" Một tấm bùa bay thẳng tới giống như giấy niêm phong dán con búp bê vải xuống mặt đất, kiên quyết dán chặt lấy.

Búp bê vải điên cuồng giãy dụa, hắc khí trong cơ thể không ngừng tuôn ra giống như một quả bóng bị xì hơi, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn, thi thoảng còn xen lẫn vài câu cầu xin...

Thượng Thanh không hề lay động chút nào, mãi đến tận khi tiếng khóc ngừng lại, con búp bê vốn khá giống một con búp bê bình thường bỗng tan rữa thành vải rách, cặp mắt trợn to lăn ra ngoài, hóa ra lại không phải là mắt giả mà là thực sự là một đôi mắt người.

Mấy nữ sĩ xung quanh nhìn thấy cảnh này nhất thời thét lên một tiếng thảm thiết, liên tiếp lùi về sau. Những người còn lại nhìn về phía Thượng Thanh, ánh mắt sợ hãi lại vừa mang theo vài phần nóng lòng: Đây chính là một đại sư hàng thật giá thật đó! Cảm giác an toàn tự dưng cao vút!

Thượng Thanh không để ý ánh mắt của bọn họ, nhặt búp bê vải lên, lật qua lật lại nó xem một chút rồi dán một tấm bùa vào mặt sau con búp bê. Y cười lạnh hai tiếng: "Bùa hút vận chiêu tài, hút vận của người ngoài, tụ lên linh khí của chủ nhân, chả trách nhà họ Tân lại thích tổ chức yến tiếc đến thế."

Y nói xong, mọi người mất một lúc mới hiểu được. Hút vận chiêu tài? Hút vận của người khác tụ vào chính mình? Cũng chính là nói nhà họ Tân hút vận khí của bọn họ để làm bản thân giàu có lên? Không trách nhà họ Tân càng ngày càng phát triển, những người bọn họ thường xuyên đến tham gia tiệc rượu thì lại không hiểu sao càng lúc càng xui xẻo.

Mấy ông chủ lớn lúc trước còn nói chuyện khách khí với Tân Thành liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó nổi giận ném vỡ chén rượu một cách mạnh bạo, "Ông chủ Tân à, ông giỏi thật đấy!"

Bọn họ lăn lộn đến trình độ này dĩ nhiên là đã nghe qua giới huyền thuật, thậm chí là có chút mê tín, một vài người thậm chí còn có giao hảo với Huyền thuật sư, không ngờ tới hôm nay thế mà lại bị lừa một vố. Tên lá bùa này vừa nghe đã thấy nguy hiểm, bảo sao bọn họ có thể không tức giận cho được.

Trên trán Tân Thành đầy mồ hôi, tình thế phát triển của chuyện ngày hôm nay quả thực làm cho lão ta trở tay không kịp, "Mọi người đừng nghe nó nói bậy, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy chứ! Nhất định là tên nhãi này, không, nhất định là con rùa già Chu Chính Lương hãm hại tôi!"

Một ông chủ lớn trong đó cười nhạo, "Bùa nhét vào bình hoa trong nhà ông, chẳng lẽ là do Chu Chính Lương nửa đêm dễ dàng chuồn vào nhét vô à?"

Tân Thành: "Đúng, là do có gian tế trong nhà."

Lão ta vừa mới thanh minh xong, Thượng Thanh bên kìa nói tiếp: "Bùa chú này không thể chỉ có một tấm, mọi người tự tìm thử xem, khẳng định còn có những cái khác nữa."

Một tên nhóc phú nhị đại lanh lợi được cha già ám chỉ, răm rắp học theo hành động lấy cái ghế đập vỡ bình hoa bên cạnh. Quả nhiên là có thêm một con búp bê vải lăn ra. Mọi người trong đại sảnh xôn xao hết cả lên, giờ khắc này nào còn đoái hoài đến việc còn giữ phong độ hay không, dồn dập đập nát hết tất cả đồ sứ, chậu hoa trong nhà...

Cuối cùng, bọn họ tìm ra được tất tần tật những mười tám con búp bê được giấu trong đại sảnh.

Thượng Thanh nhướn mi nhìn về phía Tân Thành, âm thanh lành lùng, "Mười tám con búp bê yểm bùa, mười tám cặp mắt, nói ông là súc sinh, chỉ sợ súc sinh còn phải thấy mất mặt!"

Hết chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play