Chương 13: Bắp Cải
Sang năm mới, đảo mắt đã tới tháng giêng. Trải qua hơn một tháng điều trị, thân thể Vệ Thành cuối cùng cũng đã tốt lên nhiều. Thầy Lý sau khi cẩn thận kiểm tra lại một lần, cuối cùng quyết định thay đổi phương thuốc cho hắn.
Hai tháng tiếp theo tiết trời cũng dần dần đỡ lạnh hơn, Tây Viễn cho phép Vệ Thành ra ngoài chơi buổi sáng, còn buổi tối vẫn phải ngồi trong phòng điều dưỡng thân thể. Vệ Thành nghe y nói vậy liền ngoan ngoãn nghe lời ca ca mình.
Nhìn bóng dáng hai hài tử ngày một xa dần, Tây Viễn thu lại nụ cười trên mặt. Tiền trong nhà đã không còn nhiều, năm trước bán kim chi củ cải kiếm được tổng ba mươi lượng bạc, trả nợ mất hai lượng, đưa cho Vệ lão nhị năm lượng, còn lại trừ bỏ tiêu dùng năm mới, thì đều để mua thuốc cho Vệ Thành cả, đấy là thầy Lý còn không lấy tiền chẩn bệnh. Đợt trị liệu kế tiếp của Vệ Thành vẫn phải dùng đến tiền, mặt khác đầu xuân còn phải mua hạt giống trồng trọt cho trung tuần tháng ba tới, đấy là chưa kể chẳng may trong nhà lại tự dưng có chuyện phát sinh.
Băng tuyết bên ngoài đã dần tan ra, hiện tại chỉ có sáng sớm và ban đêm là nhiệt độ tương đối thấp, có khi đường còn đóng băng. Nhớ tới đống rau bắp cải mùa thu còn đặt trong hầm, Tây Viễn bắt đầu suy nghĩ ý tưởng mới. Thừa dịp hôm nay thời tiết ôn hòa, Tây Viễn và cha liền vào trong hầm, thật cẩn thận đem lớp vải dầu bọc bên ngoài bắp cải mở ra, nương cầm nến trong tay, Tây Viễn tinh tế quan sát một chút, ân, cũng không tệ lắm! Bọn họ cầm theo hai cây bắp cải từ trong hầm đi lên, bắp cải ngoại trừ bên ngoài hơi khô một chút còn bên trong vẫn hoàn toàn bình thường. Tây Viễn rạch hết một tầng vỏ khô héo ở bên ngoài ra, lập tức thấy bên trong là từng chiếc lá xanh mơn mởn, giòn tan, so với lúc mới thu hoạch không hề khác biệt lắm, người nhìn người thích.
"Quả nhiên, cách bảo quản tiểu Viễn nghĩ ra thực tốt." Nãi nãi cầm hai cây bắp cải trên tay vui sướng nói.
"Tiểu Viễn, đống cải trắng này ngươi tính mang lên trấn trên hay thị trấn bán?" Tây Minh Văn hỏi, ông biết Tiểu Viễn sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy chỉ để giữ lại trong nhà ăn.
"Không cần lên trấn trên, hai ngày nữa chúng ta trực tiếp cầm lên thị trấn bán, cũng qua hỏi thử xem chưởng quầy Tụ Đức lâu có muốn mua không, nếu không ta sẽ ghé vài quán khác." Tây Viễn đã sớm tính xong chuyện này.
"Được, vậy cứ theo lời tiểu Viễn nhà ta đi." Tây Minh Văn biết rõ ở phương diện này ông không giỏi bằng con trai mình, liền đem quyền quyết định giao cho y.
Lại qua hai ngày, Tây Viễn dậy thật sớm cùng cha đi bộ lên thị trấn bán cải trắng. Hiện giờ đông mới qua, người trong thôn đều ở nhà chơi dài cả ngày, số lượng đi lên thị trấn làm việc rất ít, nên họ không thể đi nhờ xe của ai cả.
Hai người bọn họ đi qua trấn Vạn Đức liền đụng tới một chiếc xe trâu cũng đang trên đường lên thị trấn làm việc, Tây Viễn trả người đánh xe bốn văn tiền, để hắn đưa mình và cha đi ké. Tây Minh Văn lúc đầu định ngăn cản Tây Viễn, nhưng há miệng một hồi cuối cùng lại không nói gì. Kỳ thật ông thấy tự mình đi bộ lên thị trấn cũng không xa lắm, chỉ khoảng ba mươi lăm dặm, từ trước tới giờ đều vậy, nhưng rồi... lúc nhìn con trai mình, thấy tiểu Viễn nhà ông bởi vì vác nặng mà mệt mỏi, ông liền nghĩ có bốn văn tiền thôi mà, nếu bỏ ra mà có thể khiến con mình đỡ mệt thì ông bỏ được. Tây Viễn đã nhìn thấu do dự của ông, nhưng ngoài mặt lại làm bộ như không biết, y sẽ không vì tiết kiệm bốn văn tiền mà khiến bản thân phải chịu mệt mỏi, lại nói buổi tối lúc hai người trở về, nếu gặp được xe ngựa y cũng sẽ bỏ tiền ra đi ké.
Tây Viễn không chút do dự bò lên xe trâu, cứ thế một đường kẽo kẹt thẳng hướng thị trấn. Vào tới thành, Tây Viễn trực tiếp dẫn cha tới Tụ Đức lâu. Trong tiệm ăn, Kỳ chưởng quầy đang rầu rĩ ngồi đằng sau quầy: hiện tại đúng thời điểm chuyển giao hai mùa, số lượng bắp cải, củ cải, khoai tây tiệm họ gần như đã dùng hết, hơn nữa cho dù có dư lại, thì trải qua một mùa đông dài cũng trở nên khô héo, dùng để xào tuyệt đối không ngon, lại còn khiến khách hàng có ý kiến này nọ. Nhưng mà cũng không còn cách nào a, hiện tại chỉ vừa đầu xuân, cách thời điểm thu hoạch rau mới còn những hai tháng nữa, trong tiệm bọn họ quanh đi quẩn lại cũng chỉ toàn dưa muối, đại tương và đồ ăn mặn, khiến những kẻ có tiền muốn ăn chút rau ngon miệng cũng không thèm ghé qua nữa.
Nhìn cả cửa tiệm vắng tanh chẳng có mống khách nào, Kỳ chưởng đầy chỉ đành thở dài. Lúc ông còn đang cân nhắc chuyện này, thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, một lớn một nhỏ tiến vào, ai nha, đây không phải hai cha năm ngoái mới bán bí phương kim chi củ cải cho ông sao! Cũng nhờ món đó mà tiệm ăn nhà họ năm trước đã thu về không ít khách nhân, khiến Đông gia cuối năm cực kỳ vui vẻ còn cho ông thêm một khoản nhuận bút tiền thưởng.
"Kỳ chưởng quầy, hôm nay trông ngài có vẻ nhàn nhã nhỉ!" Tây Viễn cười hì hì chào hỏi ông.
"Tiểu Viễn đến đó à, ngươi lại còn trêu ta nữa, mấy việc mở cửa buôn bán thế này chỉ nhàn nhã được lúc làm ăn tốt thôi." Kỳ chưởng quầy bất đắc dĩ nói.
"Sao hôm nay tiệm ăn lại chưa có khách thế này?" Tây Viễn vốn đã biết rõ còn mở miệng hỏi ông.
"Là do ế đó. Hiện tại trong tiệm thiếu thốn đủ kiểu, Tụ Đức lâu nhà ta cũng không ra mắt được món gì mới mẻ cả." Kỳ chưởng quầy ăn ngay nói thật.
"Hiện tại, nhà ta vẫn còn chút bắp cải và cải củ mới, không biết Kỳ chưởng quầy ngài có cảm thấy hứng thú không? Thừa dịp hôm nay lên thị trấn ta còn mang tặng ngài hai bắp này." Tây Viễn nhận từ tay cha một cây bắp cải xanh non mơn mởn và một cây củ cải trắng to bản nhẵn nhụi đưa cho Kỳ chưởng quầy.
"Ai u, sao nhà ngươi vẫn còn nhiều rau tốt thế này? Có bao nhiêu cứ để cho ta hết đi." Kỳ chưởng quầy cũng không ngốc, chỉ cần cân nhắc một chút đã rõ mục đích hôm nay Tây Viễn tới đây làm gì.
"Còn vừa đủ để ngài chống đỡ từ giờ cho tới lúc thu hoạch vụ rau tiếp theo. Tuy nhiên giá tiền..." Tây Viễn bắt đầu cùng Kỳ chưởng quầy cò kè mặc cả .
"Mùa thu cải trắng có giá 4 cân 1 văn, hiện tại ta trả ngươi 3 cân 1 văn được không?"
"3 cân 1 văn? Ngài làm khó ta quá! Hiện tại chỉ sợ có trả 1 cân 1 văn ngài cũng không kiếm được chỗ mua đâu?" Tây Viễn một bước cũng không nhường.
"Bắp cải cũng không phải thứ quý giá gì, bên trong lại nhiều hơi nước khiến cân nặng tăng lên, mua giá cao sẽ không kiếm được lời! Nếu không 2 cân 1 văn ngươi thấy sao?" Kỳ chưởng quầy một bên bàn bạc giá với Tây Viễn, một bên không quên tính toán trong đầu xem đợt làm ăn này có thể kiếm được bao nhiêu.
"Kỳ chưởng quầy, ta cũng không có nhiều thời gian ở đây hơn thua với ngài, giá là 1 cân 1 văn, nếu ngài thấy không được thì để ta còn qua Mỹ Vị Cư làm ăn với họ?" Tây Viễn lấy Mỹ Vị Cư ra trêu chọc Kỳ chưởng quầy, y biết rõ tiệm đó mùa thu đã đoạt không ít khách hàng của Tụ Đức lâu.
"Từ từ, đừng đi vội mà, đừng đi vội mà, được rồi, ngươi muốn 1 cân 1 văn thì 1 cân 1 văn, thành giao !" Kỳ chưởng quầy cũng không kì kèo thêm nữa, lập tức trả giá.
"Vậy ngày mai ngài cho hai xe ngựa tới nhà ta mang về đi, tổng cộng có sẵn gần sáu ngàn cân tất cả." Đầu thu nhà họ thu hoạch ở cả ngoài ruộng và vườn sau được hơn một vạn cân bắp cải. Trừ bỏ số lượng hư hỏng và phần để lại cho người trong nhà dùng, thì trong hầm còn khoảng sáu ngàn năm trăm cân bắp cải, trong đó trừ hao hơi nước còn khoảng sáu ngàn cân, và ba trăm cân củ cải nữa. Củ cải Tây Viễn cũng đã thương lượng rõ với Kỳ chưởng quầy, sẽ dựa theo giá bắp cải mà tính.
Định hảo thời gian với Kỳ chưởng quầy xong, Tây Viễn và cha liền rời khỏi Tụ Đức lâu. Vốn y còn định mua thêm ít đồ ăn vặt về cho Tây Vi và Vệ Thành, nhưng ngẫm lại thấy tiền trong nhà cũng chẳng còn lại bao nhiêu, Tây Viễn liền không dám tiêu loạn nữa. Sau một hồi đắn đo, cứ nghĩ đến hai tiểu tử kia đang đứng ở đầu thôn trông mong bọn họ trở về, Tây Viễn lại không muốn để chúng nó thất vọng, cuối cùng vẫn cắn răng mua cho mỗi đứa một chuỗi mứt quả hồ lô về làm quà.
Hai người rất nhanh liền rời khỏi thành. Đường về nhà dài những ba mươi lăm dặm, phải đi mất hai canh giờ mới về tới nơi, nhưng đấy là đối với Tây Minh Văn vốn đã đi quen, còn Tây Viễn chân ngắn thì không tránh được mệt mỏi. Hai người cứ đi một đoạn lại nghỉ một lát, Tây Viễn cự tuyệt lời đề nghị để Tây Minh Văn cõng. Cha Tây Viễn thấy nói không được, rốt cục cũng phải thỏa hiệp chậm rãi cùng y trở về.
Đi mãi đi mãi, kéo dài đến gần giờ Dậu rốt cục hai người cũng về tới thôn Liên Hoa. Những hàng liễu xa xa đang nhẹ nhàng đu đưa theo những cơn gió mát của một chiều hoàng hôn, dưới bóng liễu là Tây Vi và Vệ Thành đã sớm chờ ở đó. Chúng nó thấy cha và ca ca trở về, lập tức phi tới như ngựa xổng chuồng. Tây Viễn nghiêm túc lấy ra mứt quả ra cho mỗi đứa một xiên, hai tiểu tử lập tức mặt mày hớn hở, một đường về nhà hễ cứ gặp phải tiểu hài tử nào cũng giơ cao khoe khoang, làm mấy đứa nhỏ chỉ biết đỏ mắt xem xét, có đứa lớn tới từng này rồi cũng chưa biết vị mứt quả là như thế nào, nhìn lớp đường bao bọc bên ngoài chắc hẳn ăn sẽ rất ngon!
Vệ Thành hé miệng liếm qua liếm lại lớp đường trên mặt mứt quả, một bên đắc ý nhìn vài hài tử lộ ra bộ mặt thèm thuồng nhìn về phía mình. Hắn rốt cục cũng có cơ hội để người ta phải ganh tị với hắn rồi, sẽ không phải tiếp tục giấu mình ở trong góc trộm nhìn những đứa nhà khác có đồ ăn ngon nữa.
Trở lại nhà, gia gia nãi nãi và nương sau khi nghe kể chuyện Tây Viễn bán 1 cân bắp cải giá 1 văn mà không khỏi kinh hỉ. Không ngờ tiểu Viễn nhà họ có thể làm tới mức này, nhiều người lớn so ra còn chẳng bằng y!
Hôm sau, mới sáng sớm Kỳ chưởng quầy đã cho hai tiểu nhị đưa xe tới lấy bắp cải về. Ông hôm qua đã nói chuyện này với Đông gia, Đông gia vừa nghe đã biết cơ hội kiếm tiền đến tận cửa rồi, mở miệng tán thưởng ông vài câu. Kỳ chưởng quầy kích động tới mức cả đêm đều ngủ không ngon giấc, xem ra vận may nhà họ cao hơn Mỹ Vị Cư rất nhiều, cho dù sư phụ làm bếp tay nghề có tốt tới đâu, mà trong tay không có nguyên liệu thì vẫn chỉ là nói suông thôi.
Một nhà Tây Viễn cộng thêm hai vị tiểu nhị nhanh chóng dọn rau từ hầm lên xe, ở giữa còn có Tây Vi Vệ Thành thấp bé nhẹ cân nhấp nhô hỗ trợ. Tây Viễn sợ bọn nó mệt liền lừa gạt bảo chúng ra cửa trông nhà, không cẩn thận người ta lại trộm lấy hết bắp cải thì thôi. Hai tiểu tử kia nghe vậy liền nghiêm trang chững chạc, một đứng một ngồi canh tại đống rau bọn họ bê ra, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện động vào.
"Hai tiểu tử nhà ngươi thật hiểu chuyện!" Kỳ chưởng quầy vui tươi hớn hở nói. Tây Vi và Vệ Thành nghe ông khen mình liền lập tức ngẩng cao ngực, một bộ y hệt ta đã là người lớn rồi.
"Ân, ba hài tử nhà ta, đứa nào đứa nấy đều rất hiểu chuyện." Nãi nãi không nghe ra y trêu chọc của Kỳ chưởng quầy, bà chỉ cảm thấy mấy tiểu tôn tử nhà mình chỗ nào cũng tốt cả.
Vải dầu bao bọc bên ngoài hôm qua đã được lấy ra hết, Tây Viễn không muốn để người ta biết được phương pháp bảo quản này, bởi y còn phải dựa vào nó để tiếp tục kiếm tiền. Bọn họ dọn mất gần một ngày mới lấy được hết ra, người trong thôn chưa tới thời điểm cày bừa vụ xuân nên có phần rảnh rỗi, thấy trước cửa nhà Tây Viễn đỗ hai chiếc xe ngựa liền tò mò lại đây nhìn coi. Vừa thấy là Tây gia đem bắp cải đi bán, có người chỉ đứng một bên xem náo nhiệt, lại có người xông vào giúp đỡ một tay, trong đó cũng không thiếu những kẻ tham lam nghĩ tại sao Tây gia có thể bảo quản bắp cải tốt như vậy.
Cộng cộng trừ trừ, cuối cùng được cả thảy sáu ngàn hai trăm cân bắp cải và hai trăm sáu mươi cân củ cải. Kỳ chưởng quầy một phen hào phóng thẳng tay trả họ sáu ngàn năm trăm văn tiền. Thôn dân bên cạnh thấy vậy lập tức hâm mộ đến chảy cả nước miếng. Bắp cải nhà họ sau khi thu hoạch đã đem bán sạch không còn tí nào, bởi không nhà nào dám để nó qua mùa đông. Trải qua mùa đông sẽ khiến bắp cải bị bay hơi nước trở nên khô héo, lúc đó dù có tiếc cũng chỉ đành vứt đi, có lẽ Tây gia là nhà duy nhất dám làm việc này.
Hôm nay, Tây Viễn đem bắp cải ra bán trước mặt mọi người là có nguyên nhân: Bởi y muốn cho người ta biết, Vệ Thành đến nhà y sống không làm Tây gia nghèo đi, mà còn khiến Tây gia phất lên hơn trước kia rất nhiều.