Chương 5: Bánh Bao
.
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Hôm sau, Tây Viễn cùng người trong nhà làm thêm chút kim chi củ cải, tuy nhiên hải đường và lê đã không còn lại bao nhiêu, Tây Viễn bắt đầu lo lắng về sau nếu không còn hai thứ này thì nhà họ biết làm sao bây giờ.
"Ngày mai trấn trên có hội, phỏng chừng sẽ có người đem táo tàu và hải đường đi bán, chúng ta lên thử xem sao." Gia gia suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Cha, ngày mai ta sẽ vào rừng hái hết lê về, chúng ta cất vào hầm giữ tươi chắc sẽ không sao đâu." Cha Tây Viễn mở miệng thương lượng với gia gia. Từ ngày kim chi củ cải bán được giá, ông đã trở nên tích cực với món đồ chua này hơn nhiều.
"Được đấy, nhưng ngươi đi một mình biết hái đến bao giờ, sáng mai để ta đi cùng ngươi." Nương Tây Viễn một bên rửa hải đường, một bên thảo luận với mọi người.
"Vậy ba người chúng ta sẽ đi chung. Khu rừng đó không an toàn, nhất định phải cẩn thận." Gia gia cầm điếu trên tay, một câu kết thúc mọi chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Tây Minh Văn lên trấn trên mua về một ít táo tàu và hải đường. Sau đó lại cùng cha già, thê tử lên rừng hái lê về nhà. Người trong thôn thấy vậy thì đều tò mò: quả lê vừa chua vừa rát miệng, không hiểu bọn họ hái về làm gì? Tây Minh Văn đã được Tây Viễn dặn dò từ trước, nên không dám mở miệng nói ra sự thật, ấp úng cả nửa ngày mới nói được một câu: "Tiểu Viễn muốn ăn." Khiến tất cả mọi người đều cười nhà họ quá chiều hài tử. Đầu năm nay có cơm để ăn đã được coi là không tồi rồi, làm gì có chuyện hài tử đòi này đòi nọ còn vội làm theo.
Ngoài hai phần dùng để muối dưa chua ra, cải trắng năm nay nhà họ đều giữ cả lại không bán. Tây Viễn tính toán lấy một nửa ra để làm kim chi củ cải, nửa còn lại chờ đến đầu xuân sang năm, lúc đồ ăn khan hiếm sẽ đưa ra món mới để thu lãi về nhiều hơn. Chứ hàng năm, với số cải trắng này nhà họ có bán hết cũng không được nửa điếu tiền.
Sợ lê và hải đường không để được lâu. Tây Viễn nhờ cha mình mua về hai cái hũ lớn để chuẩn bị bắt tay làm kim chi củ cải đợt hai. Thời tiết hiện tại có thể đảm bảo kim chi sẽ không bị hư trong suốt một thời gian dài.
Số cải trắng thừa ra, cha con Tây Viên đóng gói cẩn thận vào các bao vải dầu, rồi cất xuống hầm, chuẩn bị đầu xuân sang năm lấy ra bán. Ở kiếp trước, gia đình Tây Viễn cũng đã từng dùng biện pháp này để bảo quản cải trắng qua mùa đông, nhưng thứ họ dùng là túi plastic mỏng, vì nơi này không có nên Tây Viễn mới phải dùng bao vải dầu thay thế.
Chuyện Tây Viễn bán kim chi củ cải kiếm được tiền khiến người nhà được một phen kinh ngạc, nên hiện tại y cũng có quyền lên tiếng trong nhà, trên cơ bản là bởi ý tưởng của y rất hay, nên người trong nhà không còn coi y là một tiểu tử thích nói hưu nói vượn nữa.
Tây Viễn dùng tay tính toán, hy vọng tháng này nhanh trôi qua một chút, để y còn có cơ hội tới Tụ Đức Lâu xem việc kinh doanh kim chi cải củ diễn ra thế nào.
Sáng sớm hôm nay, Tây Viễn đang ngồi trong viện dạy Tây Vi học bài, chợt nghe thấy từ ngoài sân truyền đến tiếng đánh xe ngựa và âm thanh bàn tán không ngừng của thôn dân. Tây Viễn cũng không để ý gì nhiều, chỉ cảm thấy người có xe ngựa để đi chắc chẳng thể dính dáng gì đến nhà mình, liền không bận tâm nữa.
Lúc này, một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa viện nhà Tây Viễn, từ trên xe có người bước xuống, đứng ngoài cửa gọi: "Có ai ở nhà không? Tây Đây có phải nhà Minh Văn không?"
Tây Viễn vừa ngẩng đầu lên liền nhận ngay ra người này, đây không phải là Kỳ chưởng quầy của Tụ Đức Lâu sao!
Tây Viễn vội vàng chạy chậm ra mở cửa. Xe ngựa quá lớn, cửa viện lại nhỏ liền vào không được. Kỳ chưởng quầy đành phải đem dây kéo ngựa buộc vào một cây cọc ngoài cửa nhà. Dù sao thôn Liên Hoa cũng chỉ lớn có từng đó, ban ngày ban mặt nếu xảy ra chuyện gì thì mọi người đều thấy rõ ràng, cũng không sợ có người dắt mất ngựa đi.
"Sao ngài lại tới đây?" Tây Viễn kích động mở miệng hỏi, nếu y đoán không nhầm thì đợt kim chi củ cải vừa rồi bán cũng không tồi.
"Ta tìm mất cả buổi mới tới được nhà ngươi, ngày đó không phải ngươi nói nhà mình ở thôn Liên Hoa phía tây trấn Vạn Đức sao? Ngươi nghĩ ngoài việc mua kim chi củ cải thì ta còn phải lặn lội tới tận đây làm gì!."
"Thế nào rồi, ngài buôn bán tốt lắm phải không!" Tây Viễn đắc ý nói.
"Đúng vậy, bây giờ mới hơn nửa tháng mà đã bán hết sạch không còn tí nào, khách nhân tới đều gọi hai món ngươi làm ngày đó, nói là không chỉ ăn ngon lại còn cảm thấy rất ấm! Đông gia liền vội thúc dục ta tới tìm ngươi!"
"Vậy lần này ngài muốn mua nhiều hay ít?"
"Có bao nhiêu ta liền lấy bấy nhiêu. Các ngươi nhất định không thể đem số kim chi này bán cho nhà khác, tất cả cứ để lại cho chúng ta là được." Kỳ chưởng quầy nói cả nửa ngày, tả hữu nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi hai tiểu hài tử, liền mở miệng hỏi: "Người lớn trong nhà đi đâu hết rồi? Ta muốn nói chuyện với cha ngươi."
"Có chuyện gì cứ nói với ta là được, ta có thể làm chủ."
"Ngươi sao? Không nên không nên, chuyện này nhất định ta phải bàn với người lớn, ngươi còn nhỏ quá."
Tây Viễn nghĩ một lúc thấy cũng tốt, chuyện trong nhà để người lớn thương lượng vẫn dễ dàng hơn, liền bảo Tây Vi đi gọi cha cùng gia gia về.
Hiện tại hoa màu đã thu hoạch xong, mùa đông lại tương đối lạnh, nên nhà họ cần phải dự trữ nhiều củi một chút. Cha nương Tây Viễn cùng gia gia đành phải vào rừng đốn củi.
Tây Viễn vào nhà, rót một chén nước ấm cho chưởng quầy.
"Tiểu Viễn, ai đến nhà ta thế?" Nãi nãi đẩy cửa từ ngoài đi vào, hôm nay lão thái thái phải sang nhà Vương tam gia có chút việc—— Dưa chuột nhà Tây Viễn năm nay phát triển rất tốt, ra trái cũng nhiều, Vương tam nãi nãi nói muốn xin ít giống để sang năm trồng ngoài sân nhà mình, nãi nãi Tây Viễn thừa dịp hôm nay không có việc gì làm liền mang sang cho người ta.
"Nãi, đây là Kỳ chưởng quầy của Tụ Đức lâu, kim chi củ cải lần trước nhà ta mang lên thị trấn chính là bán cho ông ấy."
"Ai nha, vậy sao ngươi còn không mời ngài ấy vào phòng ngồi, ngoài viện lạnh thế này mà."
Vài người lục đục đi vào phòng, lập tức ngăn trở ánh mắt tò mò của những người thôn dân đang xúm lại trước cửa nhà họ. Mọi người cảm thán không ngừng, thắc mắc không biết từ khi nào Tây gia lại có thể giao du rộng rãi với người thị trấn như vậy?
Một lát sau, già trẻ trong nhà Tây Viễn đều đã có mặt đầy đủ. Có người lớn ở đây, Kỳ chưởng quầy bắt đầu nói ra mục đích thực sự của chuyến đi này. Nguyên lai, từ lúc Tụ Đức bắt đầu chạy hai món mới, khách nhân bắt đầu tấp nập trở lại, Kỳ chưởng quầy lại đột nhiên nhanh trí, đưa tới mỗi bàn một đĩa kim chi củ cải nhỏ chưa chế biến, khiến khách hàng ăn tới mức không dừng được mồm. Lượng khách tăng vọt, Đông gia thấy cơ hội tới liền thương lượng với Kỳ chưởng quầy, xem nhà Tây Viễn có thể bán lại cách làm kim chi củ cải cho Tụ Đức lâu không.
Tuy gia gia và cha đều là đại nhân, nhưng thực chất vẫn là anh nông dân trung thực, không hiểu mấy chuyện buôn bán kiểu này, lại nói, kim chi củ cải là do Tây Viễn làm ra, cho nên cả hai đều đưa mắt nhìn Tây Viễn không hé răng nửa lời.
Tây Viễn cân nhắc đến chuyện lê và táo tàu nơi này có hạn, về sau nếu hết nguyên liệu, bọn họ cũng không thể làm kim chi củ cải nữa, không bằng hiện tại đem cách chế biến bán đi, vừa nhanh gọn lại kiếm được tiền, phải biết rằng y cũng là một kẻ lười biếng, mấy mẻ kim chi củ cải vừa rồi thực đã khiến y mệt chết người.
"Kỳ chưởng quầy, cách làm kim chi củ cải chính là bí phương tổ truyền nhà ta, không hề có cái thứ hai. Bán cho ngài rồi có khác gì chặt đứt đường làm ăn nhà chúng ta. Ngài nói thử xem, nếu ta bán ngài có thể mua được bao nhiêu?"
Nghe Tây Viễn nói hai câu đầu, Kỳ chưởng quầy còn tưởng không liên quan gì, không nghĩ tới y lại có thể dễ dàng chuyển tiếp giữa các câu như vậy. Vốn Kỳ chưởng quầy còn định ép giá, hiện tại nghe Tây Viễn nói vậy liền không dám nữa, tiểu tử này nhìn qua hiền lành, lúc cười lên còn có chút ngốc nghếch, ai ngờ tâm tư lại sâu đến mức này.
"Hai mươi lăm lượng bạc ngươi thấy thế nào, không nói dối ngươi, đây là giá cao Đông gia bảo ta trả, nhiều hơn nữa ta thì không thể làm chủ được." Kỳ chưởng quầy bất đắc dĩ nói.
"Hai mươi lăm lượng, có hơi ít thì phải, dù sao đây cũng là bí phương tổ truyền nhà ta, ngài thử dùng từng đấy bạc đi mua bí phương tổ truyền nhà người khác xem sao."
"Ai nha, đứa nhỏ này, hai mươi lăm lượng đâu có ít, trồng trọt thu hoạch cả một năm cũng không được năm lượng bạc đâu? Không tin ngươi hỏi gia gia cùng cha mình đi!."
Trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng lấy giá ba mươi lượng thành giao, ngoài ra Kỳ chưởng quầy còn phải trả thêm tiền cho 300 cân kim chi củ cải nhà họ đã làm sẵn nữa. Tây Viễn định về sau vẫn tiếp tục qua lại với Tu Đức lâu, nên đã dâng tặng thực đơn chế biến hai món khác cũng từ kim chi củ cải, Kỳ chưởng quầy vô cùng cao hứng, chào họ xong liền vội vàng đánh xe ngựa về.
Tiễn bước Kỳ chưởng quầy, người trong nhà họ mất cả nửa ngày mới có thể hoàn hồn.
"Thật không ngờ, chỉ một cái bí phương mà có thể bán được những ba mươi lượng bạc?" Nãi nãi sát sát cánh tay, không dám tin đây là sự thật.
"Tiểu Viễn thực giỏi, ta cứ tưởng bán được năm lượng là đã nhiều lắm rồi." Gia gia đưa điếu lên miệng hít một hơi, nhưng bên trong đã sớm không còn thuốc, cũng không biết lão gia gia định hút cái gì.
"Ai, đại nhi tử nhà ta quả nhiên có tiền đồ." Nương Tây Viễn mở miệng khen một câu, không biết là đang khích lệ y hay đang khích lệ chính bản thân mình.
"Ca, cho ta ngó một chút, xem thử ba mươi lượng bạc là như thế nào đi." Tây Vi kéo kéo vạt áo đựng đầy bạc của Tây Viễn. Trong nhà từ trước tới giờ chưa từng có nhiều tiền đến vậy, thực khiến nó tò mò không biết có khác mấy trăm đồng tiền hôm trước không.
"Nãi, tối nay nhà mình kiếm món gì ngon ngon một chút để ăn mừng nhé?" Tây Viễn một bên bỏ bạc xuống cho Tây Vi xem, một bên quay sang nói chuyện với nãi nãi.
"Được, được, đại tôn tử nhà ta muốn gì liền ăn đấy?" Nãi nãi tựa hồ còn chưa dám tin nhà mình hiện giờ đã có nhiều tiền như vậy.
"Ta muốn ăn thịt lợn luộc." Tây Vi vội vàng reo lên.
"Nhà mình lâu rồi không có thịt lợn để ăn, được rồi, vậy hôm nay chúng ta nghe lời Tây Vi nhé." Nương Tây Viễn khẽ xoa đầu nó xong, liền xoay người bước vào phòng bếp.
"Vậy để ta sang nhà lão Dương mua ít thịt lợn về." Cha Tây Viễn thẫn thờ đi hết hai vòng nhà, mới chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm.
Cơm chiều hôm nay không chỉ có thịt lợn luộc, mà còn có thêm cả một chảo thịt lợn xào với dưa chua. Ngoài ra nãi nãi còn làm thêm cả một lồng bánh bao hấp, nhân bên trong được làm từ thịt heo, miến và cải trắng. Lúc mở lồng ra, hương thơm bốc lên thơm cả một góc nhà.
Bánh bao vừa mới lấy ra vẫn còn nóng hầm hập, chỉ cắn một miếng mà đã cảm thấy thơm nức mũi. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Tây Viễn, ngoài bánh bao thịt ra, bên trong lồng hấp còn có làm thêm một vài chiếc bánh bao không nhân khác. Nãi nãi một bên lấy bánh đưa cho y, một bên đau lòng nói: "Đến năm mới nhà ta còn chưa từng được ăn sướng thế này, một bữa hôm nay không biết đã tiêu hết bao nhiêu nữa, thật là phung phí."
Tây Viễn không để ý mấy lời này lắm, từ ngày xuyên tới cổ đại tính ra cũng được hơn hai tháng, vậy mà tới hôm nay rốt cục y mới được ăn một bữa cơm bình thường.
Tây Vi lúc này đang ngồi cạnh Tây Viễn, nó đem bánh bao cẩn thận đặt vào trong bát, sau đó bắt đầu ăn sạch lớp da bên ngoài. Bánh bao hôm nay là loại ngon nhất nó từng được ăn, đến da còn ngon tới vậy, không biết nhân thịt bên trong còn ngon tới mức nào. Nó muốn để nhân tới tận cuối cùng mới ăn.
"Tiểu Vi, ngươi mau ăn nhân thịt đi, để lâu nguội rồi sẽ không còn ngon nữa. Ca ca cam đoan, về sau nhà mình sẽ thường xuyên có thịt lợn để ăn, ngươi đừng tiếc nữa." Tây Viễn thấy Tây Vi như vậy liền có chút đau lòng.
"Tiểu Vi mau ăn đi, nãi nãi đã chừa lại vài cái để sáng mai ngươi ăn rồi." Nãi nãi đưa tay lau qua khóe mắt còn vương giọt lệ, không biết do bị khói trong bếp hun cay hay do hình ảnh trước mắt khiến bà nghẹn ngào.
"Nãi nãi, món này ngon lắm, ngài mau nếm thử đi!" Tây Vi vội vàng cầm một chiếc bánh bao đưa cho nãi nãi.
"Ai, hảo, hảo, ngươi cũng mau ăn đi, cứ xem như cả nhà ta hôm nay cùng nhau đón năm mới là được."
Sau bữa cơm chiều, Tây Viễn và Tây Vi bị buộc ra ngoài đi dạo mấy vòng. Bởi bọn họ ăn quá nhiều, nãi nãi sợ tiểu hài tử mới ăn no xong đã đi ngủ sẽ không tốt, liền đuổi bọn họ ra ngoài đi dạo quanh viện cho tiêu thực.