Lúc Lâm Kiều quay lại phòng nghỉ thì nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của mọi người.

Sầm Trúc gào thét chói tai: "Kiều Kiều làm tốt lắm!"

Lâm Kiều ngượng ngùng cười với anh ta: "Mọi người đều rất tuyệt."

"Không phải là lúc để khen nhau đâu." Anh Khải đứng dậy khỏi ghế, đưa tờ giấy trong tay cho bọn họ, "Tôi và Giang Tự đã thương lượng và ghi ra đội hình thế này, các cậu xem có muốn thay đổi chỗ nào không nhé."

Tiểu Phàm cầm lấy tờ giấy và đọc to thành tiếng: "Liêm Pha, Lan Lăng Vương, Hỏa Vũ, A Ly và Đại Kiều."

Anh Khải: "Có ý kiến gì không?"

Bọn họ đã dùng đội hình này rất nhiều lần trong đấu huấn luyện, cũng coi như là đội hình hoàn mỹ, đầu giữa hay về late game đều có điểm mạnh riêng, vừa có thể khống chế vừa bùng nổ sát thương lại rất linh hoạt, cho dù đẩy lính lên cao hay mở giao tranh đều không thua kém. Lâm Kiều gật đầu: "Em thấy được rồi."

Tiểu Phàm: "Em cũng ok."

Noãn Đông: "Không thành vấn đề."

Hoa Ngữ Giả: "Hỏa Vũ rất ổn."

Trục Hạ: "Tôi nghe theo chỉ huy."

"Cứ vậy đi." Anh Khải vừa nói vừa lấy tờ giấy lại, chờ chút nữa giao cho nhân viên công tác của ban tổ chức, "Cứ đánh như mọi lần chúng ta đấu huấn luyện, mọi hôm luyện tập được gì phải xem hết ở ngày hôm nay. Chắc chắn rằng ở đường dưới Kiều Ly đối đầu với Kiều Ly rồi, chúng ta ở phía đỏ, lúc Lâm Kiều solo cẩn thận một chút nhé."

"Em rõ rồi."

Anh Khải cứ cảm thấy không yên tâm, năm người họ chụm lại lải nhải một hồi, cuối cùng cũng không còn gì để nói nữa, anh ta vừa thấy chỉ còn mười phút để nghỉ ngơi nên bảo bọn họ thả lỏng một chút, chậm rãi tiêu hóa hết mấy thứ anh ta vừa nói. 

Năm người bọn họ như vua chúa, Sầm Trúc chạy tới chạy lui bưng trà rót nước. Lâm Kiều ngồi trên ghế sô pha, bỗng nhiên cảm giác có một đôi tay đặt trên vai của mình, dùng chút lực xoa nắn các khớp xương giúp cậu.

Lâm Kiều vô thức đưa tay cản lại, đợi khi nhận ra mới thu tay về.

"Tôi xoa bóp giúp em." Giang Tự cúi thấp người xuống, khẽ nói với cậu, "Đánh tới ván thứ bảy thì chắc em mệt lắm rồi, tôi biết mà."

Lâm Kiều gật đầu, thả lỏng thân thể và mở miệng nói nhỏ: "Cảm ơn anh nhé."

Giang Tự thổi khí vào tai cậu: "Phục vụ có trả tiền, không cần cảm ơn tôi."

Mặt già của Lâm Kiều đỏ bừng lên, lại nghe thấy tiếng Trục Hạ, "Người ta cũng muốn dịch vụ mát xa của đội trưởng Giang này."

Tiểu Phàm: "Đúng thế."

Giang Tự còn không thèm ngẩng đầu lên: "Ông lại đây đê."

Trục Hạ hốt hoảng lùi lại đằng sau, cợt nhả nói: "Đâu dám đâu dám."

Sầm Trúc vội nói: "Để đó tôi mát xa cho cậu."

Trục Hạ rũ mắt xuống, bóp giọng ra vẻ: "Không cần đâu, Hạ Hạ tự mình lo liệu được mà."

Giọng nói của anh ta khủng bố tinh thần của tất cả mọi người, Noãn Đông không nhịn được mà chửi bới: "Ông mau thu lại cái năng lực đó của mình đi, tôi muốn nôn cmnr."

Sầm Trúc: "Lại đây, tôi mát xa cho cậu thật đấy."

"Em không sao." Trục Hạ liên tục xua tay, "Có đánh thêm mười ván nữa cũng không thành vấn đề."

Tiểu Phàm: "Thật vậy à, tôi không tin dâu."

Cậu ta ồn ào khiến mọi người đổ dồn ánh mắt vào chỗ này làm Lâm Kiều có hơi ngại ngùng, cậu quay đầu lại nói với Giang Tự: "Thôi bỏ đi anh."

"Kệ bọn họ đi, tôi chỉ có trách nhiệm chăm sóc cho em thôi." Giang Tự ngồi xuống, kéo tay Lâm Kiều lại xoa bóp từng đốt ngón tay của cậu, "Được rồi, nhắm mắt thả lỏng đi nào."

Lâm Kiều do dự vài giây, sau đó gật đầu rồi tựa lưng vào ghế sô pha mềm mại. Chuyện ASG cũng chọn tổ hợp Kiều Ly đã rõ mười mươi, đây là lần cậu quyết đấu cảnh trong gương, thực lực của Tinh Vũ bên phía đối phương không hề thua kém so với cậu, đến lúc đó cậu phải mở đầu trận đấu thế nào, Lâm Kiều thầm suy tính.

"Em còn nhớ mình từng đánh thế nào trong phòng tối chứ?" Giang Tự khẽ nói với cậu, "Em đừng lo lắng quá nhé."

Lâm Kiều anh nói vậy thì mở mắt ra: "Đúng nhỉ, chúng ta đã từng đánh như vậy rồi mà."

"Có muốn tôi đánh với em một lúc không?"

Lâm Kiều điên cuồng gật đầu, hai mắt sáng rực lên: "Muốn muốn muốn."

"Đến đây." Giang Tự lấy điện thoại ra, "Vào game đi."

Thời gian cũng chẳng lại bao nhiêu, hai người vào game tạo phòng đấu rất nhanh, lính còn chưa lên tới thì đã bị cả đám người vây quanh.

Tiểu Phàm: "Chỉ còn có năm phút mà cũng đánh à?"

Hoa Ngữ Giả ra sức chen vào trong: "Cho tôi xem với."

Trục Hạ: "Cậu đừng có chen vào! Ai u chân của tôi."

Bọn họ nhốn nháo khiến phòng nghỉ giống như cái chợ cá, nhưng Lâm Kiều không có cảm giác gì, cậu chạy con đường quen thuộc kia, bỗng dưng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Chạy về đường, ném chiêu, dọn lính, chiêu vừa hồi là xả hết lên người Giang Tự, chờ khi dù của cậu hồi lại thì nhào đến tranh cua sông trong tay của Giang Tự, mấy người đứng bên cạnh lặng ngắt như tờ.

Tiểu Phàm lẩm bẩm nói: "Quá mạnh."

Hoa Ngữ Giả: "Tốt ghê, tôi cũng muốn có học thần giúp ôn bài trước khi đi thi vậy đó."

Trục Hạ: "Đậu xanh, tôi xem mà máu nóng dâng trào rồi này."

Anh Khải: "Đừng đánh nữa, phải vào rồi."

Lâm Kiều vừa nghe thấy thì tắt ứng dụng đi, đưa điện thoại cho Giang Tự: "Em đi nhé."

Giang Tự chồng hai cái điện thoại lên nhau một cách tự nhiên: "Đi đi em."

Lâm Kiều gật đầu với anh, đứng dậy đi theo đồng đội rời khỏi phòng nghỉ. Muốn đến được nơi thi đấu thì phải đi qua hành lang quanh co, bọn họ chạm mặt sáu người bên ASG, hai bên không thèm liếc mắt nhìn nhau một cái.

Vừa ngồi vào ghế thi đấu thì Lâm Kiều đã đeo tai nghe lên ngay, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng cổ vũ nồng nhiệt bên ngoài.

Những fans rời đi đã quay trở lại rồi, cả hội trường chật như nêm cối. Banner và bảng biểu ngữ trong tay từng người chiếm trọn tầm mắt của cậu, những người hâm mộ yêu thích tuyển thủ và đội ngũ không bao giờ ngại ngần tuyên bố sự ủng hộ của mình cả cho họ cả.

Vì có những người hâm mộ này mà những người bọn họ, dù là tuyển thủ chuyên nghiệp, huấn luyện viên hay bình luận viên và những streamer ngồi trước máy tính mới cơ hội ăn nên làm ra.

Không biết nhưng người trên khán đài liệu có ai đã từng là fans của cậu khi cậu còn là streamer, nếu như có thì lúc thấy mình có cơ hội đặt chân lên sân khấu ngày hôm nay hẳn bọn họ cũng sẽ tự hào lắm nhỉ.

Noãn Đông ngồi đợi đến phát chán, bắt đầu kiếm chuyện nói với bọn họ: "Các anh em, có căng thẳng không."

Trục Hạ: "Căng thẳng muốn chết luôn."

Tiểu Phàm khịt mũi coi thường: "Có trận chung kết nào thiếu cậu hả."

"Cảm giác không giống vậy." Trục Hạ nói, "Không phải là người cũ nữa."

Tiểu Phàm hừ mũi: "Chê tôi gà chứ gì."

"Đâu dám đâu dám." Trục Hạ cười ha hả, "Luận về chỉ huy trong KPL thì Tiểu Ngư hạng nhất, cậu xếp thứ hai."

Tiểu Phàm: "Tôi nghi ngờ cậu đang đá xéo tôi."

(Hai còn dùng để chỉ ngu ngốc.)

"Làm gì có."

Hai người tôi một câu cậu một câu như hai đứa nhóc trong nhà trẻ, Lâm Kiều vừa nghe vừa cười, cảm giác hạnh phúc kỳ lạ dâng trào nơi đáy lòng.

Cậu chợt hiểu ra những thứ vừa ngây ngô vừa cứng đầu của Giang Tự từ đâu mà ra, hai chữ bạn bè này chính là một vòng tròn, người bên ngoài không thể chen chân vào, người bên trong cũng không định rời đi. Lúc bị ngăn ở bên ngoài thì cảm thấy rối bời, nhưng sau khi gia nhập vào thì mới nhận ra nó không hề giống vẻ bề ngoài, nhưng dù vậy cũng rất tuyệt vời.

Nghĩ đến việc giải mùa hè cũng có thể tiếp tục cùng nhau kề vai sát cánh với những người này, cậu bỗng thấy vui vẻ kỳ lạ.

Suy nghĩ của cậu bị cắt ngang, ông anh trọng tài bảo bọn họ mau pick tướng đi. Lâm Kiều vội vàng xua hết mấy ý nghĩ lung tung, bắt đầu lựa chọn các con tướng theo danh sách đã bàn ra.

Noãn Đông pick Liêm Pha thì thấy Hoang Mạc bên kia cũng pick Liêm Pha, Trục Hạ chọn Lan Lăng Vương thì Thanh Ảnh cũng lấy Lan Lăng Vương, Hoa Ngữ Giả và Nguyệt Quế pick Bất Tri Hỏa Vũ cùng một lúc, ngay cả đội hình đường dưới cũng không nghi ngờ gì nữa, Kiều Ly đối đầu với Kiều Ly nốt.

Sau khi chọn tướng xong thì lại giống hệt nhau như đúc ra từ một khuôn, trận quyết chiến thứ bảy này, dưới ban pick ẩn, bọn họ đã chọn ra tổ hợp cảnh trong gương!

Bình luận viên và khán giả đều sôi trào, Lâm Kiều nghe tiếng ồn ào náo nhiệt mà ngay cả tai nghe cũng không thể ngăn lại, đầu óc cũng choáng váng luôn.

Tiểu Phàm: "Nguyệt Quế không chơi Tây Thi à, dũng cảm đấy."

Hoa Ngữ Giả: "Cậu ấy chơi Hỏa Vũ rất được."

Noãn Đông: "Gắng lên anh em ơi, cảnh trong gương mà để thua thì nhục như con cá nục ấy."

Trục Hạ: "Chúng ta mà thua à, đừng nói đùa nữa."

Lâm Kiều đang nghiêm túc suy nghĩ nên bắt đầu trận đấu thế nào: "Cấp một tôi chạy thẳng lên đường trên à?"

Tiểu Phàm: "Đừng, cậu sang đường giữa ăn lính đi, đánh luôn ở đó cũng được."

Hoa Ngữ Giả: "Vậy tôi lên đường trên dọn lính, tôi không thể đứng không ở đường giữa."

Tiểu Phàm: "Được, đợt lính thứ hai lên thì đổi lại, tôi với Lâm Kiều đảo đường lên."

Lâm Kiều: "Hiểu rồi."

Tiểu Phàm: "Lâm Kiều nghiêm túc quá à."

Trục Hạ trêu đùa: "Không phải là vì người nào đó ư."

Lâm Kiều nghẹn lời nói: "Mấy cậu nhiều chuyện ghê."

"Được rồi được rồi, Lâm Kiều đừng cáu, lúc này Kiều Kiều là ông lớn của đội mình đó." Tiểu Phàm nhịn cười nói, "Anh đây dẫn cưng đi ăn lính nè."

Lâm Kiều cảm thấy mình bị đùa giỡn, khẽ mắng cậu ta một cậu, khiến Tiểu Phàm không thể nhịn cười. Noãn Đông cũng bật cười, hắng giọng nói: "Có cười cũng tém tém lại, không chút nữa mà thua thì ông chịu trận đấy."

"Tôi là vua lì đòn đấy." Tiểu Phàm cười há há, "Muốn tôi truyền đạt kinh nghiệm cho không, tôi có mười cái acc clone và trăm loại kỹ năng solo với bọn bạ đâu chửi đó này, có thể chia cho mấy cậu mỗi người hai cái acc clone đó."

Hoa Ngữ Giả im lặng hồi lâu, cạn lời nói: "Trâu bò ghê."

Noãn Đông: "Vào trận rồi, nghiêm túc chút nào."

Lâm Kiều đáp lại sau đó ngồi thẳng người lên, cầm điện thoại một cách ngay ngắn. Như mọi khi, lúc này là lúc khán giả kêu gọi cổ vũ, Lâm Kiều có thể nghe thấy giọng nói vang dội của trưởng nhóm fan KG xuyên qua tai nghe.

"KG cố lên!"

"Lâm Kiều cố lên, ba ba yêu con!"

Một âm thanh như sấm bất ngờ truyền vào màng nhĩ của cậu, có một gương mặt quen thuộc hiện ra từ đám đông hỗn loạn. Lâm Kiều vô thức ngẩng đầu lên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thấy một ông chú cao to ngồi ở hàng năm khu S.

Là Thỏ Tháng Ba, bên cạnh anh ta là Bạch Thuật, hai người đều giơ bảng viết tên cậu, điên cuồng múa may.

Lâm Kiều chớp mắt thật mạnh, nhìn thấy một người khác ngồi bên cạnh Bạch Thuật, anh ta đeo khẩu trang đen, nhưng vì khuôn mặt kia đã quá đỗi quen thuộc rồi nên cho dù là ở trong đám đông thì Lâm Kiều cũng có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Giang Tự ngồi trên khán đài xem cậu thi đấu, hệt như những thứ mà cậu từng làm, anh đến xem cậu thi đấu như là một khán giả bình thường.

Giang Tự thấy được ánh mắt của Lâm Kiều, anh khẽ gật đầu với cậu. Lâm Kiều sửng sốt, lập tức dời tầm mắt lại trên màn hình điện thoại.

[Hoan nghênh đến với Vương Giả Vinh Diệu!]

Lâm Kiều không dám ngẩng đầu lên nữa, mua trang bị xong thì chạy lên đường giữa theo Tiểu Phàm.

_______________

Chào buổi tối mọi người =3=

Giải thích ban pick chút nhá, tui sửa lại dựa trên trận chung kết giải mùa xuân á, đổi Kính thành Lan Lăng Vương vì trong bản mới cập nhật thì Kính đã bị giảm sức mạnh, còn Lan Lăng Vương trong giai đoạn đầu có thể chủ động hơn đã vậy về late game vẫn có thể cung cấp tầm nhìn, đặt trong giả thiết vị trí chủ lực cả hai đội KG và ASG không phải là người đi rừng thì tui thấy đổi thành Lan Lăng Vương cũng ổn lắm. Nhưng quan trọng sau khi là suy nghĩ hồi lâu, cũng như đọc rất nhiều bài phân tích các đường trên mạng thì tui thấy trừ yếu tố cá nhân của các tuyển thủ ra hẳn không có đội hình nào tốt hơn đâu.

Trong khoảng thời gian này có thể nhìn thấy rất nhiều hiệp đấu quyết đấu đỉnh cao, tổ hợp có thể đánh với Kiều Ly ở đường phát triển có cha con Lỗ Ban, Địch Nhân Kiệt và Thuẫn Sơn, Chó Săn và Lỗ Đại nhưng cá nhân tui thấy không mạnh như Kiều Ly.

Liêm Pha có thể giữ cân bằng vừa có thể mở giao tranh, Hỏa Vũ là con tướng có thể tạo ra kỳ tích, vòng ra đằng sau đẩy người cũng rất này nọ.

Thực ra tui cũng cân nhắc có nên để Nguyệt Quế chơi Tây Thi không ấy, nhưng vẫn cảm thấy cảnh trong gương thế này tốt hơn =3=

Tóm lại là vậy đó, chương sau viết xong thi đấu thì là xong truyện luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play