Chương 59: Cây ăn quả
.
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Tháng ba trung tuần, trước thời điểm cày bừa vụ xuân, Tây Minh Văn trên đường từ Ngạn Tuy thành trở về có kéo theo rất nhiều cây ăn quả, đây là do Tây Viễn ủy thác Tôn Diệp tới phủ thành thì tìm kiếm giúp y.
Người trong nhà cùng nhau đem cây từ trên xe xuống, thừa dịp trời còn chưa tối nhanh chóng đào hố để trồng cây ăn quả. Mấy cây này chủ yếu được trồng ở phía sau vườn, Tây Viễn cầm một gốc anh đào trên tay, tính toán đem nó trồng ở trước cửa Tây sương phòng – nơi y dạy hài tử đọc sách. Tây Vi và Vệ Thành thấy vậy cũng cầm một gốc cây khác chạy theo ca ca góp vui, Tây Viễn có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn hơi lui người ra để bọn nhỏ cũng làm với mình. Mỗi người bọn họ trồng một loại cây ăn quả khác nhau, cây anh đào của Tây Viễn được trồng ở giữa, bên trái là cây táo nhỏ của Vệ Thành, còn bên phải là cây hải đường của Tây Vi.
"Hai tiểu tử này thật là, ca chúng làm gì bọn chúng cũng làm theo." Nương Tây Viễn thấy ba người bọn họ trồng cây đến khí thế ngất trời, liền mở miệng nói thầm với Tây Minh Văn.
"Hài tử hòa thuận còn không tốt sao? Ngươi xem bên nhà lão Từ kìa, mấy huynh đệ cả ngày chỉ biết kiếm chuyện xô xát, nói tục chửi bậy, đại nhân có đánh mắng thế nào cũng không cứu vãn nổi." Tây Minh Văn cười nói.
"Ta cũng đâu bảo không tốt, hài tử nhà chúng ta sao có thể đem ra so sánh với gia đình bọn họ? Nếu mấy đứa Tiểu Viễn mà cũng như vậy thì ta làm gì còn mặt mũi để sống nữa, quả đúng là dọa người." Nương Tây Viễn khẽ trừng mắt liếc trượng phu một cái.
Bên này hai người một bên thấp giọng nói chuyện, một bên không ngừng làm việc trên tay. Ở viện bên cạnh, nhị thẩm thấy gia đình đại ca bận rộn như vậy, liền liên tiếp thúc dục Tây Minh Vũ làm việc nhanh hơn, miệng còn không quên bảo Dương Dương đi qua nhà Tây Viễn hỗ trợ, những việc còn lại cứ để hai người hoàn thành là được rồi.
Mấy ngày trước, đại ca của nàng đã trở về bên kia để bắt đầu trồng trọt, bởi vậy nên hiện giờ cả hai vợ chồng vất vả hơn rất nhiều, hơn nữa, từ đầu năm nay gia đình bọn họ đã chuyển hẳn về đây, nên quyết định thu hồi ruộng đất từ trong tay Tây Minh Toàn. Tuy là lúc đầu Tây Minh Toàn cũng chít chít nửa ngày trời, nhưng cuối cùng vẫn phải nhả ra. Trận đòn hồi tháng giêng quả nhiên có hiệu quả.
"Nãi." Trước cửa viện đột nhiên xuất hiện một cái đầu nhỏ, là Cẩu Đản nhà Tây Minh Toàn. Sau khi bị hai người ca ca đánh, Tây Minh Toàn liền giận dỗi không còn tiếp tục vác mặt qua bên này chơi, hắn còn cấm chỉ người trong nhà không được qua nhà Tây Viễn, thành ra cho dù lão thái thái có nhớ cháu gái thế nào cũng đều cố gắng chịu đựng.
Đại nhân có thể nhịn được chuyện này chứ hài tử thì lấy đâu ra nghị lực đó. Hổ Tử còn khá là tốt, hắn vốn không thân với người nhà nãi nãi, trước kia thường xuyên qua đây cũng bởi có đồ ăn ngon, hiện tại cha cấm thì lại càng đỡ phải đọc sách nhiều.
Nhưng tên nhóc Cẩu Đản thì lại không được ổn lắm, nó rất thích chơi với mấy ca ca bên này, hơn nữa tuổi tác cũng không chênh lệch với Tây Dũng nhiều lắm, đã vậy mỗi lần sang đây lại được nãi nãi hoặc đại nương cho đồ ăn ngon, không hề giống với cha nương chỉ biết suốt ngày đánh nó mắng nó, thành ra Cẩu Đản rất hay lén lút chạy sang đây chơi trong chốc lát, vạn nhất mà bị Hổ Tử phát hiện ra rồi chạy về nhà tố giác với mọi người, thì nó nhất định sẽ bị cha mắng tới chết.
Bất quá, nếu mà cứ ép buộc nó không được tới nhà gia gia nãi nãi, thì Cẩu Đản không thể làm được.
"Cẩu Đản à, mau vào đây." Đại nhân có mâu thuẫn là chuyện của đại nhân, không có liên quan gì đến hài tử cả. Cẩu Đản mỗi lần qua đây chơi đều được mọi người đón tiếp rất nồng nhiệt.
"Cẩu Đản, mau qua đây giúp ca trồng cây ăn quả nào. Đợi đến khi làm xong sẽ có đường để ăn." Tây Viễn nói đùa với nó.
"Vâng, đại ca, ta đến đây." Cẩu Đản có hơi sợ Tây Viễn, hiện giờ thấy đại ca gọi mình liền thí điên thí dại chạy tới, nãi nãi thấy vậy liền vui vẻ trong lòng, làm gì có lão nhân nào lại mong con cháu trong nhà không hòa thuận.
"Cẩu Đản, Nho Nhỏ dạo này thế nào rồi?" Vệ Thành hỏi.
"Nho Nhỏ hiện giờ rất thông minh nha, ta chỉ cần mở miệng gọi một tiếng là nàng đã biết quay đầu sang tìm người rồi." Cẩu Đản hiện giờ chính là người đưa tin về Nho Nhỏ cho gia đình Tây Minh Văn.
"Ban đêm đứa nhỏ có khóc nhiều không?" Nãi nãi hỏi.
"Chỉ thỉnh thoảng thôi ạ, nếu nương mà ngủ say không biết gì thì cha sẽ đá đến khi nào nương tỉnh mới thôi." Cẩu Đản một bên trồng cây, một bên quay đầu nói chuyện với nãi nãi.
"Ai!" Nãi nãi khẽ thở dài một tiếng, rồi không tiếp tục nhắc đến vấn đề này. Tây Viễn thấy lão thái thái như vậy cũng không hỏi tiếp.
Vài người trồng cây trước của Tây sương phòng xong, lại chuyển qua trồng ở lối đi từ nhà chính đến cửa viện. Một bên được dùng để trồng bồ đào (cây nho), không chỉ cho ra quả ngọt, mà còn là nơi che nắng mỗi khi hè sang. Bên còn lại được dùng để mắc dàn bầu, ngoài ra còn có thêm hai cây bí đỏ nhỏ nữa.
Trong khi mọi người đang bận bịu, thì nương Tây Viễn đã nấu xong cơm. Người một nhà bao gồm cả gia đình Tây Minh Vũ và Cẩu Đản liền ngồi quây lại thành một bàn ăn.
Cơm nước xong, Cẩu Đản không dám tiếp tục ở lại mà quay người ra về, nó mà còn ở đây thì thể nào cha nương cũng đoán ra chuyện nó lại sang nhà nãi nãi cho mà xem, hài tử sang nhà ông bà chơi mà cứ như đi ăn trộm vậy. Nãi nãi không nói gì, vẫn là nương Tây Viễn yên lặng đem một ít đồ ăn vặt của Tây Vi đưa cho Cẩu Đản, tâm tư lão thái thái chẳng lẽ nàng còn không hiểu sao.
Cẩu Đản nhận xong liền lén lút quay về nhà mình. Trong phòng, mấy người Tây Minh Toàn đang ngồi ăn cơm.
"Cẩu Đản, hôm nay ngươi lại chạy đi đâu thế? Chẳng chịu ở nhà giúp đỡ nương chăm sóc muội muội gì cả." Tức phụ lão Tam vừa thấy Cẩu Đản trở về liền tức giận nói. Trong nhà hiện tại có một tiểu hài tử không thể ly khai người, đã vậy công việc lại còn nhiều, Hổ Tử không biết từ sớm đã chạy đi đâu, khiến nàng vừa bận nấu cơm vừa phải chăm sóc cho tiểu nha đầu.
"Ta sang đầu Đông chơi." Cẩu Đản lừa nương mình.
"Không phải lại qua nhà nãi nãi đó chứ?" Tức phụ lão tam mở miệng truy vấn. Kỳ thực trong lòng nàng ta vẫn mong Cẩu Đản thường xuyên qua chơi với lão thái thái, không phải lúc trước lão thái thái rất hay cho nhà bọn họ đồ ăn ngon sao? Hiện giờ không lấy được gì từ nhà đại ca nữa rồi, bà ta không thương con trai mình thì cũng phải thương cháu chứ.
Từ lúc sinh hạ được tiểu nha đầu xong, nhìn bộ dạng yêu thích đến không nỡ buông tay của lão thái thái, nàng ta còn tưởng dựa vào khuê nữ có thể thêm được chút ngon ngọt nữa rồi, ai ngờ tất cả mọi chuyện lại bị nương mình làm cho hỏng chuyện, lão thái thái đã hai tháng trời không thèm ngó mặt sang đây, bình thường cũng không thấy gửi cho hài tử đồ đạc gì.
Nàng ta gần đây muốn ăn trứng gà mà đến một quả cũng không có để ăn, ngày đó còn vì chuyện này mà đánh nhau một trận với Tây Minh Toàn, còn quở trách Tây Minh Toàn vì sao không cho người nhà qua lại với gia đình đại ca, khiến gã tức giận đến mức thẳng tay cho nàng ta hai đấm vào mặt.
"Không có, nhà nãi nãi hiện giờ đang bận lắm." Cẩu Đản lúc này vẫn còn nhỏ, nên nói dối không được lưu loát cho lắm.
"Sao ngươi lại biết hiện giờ nhà nãi nãi đang bận?" Tây Minh Toàn đang ngồi bên cạnh liền mở miệng hỏi.
"A?" Cẩu Đản trợn tròn mắt, theo bản năng nâng tay che đi túi quần của mình.
"Nhất định là nó lại qua nhà gia gia nãi nãi rồi. Cha, Cẩu Đản nói dối đó." Hổ Tử nhảy tới, dùng tay xốc áo của đệ đệ mình lên lấy ra một nắm đồ ăn vặt.
"Của ta, đây là đại nương cho ta." Cẩu Đản ở phía sau đuổi theo Hổ Tử. Hổ Tử một bên chạy vào trong viện, một bên nhai ngấu nghiến đồ ăn.
"Hỗn đản!" Cẩu Đản thực sinh khí, các ca ca bên nhà Đại bá Nhị bá chả bao giờ tranh ăn với nó cả, có thứ gì ngon cũng để phần cho nó, vậy mà ca ca ruột thịt lại chuyên gia cướp đoạt với Cẩu Đản. Cẩu Đản đuổi theo liên tiếp hai vòng vẫn không bắt được Hổ Tử, liền tức giận cầm đất ném hắn.
"Hai đứa thiếu đòn kia đừng có mà giành giật với nhau nữa, màu vào phòng ăn cơm nhanh lên." Tức phụ lão Tam tức giận gào lên.
"Ăn cái gì ăn, Cẩu Đản không được phép ăn ở đây, nếu nó đã thích gia đình đại bá như vậy, thì từ mai cứ để nó qua đấy ở luôn đi, đừng có mà về đây ăn cơm nữa." Tây Minh Toàn tức giận lớn tiếng mắng hài tử.
Hổ Tử nghe cha mình mắng Cẩu Đản liền lè lưỡi trêu chọc nó, rồi tiếp tục quay về phòng ăn cơm. Cẩu Đản đứng lặng ở trong sân, tự hỏi không biết mình có nên vào nhà hay không nữa, nó đã ăn no ở nhà đại nương rồi nên hiện giờ không cảm thấy đói, chính là, có nên vào nhà hay không đây...
"Ngươi xem lại bản thân đi, tự mình cáu kỉnh với người ta rồi bây giờ lại phát hỏa lên con trai. Cẩu Đản, ngoan, vào nhà ăn cơm đi." Tức phụ lão Tam dụ dỗ tiểu nhi tử để Cẩu Đản bước vào phòng. Tây Minh Toàn cũng chỉ trừng mắt liếc nó một cái rồi không tiếp tục nói gì nữa.
Đợi đến lúc bận bịu xong chuyện trong nhà, thời tiết đã triệt để ấm áp. Mùa xuân là mùa của đâm chồi nảy lộc, vạn vật hồi sinh, nên số cây ăn quả của Tây gia cũng chậm rãi hoàn lại sức sống, bắt đầu mọc ra nhiều lá non mới, tuy là có chết mất vài cây nhưng đại bộ phận xem như không xảy ra chuyện gì.
Nãi nãi còn thực mê tín treo lên mỗi cây một sợi dây đỏ, bà nói rằng nếu có thứ này sẽ giúp cây non dễ sống hơn.
Hôm nay, lúc Tây Viễn đang mải chăm chú quan sát cây táo của Vệ Thành, thì Tây Minh Văn bỗng dưng xuất hiện ở phía sau y, phân vân suốt nửa ngày trời vẫn không biết phải nói gì, thẳng đến khi Tây Viễn quay mặt lại mới chợt phát hiện ra.
"Cha, người đứng đây làm gì thế? Khiến ta giật cả mình."
"Tiểu Viễn à, cha có chuyện này muốn nói với ngươi." Tây Minh Văn ấp úng nói .
"A, được thôi, có gì cha cứ nói đi." Tây Viễn cho rằng cha muốn nói chuyện sinh ý trong nhà, nên không mấy để ý lắm.
"Chính là, cái kia..." Tây Minh Văn ấp úng cả nửa ngày trời vẫn không nói ra được.
"Cha, có chuyện gì mà người không thể nói thẳng với ta sao?" Tây Viễn vừa thấy bộ dạng lão cha như vậy, liền có chút khẩn trương. Cứ mỗi lần Tây Minh Văn ấp a ấp úng là phỏng chừng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
"Tiểu Viễn à, cha nói chuyện này ngươi không được sinh khí đâu đấy." Tây Minh Văn lén lút đánh giá sắc mặt Tây Viễn.
"Cha! Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy thì ta chắc chắn sẽ sinh khí!" Cảm giác bị nhử quả là khó chịu.
"Đồ ăn chúng ta làm, dạo gần đây ta bỗng phát hiện hay thiếu một ít, cũng không phải nhiều nhặn gì cả, nhưng là..."
"Có ai trộm đồ nhà chúng ta sao?" Đây là phản ứng đầu tiên của Tây Viễn.
"Cha có theo dõi hai lần, hình như là, là, là Thành Tử lấy." Tây Minh Văn chần chờ suốt nửa ngày trời mới nói ra được đáp án của mình, sau đó còn khẩn trương trộm nhìn Tây Viễn một cái.
Nếu những đồ này là Tây Vi, Tây Dương hoặc Tây Dũng lấy thì y sẽ không khó xử như vậy, nhưng mấu chốt vấn đề lại là Vệ Thành! Dù sao Vệ Thành cũng không phải là con cháu ruột thịt của Tây gia, bình thường bọn họ lại đối với hài tử này rất tốt, cho dù hắn có làm sai chuyện gì cũng không dám nặng lời, sợ sẽ khiến đứa nhỏ cảm thấy thương tâm. Bất quá, Vệ Thành trừ bỏ những lúc bướng bỉnh ra, thì trên cơ bản không hề phạm phải lỗi lầm quá lớn nào cả, chỉ cần hắn làm sai chuyện gì thì Tây Viễn sẽ kịp thời uốn nắn ngay, thật khiến người ta yên tâm tuyệt đối.
Nhưng lần này thì khác, vụng trộm lấy đồ trong nhà thì có khác gì 'ăn cây táo, rào cây sung' đâu. Tây Minh Văn đã chú ý quan sát suốt mấy ngày trời rồi thì chắc chắn là không sai được, hắn đến vợ mình cũng không dám nói ra, chỉ sợ mọi người biết được sẽ có ấn tượng không tốt về Vệ Thành.
Trong nhà từ trước đến giờ chưa từng bạc đãi hài tử, cho dù có là đồ ăn thức uống dùng để kiếm tiền vẫn sẽ thường xuyên xuất hiện ở trên bàn ăn. Cho nên lần này Vệ Thành trộm đồ chắc chắn là để đưa cho người khác! Đứa nhỏ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây, vì sao hắn phải làm như vậy?
Tây Minh Văn khó xử suốt bao ngày trời, mới hạ quyết tâm mang chuyện này nói với Tây Viễn. Vệ Thành cũng được xem như một tay Tây Viễn nuôi dạy, Tây Viễn đối với Vệ Thành chính là hết tâm, so với Tây Vi còn cẩn thận hơn, có lẽ là bởi Vệ Thành ngoại trừ ca ca ra thì không còn ai khác để mà dựa vào.
Tiểu Viễn đã làm rất nhiều chuyện vì Thành Tử! Nếu không có Thành Tử, Tây Minh Văn thực hoài nghi không biết liệu hiện giờ nhà họ có được như thế này không. Dựa theo tính cách của Tiểu Viễn thì có lẽ y sẽ chậm rãi kiếm tiền, đợi đến khi đã gom góp đủ mới nhàn nhã xây dựng phòng mới. Nhưng do Vệ Thành chuyển tới đây sống, đã tiêu hết rất nhiều tiền để vào thuốc men, nên Tiểu Viễn mới cảm thấy có lỗi với người nhà, muốn xây dựng một căn nhà thật tốt để bồi thường cho đại gia.
Nếu không phải vì Thành Tử, Tiểu Viễn sẽ không mất công mỗi ngày lên lớp dạy hài tử đọc sách viết chữ. Y vốn chỉ cần dạy dỗ một mình Tiểu Vi và Thành Tử thôi, giờ lại nhận thêm cả bọn Trình Nam không phải vì lũ nhỏ kia có quan hệ tốt với Thành Tử sao? Tiểu Viễn muốn về sau bọn nó có thể làm trợ thủ cho Thành Tử.
Trước đây, thời điểm lên lớp dạy học Tiểu Viễn khá thoải mái, nếu có đứa nhỏ nào chưa học bài, y sẽ dễ dàng tha thứ cho chúng về nhà học lại. Nhưng từ khi Vệ Thành theo Trình Nghĩa học võ, thì Tiểu Viễn bắt đầu cẩn trọng hơn, có lẽ là do y cảm thấy bản thân thiếu nhân tình của người ta, nên càng nghiêm khắc hơn trong chuyện học hành. Nếu có đứa nhỏ nào không học bài, thì Tiểu Viễn sẽ cho chúng một khắc để học thuộc lòng rồi trả bài cho y, nếu vẫn không thuộc thì sẽ trực tiếp đuổi chúng về nhà, mời ngươi hôm sau quay trở lại.
Cho nên hiện tại, mấy người Trình Nghĩa không cần phải sang tận cửa Tây gia xem con mình học hành đến đâu, chỉ cần ở nhà coi chúng có bị đuổi về hay không là có thể dễ dàng biết được. Vài tên tiểu tử kia cũng không dám lười biếng trong học tập nữa, mà bắt đầu chăm chỉ hơn, ngoài ra, hắn còn thường xuyên nhìn thấy Tiểu Viễn ôm một quyển sách trong tay, hẳn là công khóa (bài giảng) mỗi ngày của lũ nhỏ.
Ngoài ra, chỉ cần Tiểu Viễn biết Thành Tử thích thứ gì thì sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện cho nó. Tỷ như chiếc cung tên nhỏ hiện giờ đang được Thành Tử yêu thích đến mức không nỡ buông tay, có đôi lúc còn được nó ôm lên giường ngủ cùng, chính là do Tiểu Viễn tự tay làm ra. Tỷ như ba cây anh đào, táo nhỏ, hải đường vừa mới được trồng trước cửa Tây sương viện, cũng là do một lần Thành Tử nghe thấy hài tử nhà khác thi nhau khen ngon, nó liền đem chuyện này về nhà kể cho Tiểu Viễn nghe, không quá mấy ngày đã thấy Tôn Diệp bảo hắn chở từ Ngạn Tuy thành về nhà rồi.
Tiểu Viễn thương yêu Thành Tử đến mức độ này, vậy nên, chẳng may Thành Tử có làm sai chuyện gì thì chắc chắn người tức giận nhất sẽ là Tiểu Viễn!
Chính là... cứ giữ im lặng như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, cho nên Tây Minh Văn sau vài ngày rối rắm, rốt cuộc đã do do dự dự nói ra cho Tây Viễn nghe. Vốn tưởng rằng Tiểu Viễn sau khi nghe xong sẽ lập tức phát hỏa, ai ngờ vẻ mặt y hiện giờ trông qua vẫn còn tốt lắm. Sau khi Tây Minh Văn liếc trộm vài cái xong liền khẽ thở phào một hơi.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^