Chuỗi ngày chỉ thuộc về riêng KG đã đến hồi kết, chiến đội vẫn còn một số việc cần phải sắp xếp nhưng đã không còn liên quan gì đến Giang Tự nữa rồi. Giang Tự quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc và rời khỏi Nam thị cùng Lâm Kiều.
Hiếm khi có được một kỳ nghỉ dài nhàn nhã, hai người đến Đông Bắc tìm Thỏ Tháng Ba quẩy một trận, Lâm Kiều thân là người phương nam còn lôi kéo Giang Tự đến Tuyết Hương trượt tuyết vài hôm, bởi vì lần này không hề có chút áp lực gì hết nên cậu chơi đùa rất vui vẻ, hết kéo Giang Tự chạy chỗ này lại chạy sang chỗ khác, chơi mệt rồi thì quay về giường ủ ấm nhau, tựa vào ván giường ăn kem, cuộc sống trôi qua tự tại phải biết.
Không bao lâu sau cậu cũng cảm thấy nhàm chán với chuỗi ngày hệt sâu lười thế này, cùng Giang Tự xuôi về phía nam, leo hết chuyến tàu cao tốc này đến chuyến khác, cứ vậy chậm rãi chạy về Nam thị trước thềm năm mới, mới vừa buông valy ra đã đi tham gia hội nghị thường niên của Tịch Nhan.
Hơn ba mươi streamer lớn nhỏ tề tựu một chỗ, Lâm Kiều ngồi bên dưới nhìn Giang Tự đang đứng phát biểu cực kỳ hào hoa phong nhã trên sân khấu.
Nhưng Giang Tự không phải là người thích nói nhiều, bản thảo trong tay anh ước chừng cũng chưa dài được nửa trang giấy, nói chưa đến hai phút đã đi xuống, sau đó mọi người ai làm việc của người nấy, nên tán gẫu thì tán gẫu, nên uống rượu thì uống rượu.
Tính cả nhân viên công tác thì tổng cộng có năm bàn, Lâm Kiều ngồi ở bàn chính, ngồi bên cạnh cậu là Hạ Hà, cũng chính là người quản lý chủ chốt của hiệp hội, cánh tay đắc lực của Giang Tự.
Anh ta gật đầu với Lâm Kiều, lịch sự chào hỏi: "Chào cậu, Lâm Kiều."
"Chào anh."
"Nghe Giang Tự bảo hôm qua hai cậu mới quay lại Nam thị à."
"Vâng ạ, tụi em đến phương bắc chơi vài hôm."
"Chơi vui không?"
"Em thấy chơi vui lắm."
Lâm Kiều dứt lời thì lấy điện thoại ra cho anh ta xem ảnh mình đã chụp trên đường đi, hầu hết những bức ảnh cậu chụp đều là phong cảnh và những món ăn đặc sắc, thế nên cứ lật sang bức tiếp theo mà không để ý, lỡ tay kéo sang tấm ảnh chụp chung của cậu với Giang Tự và hai con người tuyết, cậu vừa thấy vậy thì đơ cả người, ngại ngùng không biết phải làm sao mới được.
Chắc lúc đó cậu high đến điên luôn rồi, cười xán lạn đến như thế, cả Giang Tự cũng cong khóe môi, ý cười nơi đáy mắt dâng trào khiến người ta phải suy nghĩ miên man.
Lâm Kiều chột dạ lướt qua bức ảnh đó, nhưng Hạ Hà lại cười cười: "Không sao cả, tôi đã đoán được từ sớm rồi."
"Vâng..."
"Tôi quen biết Giang Tự khá lâu rồi, cái đứa nhóc này vừa lì lợm vừa cứng đầu, tôi vẫn luôn nghĩ nếu không vì tiền chắc chả ai thèm quen cậu ta đâu." Hạ Hà cười nói, "Nhưng thấy cậu rồi, tôi cảm thấy hai người rất hợp nhau."
Lâm Kiều nghe anh nói mà có hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Giang Tự tốt lắm ạ."
Hạ Hà bật cười ha hả, nhẹ ngàng thay đổi chủ đề: "Tôi rất hâm mộ cậu và Giang Tự đó, được đi chơi khắp nơi, lâu rồi tôi không bước chân ra ngoài, ngày nào cũng phát sóng trực tiếp đến mức ê ẩm cả eo."
"Phải đi ra ngoài thư giãn chứ." Lâm Kiều ân cần nói, "Em ngồi live lâu quá cũng đau eo."
Hạ Hà cười khổ nói: "Nào rảnh đâu, trong nhà còn đứa nhỏ hai tuổi chờ được uống sữa. Trước khi phát sóng trực tiếp chẳng kiếm được một đồng, bây giờ đến Tịch Nhan rồi mới khá khẩm hơn, thừa lúc vẫn còn đang hot cứ live nhiều một chút vậy."
"Anh kết hôn rồi ư?"
"Đúng thế, cho cậu xem hình con gái cưng của tôi."
Thế nên bọn họ chuyển nơi chiến đấu sang điện thoại của Hạ Hà, Hạ Hà có một bé con cực kỳ đáng yêu, có lẽ con nhà người ta luôn đáng yêu nhất quả đất, Lâm Kiều vô cùng thích thú, tán gẫu với Hạ Hà cả một lúc, không hề phát hiện thời gian cứ trôi đi.
"Tôi về rồi đây." Bỗng dưng Giang Tự xuất hiện đằng sau bọn họ, "Vất vả cho anh rồi."
Hạ Hà ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với anh: "Tụi tôi nói chuyện vui vẻ lắm. Tôi về trước đây, con gái cưng của tôi còn đang chờ ở nhà."
"Anh đi đi."
"Kiều Kiều, anh về sẽ call video cho cậu."
"Được ạ."
Hạ Hạ vừa dứt lời thì đứng dậy rời đi, Giang Tự đến đây ngồi vào chỗ của anh ta: "Tìm người thích tán gẫu để em nói chuyện cùng, chắc em sẽ không thấy chán đâu nhỉ."
Lâm Kiều gật đầu: "Anh Hạ Hà rất biết trò chuyện."
"Bởi vì năm đó anh ấy quá hòa hợp cùng mọi người trong đội, thế nên không ai nỡ để anh ấy đi. Nếu không hẳn là tôi đã lấy được thêm hai cái cúp quán quân nữa rồi."
Lâm Kiều có hơi hâm mộ pha lẫn chút buồn rầu: "Nếu em có thể giống anh ấy thì tốt quá."
"Mỗi người một vẻ, em chỉ hơi hướng nội chút thôi, em cũng rất đáng yêu mà." Giang Tự vừa nói vừa xoa đầu cậu, "Chuyện của tôi cũng xong hết rồi, chúng ta về thôi."
"Chỗ này không cần làm gì nữa sao?"
"Không cần, tôi đã sắp xếp xong cả rồi. Chút nữa có vài màn biểu diễn và rút thăm trúng thưởng, em có muốn xem không, nếu muốn thì chúng ta xem xong hẵng đi."
Lâm Kiều lắc đầu liên tục: "Em không xem đâu."
Thừa lúc còn sớm, cả hai tẩu là thượng sách, lặng lẽ lẻn ra khỏi khách sạn.
Nhưng mà hành trình bận rộn của Giang Tự vẫn chưa kết thúc, theo kế hoạch thì hôm sau bọn họ phải ngồi máy bay quay lại thủ đô, quay về ăn tết sớm một chút.
Lâm Kiều cảm thấy cuộc sống của mình chưa bao giờ trọn vẹn đến thế, dù rằng mệt muốn ngất nhưng lại tràn đầy mới mẻ, hoàn toàn khác xa so với cuộc sống trước đây của cậu.
Quan trọng hơn cả là có Giang Tự luôn bên cạnh cậu, cho dù họ ít khi làm vài chuyện thân mật thì chỉ cần có Giang Tự ở đây, cậu chẳng khác gì một con gấu nhỏ ăn vụng mật vậy, cực kỳ vui vẻ và thỏa mãn.
Giang Tự khoác áo ngủ đến cạnh hôn cậu, da thịt trần trụi trước ngực toàn mùi sữa tắm của anh: "Ngủ ngon nhé, sáng mai tôi sẽ gọi em dậy."
"Anh ngủ ngon."
"Đừng nghịch di động nữa, mau ngủ sớm chút đi."
"Em biết rồi mà."
Giang Tự mỉm cười với cậu, quay người về phòng của anh. Lâm Kiều nằm xuống giường, xúc cảm khi Giang Tự hôn cậu tràn ngập đầu óc, khiến trái tim cậu càng trở nên nóng bỏng, chỉ hận bản thân mình quá cằn cỗi, không có thứ gì để dành tặng anh.
Lâm Kiều chậm rãi dời tầm mắt sáng điện thoại bên cạnh, cậu suy nghĩ một hồi, sau đó ngồi dậy bật đèn bàn."
*
Ngày hôm sau, Lâm Kiều bị Giang Tự kéo lên máy bay với hai vành mắt thâm quầng.
"Ưm... Buồn ngủ quá đi."
"Đã bảo em đi ngủ sớm một chút rồi." Giang Tự tức giận dùng đầu ngón tay chọc lên trán cậu, "Hôm qua ai đã đồng ý ngon lành vậy?"
"Em xin lỗi nhiều lắm!" Lâm Kiều ôm đầu trốn sang một bên, "Xem say mê quá nên quên mất thời gian luôn."
Giang Tự thông cảm cho việc tuổi cậu còn nhỏ nên ham chơi, tức giận bảo: "Ráng lên, chút nữa lên máy bay hẵng ngủ."
Lâm Kiều ngoan ngoãn gật đầu, sờ tay anh lấy lòng. Hay người đều mặc áo khoác lông vũ cỡ bự, nếp gấp chồng chất đã che giấu cử chỉ nhỏ của họ một cách hoàn mỹ, Lâm Kiều ngồi sát bên cạnh Giang Tự, vô thức dựa vào vai anh ngủ mất, hơn một giờ sau cậu bị đánh thức, vừa lên máy bay thì ngủ tiếp, mãi đến khi máy bay cất cánh lúc lâu mới tròn xoe mắt: "Chúng ta gần đến rồi sao?"
"Hai mươi phút nữa sẽ hạ cánh." Giang Tự nhìn cậu đầy bất đắc dĩ, "Rốt cuộc đêm qua mấy giờ em ngủ."
Ánh mắt Lâm Kiều mơ màng: "Chắc tầm hai ba giờ gì đấy..."
"Ngủ như heo vậy đó, chấn động cũng không thể khiến em thức giấc luôn. Sớm biết vậy không cho em ngồi cạnh cửa sổ, em biết tôi chán thế nào không?"
Lúc này Lâm Kiều mới nhận ra lý do tại sao anh lại giận hờn như thế, vừa áy náy vừa buồn cười: "Em xin lỗi anh mà."
Giang Tự hừ một tiếng, tự đắc nói: "Tha thứ cho em đó."
Khoảng thời gian xuân vận này, ngay cả khoang hạng nhất cũng chật kín chỗ ngồi, Lâm Kiều không dám manh động, chỉ lặng lẽ cào vào lòng bàn tay của anh.
(Xuân vận: Di chuyển về quê ăn tết)
Hai người cứ quấn quýt lấy nhau cho đến khi máy bay hạ cánh, ba Giang cho tài xế đến đón bọn họ, chạy thẳng về biệt thự của nhà họ Giang.
Mỗi năm lợi nhuận ròng của Khoa Tấn lên đến hàng chục tỷ đô la, dù lãnh đạo và bên quản lý nhà họ Giang có hơi khiêm tốn nhưng dù gì cũng là doanh nghiệp lớn, tài sản hùng hậu hơn hẳn những người bình thường.
Lâm Kiều ngưỡng mộ bước vào cổng chính, mới vừa vào trong thì nhận ra phong cách trang hoàng chẳng khác gì căn bên Tử Kim Hoa Đình của Giang Tự, tràn đầy không khí "gia đình".
"Họ mới chuyển đến đây năm ngoái, mời cùng một kiến trúc sư thiết kế, không khác mấy so với nhà tôi nhỉ." Giang Tự vừa đổi giày vừa hạ giọng nói chuyện với cậu, "Đừng cậu nệ, cứ thả lỏng thôi em."
Tuy rằng anh nói như thế, nhưng Lâm Kiều vẫn thấy rất căng thẳng, dù sao cũng sắp gặp được người sáng lập ra Khoa Tấn vang danh khắp chốn rồi, khó lòng không kích động.
May là người nhà họ Giang đối xử với cậu rất ân cần, Lâm Kiều càng lúc càng cảm thấy không hổ là người đã sinh ra Giang Tự, hệt như được khắc ra từ một khuôn vậy, bộ dáng đứng trước máy quay bao giờ cũng nghiêm túc lãnh đạm nhưng đằng sau đó lại rất ân cần, vừa dịu dàng vừa chu đáo.
Lâm Kiều ngồi xuống với tâm trạng đầy thấp thỏm, ăn một bữa cơm tất niên viên mãn nhất kể từ sau năm mình mười tuổi. Sau khi ăn xong mẹ Giang và ba Giang còn cho cậu một bao lì xì rất dày, lúc Lâm Kiều nói cảm ơn, bỗng nhiên muốn rơi nước mắt.
"Con cảm ơn cô chú."
"Ấy." Giang Tự thuận tay nhét hai phong bao đỏ trong tay mình cho cậu, "Tuy rằng mượn hoa hiến phật, nhưng mà cũng coi như là tôi cho em rồi nhé."
"Nhiều quá rồi —"
"Cầm đi, coi như là chút tâm ý của cô chú." Mẹ Giang cười nói, "Đều là con trai cưng trong nhà cả, những năm sau đều cho con nhiều hơn nữa kìa, con đừng bắt nạt nó là được rồi."
Lâm Kiều lắc đầu như trống bỏi: "Không đâu ạ!"
Mấy người họ Giang đều cười to, gọi vọng ra ngoài cửa sổ: "Hương Hương!"
Một con chó Border pha trắng đen phóng vèo từ cổng vào, hưng phấn vẫy đuôi với mọi người.
"Mấy con đi chơi với Hương Hương đi, mấy năm nay tinh thần chú không ổn lắm, phải đi ngủ sớm."
Ông vừa rời đi thì mẹ Giang cũng theo sau, Lâm Kiều ngồi ở mép hiên phòng khách, vui vẻ vuốt bộ lông bồng bềnh của Hương Hương: "Nó đẹp ghê vậy đó."
"Ngày mai Khả Khả đến đây, hai đứa nó có thể chơi với nhau rồi."
"Ừm!"
Giang Tự chậm rãi cúi người xuống, khuỵu gối ngồi bên cạnh cậu, sau đó cứ nhích lại gần đến mức cả hai dán vào nhau, nghe được cả tiếng hít thở.
"Vui lắm à?"
Lâm Kiều còn nắm móng vuốt nhỏ của Hương Hương trong tay, ngước đầu nhìn anh, trong đôi mắt ẩn hiện hơi nước.
"Vâng."
___________
Nay chuyển lịch up sang chiều tối nha mn (╹ڡ╹)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT