Bởi vì studio ở ngay tầng dưới của ký túc xá nên ngày hôm sau Lâm Kiều ngủ đến tận 6 giờ rưỡi mới dậy.

Giường của Giang Tự đã trống trơn, chăn gối được gấp gọn gàng giống như bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy. Lâm Kiều vật vã ngáp một cái, xuống giường đánh răng rửa mặt, đang rửa nửa chừng thì nghe thấy âm thanh chìa chọc vào ổ khóa, cùng với đó là mùi hương bánh bao hấp dẫn người khác.

"Không biết cậu ăn mặn hay ăn ngọt nên đã mua cả bánh bao thịt và bánh bao nhân trứng sữa cho cậu luôn."

Lâm Kiều lau mặt xong ra khỏi nhà vệ sinh, hít mùi hương của bánh bao một cách say mê, quyết định từ bỏ ý định rủ Thỏ và Tiểu Bạch đến nhà ăn ăn chung, cầm bánh bao nhân trứng sữa nhét vào trong miệng: "Cảm ơn đội trưởng Giang."

"Không cần khách sáo." Giang Tự vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cậu, biểu cảm trên mặt vẫn rất nghiêm chỉnh nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, khiến Lâm Kiều vô cớ liên tưởng đến người cha già từ ái trong truyền thuyết, "Ăn xong thì đến phòng ghi hình."

"Vâng vâng!"

Giang Tự thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của cậu thì cảm thấy buồn cười, đưa sữa đậu nành mua cùng bánh bao đến trước mặt cậu: "Ăn chậm thôi, uống miếng sữa đậu nành đi."

Tự dưng Lâm Kiều thấy anh có hơi tốt với mình quá, nhất thời không kịp hình dung, chỉ nghĩ anh đang cảm thấy có lỗi vì chuyện năm ấy nên trong lòng cũng không muốn liên lụy đến anh quá nhiều: "Cảm ơn đội trưởng Giang, sau này không cần phải phiền vậy đâu."

"Bây giờ mà cậu còn chưa đi thì sẽ không kịp mất." Giang Tự vừa nói vừa nhìn đồng hồ, "6 giờ 40, cậu ăn xong thì chúng ta sẽ xuất phát ngay."

Lâm Kiều ặc một tiếng, nốc bịch sữa đâu nành lại gặm hai phát hết bánh bao nhân trứng sữa, sau đấy lại cầm bánh bao thịt cắn một phát đã được một phần năm cái bánh.

Lớp vỏ ngoài bị cắn nên mùi thịt tỏa ra khắp nơi, nước thịt đậm đà nhuộm vỏ trong bánh bao thành màu nâu, như thể chỉ cần bóp nhẹ một cái là sẽ trào ra. Giang Tự thấy cậu ăn đến mức hai má phúng phính, bỗng nhiên nói: "Tôi thấy tư thế ngủ của cậu khá tốt mà, không có nhiều tật xấu lắm đâu."

Động tác gặm bánh của Lâm Kiều ngưng lại ngay tức khắc.

Trong lòng cậu thầm nghĩ, ông mày đúng là quá lương thiện rồi, chờ đêm nay ông đây trùm khăn trải giường chơi lớn một trận.

"Ngại quá." Mặt cậu không có cảm xúc gì mà nói, "Hôm qua lạ giường nên phát huy không được tốt."

Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cậu quá mức sinh động, Giang Tự cố gắng nhịn không cười ra tiếng, đưa tay xoa đầu tóc xù xù của cậu: "Tôi sai rồi được chưa, tối nay cậu đừng có giày vò tôi đó."

Lâm Kiều còn ngậm bánh bao trong miệng, nghe như thế thì kiêu căng hừ hừ hai tiếng, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo. Phải nói rằng bánh bao trong nhà ăn của căn cứ rất ngon, Lâm Kiều cắn vài phát là ăn sạch bánh bao trong tay, đang chuẩn bị cùng Giang Tự đến phòng ghi hình thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh.

"Lâm Kiều ơi, Lâm Kiều cậu có trong đó không?"

Tự dưng Giang Tự cảm thấy trong lòng khó chịu, vẫn phải đi qua mở cửa cho Thỏ Tháng Ba. Thỏ Tháng Ba đĩnh đạc bước thẳng vào phòng, lúc này Giang Tự mới thấy phía sau cậu ta còn có Bạch Thuật nhỏ nhắn, ngượng ngùng mà cười với anh: "Buổi sáng tốt lành nha Tàn thần."

"Chào buổi sáng." Giang Tự thấy mấy cái máy quay xếp hàng đằng sau nên quyết định miễn cưỡng phối hợp giả vờ làm một tiền bối tốt, "Gọi tôi là Giang Tự là được rồi."

"Vậy thì đội trưởng Giang, đội trưởng Giang buổi sáng tốt lành."

Giang Tự khách sáo gật đầu với cậu trai, bên kia Lâm Kiều đã thu dọn bao nilon còn dư lại trên bàn xong ném vào thùng rác, chuẩn bị ra ngoài với Thỏ Tháng Ba. Cảm xúc của cậu khi đối diện với màn ảnh vẫn hơi cứng đờ, không giống Giang Tự và Thỏ Tháng Ba có thể hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của máy móc được, dọc đường đi còn được Thỏ Tháng Ba kéo vào cuộc trò chuyện nên mới không đến mức tẻ ngắt.

Mới đầu Lâm Kiều còn nghĩ phòng ghi hình chắc chắn rất đông người và náo nhiệt, lúc đấy cậu thì thầm vài câu với Thỏ Tháng Ba chắc cũng chẳng ai thấy, chờ đến khi vào phòng ghi hình cậu mới phát hiện thật ra không phải tất cả mọi người đều đến, trừ bốn người bọn họ ra thì chỉ có Sơn Lam Tiểu Ngư Hoang Mạc và mấy streamer thôi, chỗ trang điểm chỉ có hai vị trí, những người còn lại đều ngồi chờ trên ghế bên ngoài.

Con trai trang điểm rất nhanh, họ chỉ cần hóa trang một cách đơn giản nên chỉ cần bôi ít phấn nền và chải tóc vuốt keo thì đã xong một đợt rồi. Tuy rằng Giang Tự đến khá muộn nhưng vào quay rất sớm, khi anh đi rồi Lâm Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, Thỏ Tháng Ba chọc chọc cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: "Ở chung với Tàn thần có cảm giác thế nào?"

"Người khác thì khá tốt." Lâm Kiều cũng nhỏ giọng trả lời, "Nhưng tôi thì cảm thấy hơi gò bó."

"Tôi cũng không nghĩ anh ấy sẽ ở chung với cậu đấy, không phải trước đây anh ấy đều ở chung một phòng với Ngư thần à?"

Lâm Kiều lắc đầu nói: "Đôi trưởng Giang bảo Tiểu Ngư còn mộng du."

"Ảo thế, chưa từng nghe nói luôn." Thỏ Tháng Ba nghi hoặc mà lẩm nhẩm một câu, lại quay đầu nhìn xung quanh một vòng, "Mà sao lại không thấy Tây Khê nhỉ."

Hôm qua bọn họ quậy một trận như thế nên sẽ có đề tài tranh luận, tổ tiết mục không lôi chuyện này ra mới lạ. Lâm Kiều cũng nhìn thoáng qua những người đứng chờ bên ngoài, phát hiện không có Tây Khê thật, lòng cũng hơi nghi hoặc: "Đúng á, không thấy cậu ta."

"Tây Khê à?" Bạch Thuật chen miệng vào nói, "Lúc sáng tôi đi mua nước thì thấy cậu ta xách valy rời đi rồi."

Thỏ Tháng Ba: "Cậu dậy lúc nào?"

"Chắc tầm 5 giờ rưỡi." Bạch Thuật vừa nói vừa ngáp, "Giường không thoải mái, tui không ngủ được."

"Vậy cậu chợp mắt một lát đi? Chút nữa đến cậu thì tôi kêu dậy."

Bạch Thuật nhỏ tiếng bảo ok, lập tức tựa vào vai Thỏ Tháng Ba nhắm mắt dưỡng thần. Khi cậu ta nằm xuống thì Lâm Kiều cũng ngại không nói chuyện với Thỏ Tháng Ba nữa, đợi một lát thì thấy Trần Ấu Vi ra khỏi phòng ghi hình, cầm clapper board gọi Lâm Kiều đi vào.

Lúc đầu Lâm Kiều còn muốn tìm Trần Ấu Vi hỏi chút chuyện của Tây Khê, nhưng Trần Ấu Vi thể hiện một bộ dáng nghiêm túc làm việc nên Lâm Kiều không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của cô bé, ngoan ngoãn đi theo cô bé vào phòng ghi hình, dựa theo hướng dẫn ngồi xuống.

Vốn nghĩ rằng sẽ hỏi cậu chuyện ngày hôm qua, không nghĩ đến việc Ngô Du không nhắc một câu đến chuyện ấy, hỏi thẳng chuyện lúc trước cậu ở trại huấn luyện trẻ của KG: "Lâm Kiều, trước đây cậu từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, vì sao lại quyết định giải nghệ?"

Lâm Kiều có hơi sửng sốt, bị hỏi đến mức cả đầu óc đều ngưng hoạt động, không biết mọi chuyện đang êm đẹp thì tại sao Ngô Du lại muốn moi móc những chuyện nát bét trước kia của cậu ra nữa.

Cậu trầm mặc mất một lúc mới nói: "Chắc bởi vì nguyên nhân ở tính cách, không thích nói chuyện nên không thể ở chung với đồng đội thật tốt. Sau đấy muốn giải nghệ bắt đầu lại một lần nữa."

"Nhưng khi cậu vào chương trình này thì cảm giác mang lại cho chúng tôi là rất ôn hòa và dễ ở chung đấy. Cậu thay đổi rất nhiều, là kiếp sống streamer đem đến thay đổi cho cậu sao?"

"Đúng vậy đó." Lâm Kiều khẽ cười lên, "Quen biết được người bạn rất tốt, nên cũng không sợ giao lưu với người khác nữa."

"Cậu có quan hệ rất tốt với Thỏ Tháng Ba cùng đội ha."

"Cậu ấy là người bạn đầu tiên tôi quen khi đến đây, rất săn sóc tôi."

"Cậu có ấn tượng thế nào về cậu ấy?"

"Cậu ấy rất nhiệt tình, cũng rất sảng khoái, chơi đường đối kháng rất lợi hại." Khi Lâm Kiều nhắc đến Thỏ Tháng Ba thì lên tinh thần, sống lưng uể oải cũng thẳng lên, "Cậu ấy khiến người khác cảm thấy có thể làm bạn với cậu ấy đã rất hạnh phúc rồi."

"Ừm, cậu đánh giá Thỏ Tháng Ba rất cao đấy." Ngô Du cúi đầu nhìn tập đề cương trong tay, "Nghe nói lúc cậu ở trại huấn luyện trẻ thiếu chút nữa đã có thể thay thế Hoa Ngữ Giả gia nhập vào KG, cậu có cảm thấy tiếc nuối vì chuyện này không?"

"Không tiếc nuối." Lâm Kiều lắc đầu, "Hoa Ngữ Giả thích hợp với đội ngũ hơn so với tôi, đó không phải là vị trí thuộc về tôi."

"Vậy bây giờ cậu ở chung một đội với Tro Tàn, tâm trạng hiện tại của cậu thế nào?"

"Không có gì cả." Lâm Kiều suy nghĩ rồi nói, "Cố gắng giành chiến thắng, vậy thôi."

Tuy cậu còn nhỏ tuổi nhưng đã biểu lộ tiềm lực phỏng vấn, cả ba câu đều không thể moi ra chút gì để giật tít, khiến người khác không có đường xuống tay, Ngô Du đau đầu mà nhìn đề cương, mỉm cười nói với cậu: "Vậy hôm nay quay đến đây thôi, vất vả cho cậu rồi."

Lâm Kiều liên tục nói không cần khách sáo, đi theo hướng dẫn của Trần Ấu Vi rời khỏi phòng ghi hình. Đã không còn thấy hình bóng của Giang Tự, Lâm Kiều ngồi bên ngoài chờ Thỏ Tháng Ba ra, hai người sóng vai đi đến phòng huấn luyện, trên đường đi còn trao đổi mấy câu hỏi của Ngô Du, phát hiện cả hai người đều không bị nhắc đến chuyện Tây Khê ngày hôm qua, Thỏ Tháng Ba bị hỏi về quan hệ với cậu và cảm tưởng khi gia nhập vào đội của Tro Tàn, chưa được vài câu đã xong.

"Mấy câu hỏi của bọn họ đã có sẵn trong đề cương rồi." Thỏ Tháng Ba nhíu mày nói, "Bây giờ cậu với Tàn thần là trọng điểm chú ý của bọn họ rất rõ ràng đấy, lúc phỏng vấn cậu chú ý chút nhé, đừng có nói gì chọc đến fans của Tro Tàn."

Cậu ta hơi ngưng lại rồi nói: "Nhưng mà đây cũng là một cơ hội tốt để trở nên nổi tiếng."

Lâm Kiều rùng mình, lắc đầu như trống bỏi: "Bây giờ tôi chỉ muốn quay xong cho lẹ còn về thôi."

"Người với người đúng là không giống nhau mà." Thỏ Tháng Ba cảm thán, "Cậu xem tụi tôi đều muốn cọ Tàn thần nhưng mà người ta có chịu đâu, ngược lại nhìn cậu xem, quá đáng ghê."

Lâm Kiều cười khổ: "Thỏ ơi cậu không hiểu đâu."

"Vậy cậu nói để tôi hiểu là được rồi!" Thỏ Tháng Ba tức giận chụp vai cậu, khiến Lâm Kiều đau đến mức gào rú, "Cậu nói chuyện cứ che che giấu giấu, không chịu mở lòng chút nào, làm sao mà tụi tôi có thể giúp cậu được chứ?"

Lâm Kiều: "......"

"Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, không muốn nói cũng phải nói."

Lời cậu ta nói gõ mạnh vào lòng Lâm Kiều, khiến Lâm Kiều còn bắt đầu nghĩ mình đang ra vẻ, chẳng khác gì chờ người ta có thể chú ý đến cảm xúc của bản thân mình cả.

Nhưng mà mọi người đều rất bận rộn, có mấy ai vẫn luôn quan tâm cậu đâu, cậu cũng không phải tồn tại quan trọng gì cả. Trước kia cậu như thế, một hai đều khiến người khác không muốn nghe cậu nói, muốn đi tìm bạn bè thì phát hiện người ta đều đã có bạn bè mới, bản thân mình lại nghiễm nhiên trở thành một hòn đảo cô độc ngăn cách người đời, không ai hỏi thăm.

"Cũng không có gì." Lâm Kiều nói, "Trước kia tôi có chút xích mích nhỏ với đội trưởng Giang."

*

"Nhìn không ra luôn nha Lâm Kiều." Thỏ Tháng Ba nghe xong thì há hốc, liên tục cảm thán, "Còn thi đấu huấn luyện với cả Hoa thần nữa, trâu bò thật."

Lâm Kiều: "...."

Cậu bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Phòng huấn luyện là phòng này đúng không?"

Thỏ Tháng Ba ngẩng đầu nhìn lướt qua biển số phòng, đẩy cửa đi vào. Mới bước vào của đã có hai cái camera nghênh đón bọn họ, trong phòng có dãy năm máy tính bàn, mỗi ghế thi đấu thể thao đều dán tên mỗi người, ghi đường đối đầu, đi rừng, đường giữa, đường phát triển và trợ thủ, Giang Tự và ba tuyển thủ khác đã ngồi vào vị trí của mình, chỉ còn chờ mỗi hai người họ.

"Lại đây ngồi." Giang Tự quét mắt nhìn sang hai người, nhàn nhạt nói: "Lấy điện thoại chuyên dụng dành cho thi đấu của các cậu lại đây, đã có sẵn tài khoản luôn rồi, các cậu vào acc làm quen một lát, đến 9 giờ rưỡi chúng ta mở họp thương lượng chiến thuật."

Lúc Giang Tự không cười thì bộ dáng rất nghiêm túc, bốn người khác chả dám thở mạnh, vội vàng lấy di động ra nghiêm túc thao tác. Mãi đến 9 giờ rưỡi thì năm người ngồi thành một vòng để mở họp, hiển nhiên Giang Tự đã có chuẩn bị từ trước, ghế ngồi của Lâm Kiều ngay bên cạnh anh, vừa ngẩng đầu là có thể thấy đầy chữ anh note lại trên di động.

Giang Tự đứng lên, viết con tướng bốn người bọn họ thành thạo lên bảng trắng: "Chơi con tướng các cậu thành thạo nhất là được. Mạc Na, Thỏ Tháng Ba và Lâm Kiều, các con tướng mấy cậu chơi khi tấn công rất mạnh, có thể chèn ép đường đối đầu, tranh thủ kết thúc ván đấu trong giai đoạn đầu luôn. Lam Hà thì có hơi vất vả chút, phải phối hợp tác chiến với cả đội nhé."

Lam Hà còn chưa gật đầu thì đã nghe Thỏ Tháng Ba do dự nói: "Đội trưởng Giang, em sợ rằng em không thể đánh trung tâm nổi, không thì để hai vị trí trung tâm được không. Em có thể cầm Liêm Pha hoặc Bạch Khởi để bảo hộ anh với Lâm Kiều, có thể giữ cân bằng cho cả đội tốt hơn."

Cậu ta mới vừa thốt ra mấy lời này thì Giang Tự lập tức nhíu mày, ngữ khí cũng nghiêm khắc lên: "Bốn người các người đều là streamer, đến chương trình này không phải vì thể hiện bản thân sao? Cậu đang chơi với vai trò chiến đấu, bây giờ cậu làm tanker cho đội thì còn ý nghĩa gì nữa? Cứ mạnh dạn mà đánh đi, không cần đặt quá nhiều tinh lực lên người tôi."

Anh nói xong thì Thỏ Tháng Ba cũng ngậm miệng, lúc này Giang Tự mới hài lòng, đọc tiếp đoạn note phía sau, trình bày chiến thuật đã bố trí thật tốt của anh.

Mới vào trận thì trợ thủ đi theo giúp đường giữa, sau đấy đổi sang đường đối đầu hỗ trợ Thỏ Tháng Ba, phối hợp với Mạc Na đi rừng cùng nhau ép bên kia. Toàn bộ tiết tấu của cả hành trình đều để Lâm Kiều carry, không gian phát huy của cậu vô cùng rộng lớn, đến mức kết quả như thế nào thì phải xem biểu hiện của chính Lâm Kiều.

Về phần bản thân Giang Tự thì anh tính làm người âm thầm cống hiến, nếu như không ổn thì anh có thể nhào lên lật ngược tình thế, thật sự rất ổn, quả thực không thể nào có chuyện thua được.

Giang Tự cảm thấy kế hoạch của anh cực kỳ hoàn mỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play