Chương 37: Ngày xuân
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Chuyện này dàn xếp được xong thì thời gian cũng đã tiến vào tháng ba rồi, nhà nhà bắt đầu chuẩn bị cày bừa vụ xuân, Tây Minh Vũ cũng phải trở lại Dương gia trang giúp đỡ nhà ngoại, bởi vì bên này đang bận rộn xây phòng mới, nên hắn liền dẫn cả Tây Dương và Tây Dũng về theo.
Đợt này trong nhà trồng khá ít rau, lại muộn hơn năm ngoái một chút nhưng vẫn sẽ thu hoạch được sớm hơn nhà khác tầm nửa tháng gì đó, tuy số rau này chẳng đủ để Tụ Đức lâu có thể buôn bán trong thời gian đó, nhưng vườn sau Tây gia đã bị chiếm mất để vật liệu xây dựng, cho nên chỉ đành ủy khuất Tôn Diệp một chút vậy, dù sao Tây Viễn cũng không có nhiều thời gian để quản chuyện này.
Người ta có câu: 'Tháng ba khúc ma (rau khúc) đâm thủng trời'. Tháng ba vừa tới, mặt đường cũng đã tan chảy gần hết băng, vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở, rau dại, cỏ dại mọc xanh cả vùng.
Mùa xuân đến tới vùng quê khiến đất trời trở nên bao la rộng lớn hơn bao giờ hết, cây cối đâm chồi nảy lộc, liều mạng ló mình ra khỏi mặt đất để đón nhận những tia nắng mùa xuân đầu tiên. Trải qua một mùa đông dài đầy giá lạnh, chẳng những thực vật, mà đến cả con người cũng cảm thấy quý trọng những ngày mùa xuân ấp áp như hiện giờ. Sinh mệnh giống như đã ngủ say suốt cả đông, đều vui sướng tỉnh lại.
Tây Viễn hiện tại khá nhàn rỗi, ngày mùa còn chưa bắt đầu, việc trong nhà lại bị gia gia và cha cướp cả, khiến y trừ bỏ vài ngày giao hàng một lần, thì thời gian còn lại đều rảnh rỗi hết.
Có đôi khi Tây Vi cùng Vệ Thành lại hưng trí bừng bừng, muốn tự mình dắt Đậu Hà Lan ra ngoài đi dạo vài vòng, dưới mỹ danh là chăn lừa. Tây Viễn đôi lúc rảnh rỗi không có gì làm liền chậm rãi theo sau, nhìn bọn nhỏ một bên dắt lừa một bên đùa giỡn nó tới tận đất hoang mới chịu để yên cho nó ăn cỏ, rồi cùng Tây Viễn chạy đến phụ cận hái chút rau dại đem về.
Rau dại thông thường hay mọc ngoài đất hoàng nhất bao gồm 'khúc ma, tể thái, đinh hương', ngẫu nhiên còn sẽ nhặt được chút tỏi nhỏ mới mọc hoặc phát hiện ra 'lũ hao'.
Khúc ma nghe nói có thể hạ hỏa, bất quá hương vị của nó khá khó ăn, lại có chút khô khốc giống đinh hương. Cho nên bọn nhỏ thường hay nhặt rau tể thái về hơn, vì loại rau này không chỉ dễ ăn mà còn khá ngọt, khiến người già thích ăn vô cùng.
Có một hôm, bọn họ phát hiện ra một khối đất chỉ mọc toàn rau tể thái, bèn đào tận hai rổ lớn mang về. Vì số lượng khá nhiều, nên sau đem về không chỉ mang ra chấm tương ăn sống như mọi khi, mà Tây Viễn còn cầm một phần đi rửa sạch, sau đó thái nhỏ làm thành nhân bánh bao thịt cho lũ tiểu tử nhà mình ăn.
Bánh bao vừa mới chưng xong, còn mang theo hương khí nồng đậm, khiến người ăn chỉ cần dùng miệng cắn một miếng nhỏ thôi, đã có thể dễ dàng cảm nhận được một mùi hương thơm ngát của rau tể thái, kèm theo hương vị mê hoặc của nhân thịt lợn, khiến bọn nhỏ còn yêu thích nó hơn cả bánh chẻo tất niên.
Nếm thử một lần xong, khiến tần suất dắt lừa đi dạo của Tây Vi và Vệ Thành ngày một tăng cao, hơn nữa, ngoài tể thái ra thì hai tiểu tử kia không hề hái thêm loại rau gì khác, bất quá trừ lần đó ra bọn họ không hề tìm được bụi rau tể thái nào lớn như vậy nữa. Thấy hài tử nhà mình thèm khát bánh bao đến độ như vậy, khiến người lớn trong nhà đau lòng vô cùng, bèn cất tất cả số rau tể thái bọn nhỏ hái được về nhà đi, chỉ thỉnh thoảng lôi ra, chuyên môn dùng để làm thành bánh bao hoặc bánh chẻo cho bọn nhỏ ăn. Hai tiểu tử kia thấy vậy còn ngại ngùng ăn mảnh một mình, mỗi lần đều sẽ lấy ra vài cái, phân phát cho người trong nhà xong, mới dám tận hưởng phần ăn của mình.
Nghe Tây Viễn bảo năm nay trong nhà có thể nuôi một ít gà, nương liền ra chợ chọn mua một ít trứng gà mang về, đặt gần lò sưởi đầu giường cho ấm để gà tự nở ra.
"Nương, tự ấp trứng như vậy liệu có được không?" Tây Viễn có chút lo lắng chuyện này, bởi ở đây không giống với hiện đại, có nhiệt kế, có đồ dùng chuyên môn để ấp trứng, mà hoàn toàn phải dựa vào bản thân con người tự nắm bắt và điều giải.
"Sao mà không được, gà con trong nhà trước kia cũng đều dùng cách này cả đó." Nàng cảm thấy, so với trực tiếp bỏ tiền mặt ra mua gà con, không bằng để tự nàng ấp trứng còn đỡ tốn kém hơn.
"Thật sao?" Tây Viễn dùng vẻ mặt hoài nghi chăm chú nhìn nương mình.
"Thật đó, nương ngươi trước kia cũng làm vài lần rồi." Tây Minh Văn mở miệng giúp tức phụ mình bảo đảm chuyện này.
"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, nhưng số lượng phải nhiều một chút, trước mắt nương cứ ấp thử một trăm quả xem sao đã, nếu làm tốt thì việc này về sau sẽ được giao hẳn cho người." Y không muốn phá hỏng sự tích cực của nương mình, liền quyết định liều một phen.
"Được." Nương Tây Viễn mở miệng đáp ứng, nàng cũng biết nhà mình không rộng, nên có muốn nuôi nhiều hơn cũng chẳng có địa phương.
Bởi vậy, ngay sau hôm đó, nương Tây Viễn liền sang đánh tiếng với nhóm tức phụ thân thiết trong thôn, xem hộ nào có nhiều trứng gà muốn bán thì cứ trực tiếp mang qua nhà nàng. Nàng sẽ trả giá bằng với lúc họ buôn bán ngoài chợ.
Không quá mấy ngày đã gom đủ số trứng gà này, nương Tây Viễn vốn là một người làm việc khảng khái, nên đem hẳn đệm lông ngỗng trong nhà ra để ấp trứng, bên trên lớp đệm còn được trải thêm một lớp chăn mỏng, chiếc chăn này vốn là của Tây Vi lúc bé, sau khi để trứng lên đệm liền lấy chăn chùm lên trên.
Mỗi ngày, nương đều thò tay sờ thử một chút xem độ bên trong có đủ không, nếu cảm thấy nóng quá thì nàng sẽ xốc lên một góc chăn cho hơi lạnh bay vào, còn nếu cảm thấy lạnh quá thì sẽ đốt lửa to lên. Chờ tới thời điểm gà con bắt đầu định hình thân thể, tối tối, nương sẽ mang rổ trứng gà ra, soi từng quả một dưới ánh đèn, nếu phát hiện được quả hỏng thì phải mau chóng đem ra ngoài. Có đôi khi đến nửa đêm rồi, nàng cũng phải dậy sờ thử xem nhiệt độ trong đệm để trứng gà có đủ ấm không.
Tây Viễn thấy nương y ngày nào cũng vội vội vàng vàng như vậy liền cảm khái trong lòng, xem ra chỉ những khi con người được giao cho trọng trách quan trọng, thì tính tích cực mới bộc lộ ra được. Trong nhà lúc này còn đang bận rộn xây dựng phòng ở mới, nương y ra sức không nổi, nhưng lại được Tây Viễn giao cho một công việc quan trọng khác, khiến nội tâm nàng càng trở nên vui sướng hơn bao giờ hết.
Cứ như vậy, ngày ngày nàng sẽ bận bịu công việc trong nhà, ngoài ra còn phải chăm sóc thêm cả số rau đang trồng trong vườn, rồi thỉnh thoảng chạy qua chạy lại xem xét số trứng đang ấp gần lò sưởi. Cuối cùng thì hai mươi mốt ngày sau, bọn họ rốt cục cũng đã nghe được âm thanh 'tách tách' phá trứng mà ra của những chú gà con.
Nương Tây Viễn cẩn thận nhặt những quả trứng phát ra âm thanh để qua một góc, chỉ cần gà con chui ra khỏi trứng nàng sẽ lập tức mang nó để vào một chiếc rổ nhỏ đặt ngay gần lò sưởi, như vậy bọn nó mới không dễ dàng bị ngạt khí trong chăn dẫn tới chết hết.
Gà con mới sinh lông sẽ hơi xù, thỉnh thoảng còn hay phát ra những tiếng "Chít chít, chít chít" nghe đáng yêu vô cùng. Tây Vi và Vệ Thành cả ngày chỉ biết lảng vảng quanh chúng nó, yêu thích tới nỗi không nỡ buông tay, đến ngay cả Tây Viễn cũng nhịn không nổi phải bắt một con tới đặt trong tay, gà con liên tục dùng cái mỏ nhỏ chọc chọc ngón tay y, giống như muốn bảo là hiện giờ nó đã đói lắm rồi.
Tây Vi và Vệ Thành tuy cảm thấy mới lạ, nhưng cũng rất rõ ràng một điểm là lũ gã này không phải để bọn nó chơi.
Ngày thứ ba, gia gia thu dọn nhà kho liền phát hiện ra một ổ chuột nhỏ, lập tức nâng chổi đánh chết hết rồi vứt xác ra ngoài cửa kho, dọn dẹp qua lại một chốc, đến lúc quay lưng lại đã không còn thấy xác những con chuột kia ở đâu nữa rồi. Gia gia trong lòng buồn bực, chẳng lẽ do ông già rồi nên nhớ nhầm vị trí vứt sao?
Thu thập xong nhà kho, ông liền ra sân nghỉ ngơi một chút, đúng lúc Vương Tam gia gia xách quốc qua chơi, gia gia liền đem chuyện này kể lại cho người ta nghe.
"Đã nói là ngươi già rồi mà còn không chịu thừa nhận." Nãi nãi lúc này đang giặt quần áo trong sân, liền quay ra trêu chọc gia gia một tiếng.
"Không đúng, ta nhớ rõ ràng là mình đã vứt ra ngoài sân rồi mà." Gia gia mở miệng khẳng định thêm lần nữa .
"Ai, hiện tại chúng ta già rồi nên có quên một chút cũng không sao cả." Vương Tam gia gia cảm khái nói, "Hôm trước ta cũng thế đấy, định hút thuốc mà cứ tìm mãi cái điếu không biết để đâu, cuối cùng vẫn là nhờ Tiểu Cột phát hiện ra, hóa ra cái điếu đang bị ta cầm trên tay."
"Đúng là già thật rồi, già thật rồi." Gia gia cũng không khỏi cảm thán một tiếng.
"Mà ông mau nhớ lại đi, chuyện khác có thể quên chứ chuyện này sao lại quên dễ dàng như vậy được, chuột chết mà không vứt đi, thì thể nào mấy hôm nữa cũng thối hoắc cả nhà cho mà xem!" Nãi nãi quở trách nói.
"Chuyện này rõ ràng ta nhớ không lầm mà, giờ chẳng hiểu sao lại không thấy đống chuột đó đâu nữa!" Gia gia cũng hết cách.
Lúc này, Vệ Thành và Tây Vi từ bên ngoài chạy về, bọn nó vừa mới ra đường chơi với Tiểu Cột và Trình Nam.
"Tiểu Vi, Thành Tử, vừa rồi có phải hai đứa chơi ở trong sân đúng không?" Nãi nãi gọi hai đứa một tiếng.
"A? A!" Hai tiểu tử kia đồng loạt đưa tay lên sờ đầu.
"Hai đứa có thấy đống chuột gia gia ngươi đánh chết, rồi vứt ngoài cửa kho đâu rồi không?" Nãi nãi mở miệng hỏi, lão đầu tử này đúng là hay quên, hỏi lão còn không bằng hỏi hai đứa nhỏ nhà bà.
"Nãi, ngươi tìm chuột làm gì thế?" Tây Viễn lúc này mới vừa giúp nương cho gà con ăn xong. Sau ba ngày sinh nở liên tiếp, cuối cùng trong 100 quả trứng gà cũng thành công nở ra được 74 con gà con. Y cảm thấy tay nghề nương mình cũng không tệ cho lắm, đúng là không phí phạm công sức hơn hai mươi ngày trời của cả nhà.
"Thì chuyện của gia gia ngươi đó, hôm nay được ngày rảnh rỗi nên mới vào nhà kho thu thập chút đồ đạc, ai ngờ lại phát hiện được một ổ chuột con đang làm tổ trong đó. Gia gia ngươi nói là đã đánh chết hết rồi vứt xác ra ngoài cửa rồi, mà giờ quay đi quay lại lại không thấy đâu nữa. Ta nói đầu óc ông ý đãng trí mà ông ý có chịu thừa nhận đâu." Nãi nãi kể lại sự tình.
"Sao bà lại không tin lời ta nói nhỉ, ta nhớ rất rõ ràng là đã vứt xác ra ngoài cửa nhà kho rồi mà." Gia gia tiếp tục biện bạch.
"Được, cứ cho là ngươi vứt ra rồi đi, vậy giờ xác chuột đâu?" Nãi nãi trắng mắt quay sang lườm gia gia một cái.
"Cái này ta sao mà biết được!"
"Vậy chắc chuột chết tự mình mọc cánh rồi bay đi mất rồi."
"Tiểu Vi, ngươi và Thành Tử vừa rồi không phải cũng chơi ở trong sân sao, nãi nãi mới hỏi hai người các ngươi có thấy xác chuột đâu không, sao còn chưa trả lời?" Tây Viễn thấy Tây Vi và Vệ Thành đang định len lén chuồn đi, liền bắt đầu nghi ngờ chuyện này hẳn là có liên quan tới hai đứa nhỏ.
"Ta không, không thấy đâu cả..." Tây Vi nhỏ giọng lắp bắp nói.
"Thật sao?" Tây Viễn tiếp tục truy vấn.
"Kia, kia..." Tây Vi cứ 'kia, kia' nửa ngày trời, cuối cùng không còn cách nào khác, liền trực tiếp thò tay vào túi áo mình, lôi một con chuột nhỏ ở bên trong ra.
"Ai u, hài tử này, sao ngươi lại đút chuột chết vào trong túi áo vậy?" Nãi nãi lập tức đứng dậy.
"Chỉ có một con thôi à?" Tây Viễn tiếp tục truy vấn. Hài tử này có lẽ đã coi con chuột thành sủng vật của mình rồi.
Tây Vi lại từ trong túi lấy ra một con nữa.
"Lập tức lấy tất cả những gì có trong túi ra cho ta." Tây Viễn ra lệnh. Chuột chết vốn không sạch sẽ, chỉ sợ để lâu trên người tụi nhỏ sẽ gây ra căn bệnh gì đó ngoài ý muốn.
Tây Vi tiếp tục rút từ trong túi ra ba, bốn, năm con.
"Còn không?" Tây Viễn hỏi.
Tây Vi đưa tay vỗ vỗ túi áo quần mình cho mọi người xem.
"Gia, người còn nhớ rõ đã đánh chết bao nhiêu con không?" Tây Viễn quay qua hỏi gia gia mình.
"Ta không nhớ rõ lắm, nhưng phỏng chừng cũng phải có chín hoặc mười con gì đó, không thể chỉ có từng này được."
"Vệ Thành?!" Tây Viễn liếc một cái sắc lẻm về phía Vệ Thành.
Vệ Thành lấy y đã sờ đến mình, liền lôi từ trong túi mình ra một, hai, ba, bốn con. Cuối cùng cũng làm động tác giống hệt Tây Vi, đưa tay vỗ vỗ quần áo mình để chứng minh không còn nữa.
"Hai tiểu tử này thật đúng là nghịch ngợm, ngươi nói xem bọn nó không chơi cái gì, lại lấy chuột chết ra chơi chứ?!" Vương Tam gia gia một bên lắc đầu một bên cười nói.
"Còn nữa không? Có phải các ngươi còn đem giấu ở chỗ khác không?" Tây Viễn đưa tay sờ qua túi áo và túi quần của bọn nhỏ, xem bọn nó có vụng trộm giấu một hai con gì đó không.
"Ta đã lấy ra hết rồi." Tây Vi chần chờ nói. Tây Viễn vừa liếc qua nét mặt của nó, liền biết ngay là vẫn còn giấu ở nơi khác nữa.
"Đừng dối ta, con số này không giống với những gì gia gia vừa nói." Tây Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt đang tránh đông tránh tây của nó.
"Còn có một, một con nữa..." Tất cả mọi người đều chăm chú quay qua nhìn Tây Vi.
Tây Viễn không nói gì, chỉ im lặng chờ tiểu tử kia khai nốt.
"Tiểu Cột cũng muốn một con, nên ta cho hắn rồi." Tây Vi sau một hồi đấu tranh tâm lý, không chịu nổi áp lực, liền cứ thế khai nốt đồng bọn của mình ra.
Vương Tam gia gia: "..." Sau khi Vương Tam gia gia biết được tin này, liền lập tức đứng dậy xách cuốc về nhà.
"Có còn nữa không?" Tây Viễn tiếp tục hỏi cung hai đứa.
"Còn cả một con ở chỗ Trình Nam nữa." Vệ Thành đang đứng bên cạnh nhỏ giọng bổ sung.
"Vương Tam gia gia à, nếu tí nữa người có tiện đường đi qua Trình gia, thì nhớ báo cho cha Trình Nam một tiếng, rằng trong túi nó có giấu một con chuột." Tây Viễn lớn tiếng hét về phía cửa viện để Vương Tam gia gia có thể nghe được những lời này.
"Hảo hảo, ta biết rồi." Vương Tam gia gia cũng lớn tiếng đáp lời y.
Vì thế xế chiều hôm đó, trong viện nhà Tây Viễn có hai tiểu tử nho nhỏ đang ngồi xổm trước chậu nước sạch, chậm rãi giặt qua giặt lại, tẩy tẩy chà chà từng góc bẩn thỉu trên đống quần áo của mình.
Bởi trước lúc rời đi, ca ca có nói là trừng phạt như vậy đã là nhẹ nhàng với hai đứa bọn nó rồi.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
.
37. Đổ Thạch Sư – Vị Huyền Cơ: 102 Chương + 3 Phiên Ngoại
Vincent Karen Garcia x Bạch Tử Thạch
Dị thế, thú nhân, điền chủng, xuyên không, 1×1, đổ thạch, HE.
A! Thể loại yêu thích nhất của mình đây rồi. Thú Nhân, Chủng Điền ^^
Bộ này, em thụ xuyên không đến một thế kì dị, không có nữ giới, chỉ có thú nhân có khả năng biến thân cùng á thú nhân không có khả năng biến thân. Em là á thú nhân nhé.
Ở đây, thú nhân phải bảo vệ gia viên,nên cần bảo thạch để tiến hóa và lên cấp. Bởi vậy Bác Nhã đại lục đã sinh ra một loại chức nghiệp vô cùng tôn quý — gọi là đổ thạch sư !
Hãy cùng xem, em thụ của chúng ta đã gặp gỡ anh công, và giúp anh lên cấp ntn nhé ^^
Mình phải nói trước, là thể loại này vô cùng độc ^^ Không đọc là tiếc lắm ý.
.