Chương 10: Biết chữ

Tới bữa cơm chiều, nãi nãi bê lên hai bát tô lòng gà, bên trên còn để thêm hai chiếc chân gà nướng.

Lòng gà là do Tây Viễn tự mình xuống bếp. Đầu tiên y dùng dao cắt lòng thành các miếng nhỏ, lấy nước sạch rửa hết tạp vật bên trong ra ngoài, sau đó lại tráng qua nước sôi một lần, dùng muối ăn khử trùng hai lần, tất cả các bước này đều là để đem dịch còn sót lại bên trong rửa sạch ra, cuối cùng tẩm thêm chút rượu cho có hương vị. Đợi nước sôi, y đem tất cả lòng mề gà đổ vào trong nồi, sau đó lại nhúng qua một lần nước lạnh, xử lý phi thường sạch sẽ, một chút cũng không còn mùi khó ngửi.

Tây Viễn đem cả tiết và lòng mề cắt thành từng miếng nhỏ. Bắc chảo lên bếp, đổ dầu, đợi tới khi nhiệt độ đã được tám phần thì thêm tiêu và ớt, đảo tới khi trong chảo bắt đầu có mùi thơm thì đổ bát lòng mề tiết gà đã được thái nhỏ vào. Lúc đảo lần hai thì thêm hành, tỏi, muối và vài giọt rượu trắng. Bởi trong nhà không có rượu gia vị, nên Tây Viễn đành phải lấy rượu năm mới của gia gia ra dùng. Y xào trong chốc lát, tới khi đã cảm thấy chín hẳn thì đổ ra đĩa.

Bởi Tây Viễn cho thêm tiêu và ớt vào món xào, nên lúc ăn cảm thấy vô cùng đã nghiền. Tây Vi và Vệ Thành phi thường nể mặt y, gặm chân gà tới mức suýt nuốt cả xương.

"Ca ca, ngon thật." Cái miệng nhỏ nhắn của Tây Vi dính đầy dầu mỡ, nhìn qua có chút béo ngậy. Lúc ăn nó còn không quên khen tặng ca ca mình một câu.

"Thấy ngon thì ăn nhiều một chút." Tây Viễn gắp cho Vệ Thành và Tây Vi mỗi đứa một khối tiết gà. Không phải người ta nói 'ăn gì bổ lấy' sao, ăn nhiều tiết gà sẽ có lợi cho thân thể. Vệ Thành lúc này còn đang uống thuốc, đáng ra phải kiêng ăn cho dứt bệnh, bất quá Tây Viễn nghĩ không phải ngày nào trong nhà cũng có đồ ăn ngon như vậy, hôm nay liền thả cho hắn ăn thỏa thích.

Cơm chiều có cháo hạt ngô và bánh bột ngô. Tây Viễn thấy Vệ Thành và Tây Vi cứ mải ăn lòng mề tới không biết mỏi miệng, sợ hai đứa nhóc không tiêu hóa được liền đưa cho mỗi đứa một miếng bánh bột ngô và một chén cháo. Lúc này Tây Vi và Vệ Thành còn chưa đụng tới chân gà nướng, mà mới chỉ húp qua ít cháo, bụng có vẻ cũng đã đầy rồi. Tây Viễn sợ bọn nó ăn không nổi, bỏ đi lại phí liền mở miệng thương lượng: "Hôm nay chân gà để nãi nãi cất đi, mai lại lấy ra ăn được không?"

"..." Tây Vi không lên tiếng, ánh mắt chỉ đau đáu nhìn chân gà, xem ra có vẻ luyến tiếc. Còn Vệ Thành ngược lại rất nghe lời Tây Viễn, ca ca nói để mai ăn hắn liền đem chân gà đưa cho nãi nãi.

"Nào, ăn no chưa, ca ca dẫn ngươi đi làm cầu." Phỏng chừng chỉ còn cách rời đi lực chú ý mới có thể khiến Tây Vi quên được chân gà.

"Chân gà để mai ăn vậy!" Tây Vi nói một câu khẳng định.

"Được, để ca ca cất giúp tiểu Vi, lúc nào ngươi muốn ăn cứ việc vào tủ lấy ra là được." Tây Viễn một tay ôm Tây Vi, một tay dắt Vệ Thành vào phòng trong.

"Ca ca, ta muốn làm một quả cầu màu vàng." Tây Vi cầm số lông gà đã được chọn lựa kĩ càng đưa cho ca ca. Lúc Tây Minh Văn vặt lông, hai tiểu tử này cũng không hề sợ hãi, ngồi ngay trước mặt hắn nhặt nhạnh lông gà. Hôm nay nhà họ bắt được cả thể hai con gà trống một con gà mái, bề ngoài gà mái không được đẹp, nhưng lông đuôi gà trống lại vô cùng diễm lệ, một con có màu vàng còn con kia có màu đen trắng.

"Được, hai ngươi chờ ca ca một chút." Tây Viễn cầm một đồng tiền trên tay, bắt đầu vuốt thẳng từng sợi lông gà. (Đoạn này miêu tả cảnh trải lông gà vô cùng dài, đầu óc tớ lại kém thông minh đọc không hiểu, ấy cả cũng thấy không quan trọng nên tớ tạm lược bỏ nhé.)

Tây Viễn làm tổng hai quả cầu: một quả màu vàng là do Tây Vi yêu cầu, quả còn lại trộn lẫn ba màu vàng đen trắng là do Vệ Thành đề xuất ý kiến. Tây Vi lúc đầu vốn rất kiên định muốn làm một quả màu vàng, nhưng sau khi thấy quả cầu trộn lẫn ba màu kia lại rất thích. Nó chờ Tây Viễn làm xong hai quả, bắt đầu phân vân không biết nên chọn quả nào. Vệ Thành thấy vậy cũng thực ngoan ngoãn, chỉ ngồi im một góc không cùng nó tranh giành. Tây Vi rối rắm nửa ngày vẫn chưa đưa ra quyết định của mình, Tây Viễn thấy vậy liền đề xuất ý kiến, bảo Tây Vi lấy quả cầu vàng, về sau nếu muốn có thể đổi chơi với Thành tử ca ca, mới không khiến nó cảm thấy khó xử.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn gà đã gáy vang trời.

Lúc Tây Viễn vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu thì Tây Vi đã bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường. Trong đầu nó lúc này còn đang nhớ thương cái chân gà nướng tối qua, tí nữa nhất định phải bảo nãi nãi đun lại dùng để ăn sáng. Còn quả cầu màu vàng hôm qua được nó đặt cẩn thận bên gối trước khi đi ngủ, hiện tại đã nắm thật chặt trong tay, hôm nay nó nhất định phải mang qua cầu này đi khoe với chúng bạn bè mới được. Mấy quả cầu khác chỉ toàn làm từ gai, xấu chết đi được, chờ nó lấy quả cầu này ra nhất định sẽ làm bọn họ thèm nhỏ dãi.

Tây Viễn thấy Tây Vi lộn xộn liền có chút tỉnh ngủ. Thấy phiền y liền một tay ôm nó vào ngực, dùng đùi kẹp chặt chân nó để nó không lăn qua lăn lại nữa.

Vốn cha nương thấy phòng phía đông có vẻ nhiều người định gọi Tây Vi sang ngủ chung, nhưng nó lại không đồng ý rời xa ca ca của mình, nên cuối cùng đành phải chen chúc như vậy. Trong nhà lại không dư thừa đệm chăn, Tây Viễn quyết định để Vệ Thành dùng chung chăn với mình, buổi tối đi ngủ ôm hắn lại càng ấm. Tây Vi nghe xong liền khóc một hồi, khóc tới cái mũi cũng đỏ nựng lên trông đáng yêu vô cùng. Nó cũng muốn được đắp chung chăn với ca ca, được ca ca ôm, Tây Viễn thấy vậy liền không có biện pháp, quyết định mỗi ngày đắp chung chăn với một đứa. Y nghĩ đợi đến khi trời ấm hơn sẽ bảo nương làm thêm một bộ chăn khác, lúc đó sẽ không còn phải chung đụng kiểu này nữa, y cũng không nguyện ý tiếp tục lăn qua lăn lại với hai tiểu hỗn đản này.

Nhà ở có chút hơi nhỏ lại còn thủng lỗ chỗ, mùa đông gió lùa qua khe cửa sổ lạnh đến cắt da cắt thịt, ban ngày còn đỡ chứ ban đêm gia đình Tây Viễn phải đốt thêm vài chậu lửa để sưởi ấm, vậy mà nhiều lúc chóp mũi vẫn đông cứng đến khó thở. Không được, nhất định y phải kiếm đủ tiền để sửa nhà mới.

"Ca ca." Lúc Tây Viễn đang miên man suy nghĩ thì bị giọng nói nho nhỏ của Tây Vi gọi tỉnh. Nó bị ca ca đè nặng nên thành thật trong chốc lát, nhưng rồi thấy ca ca không để ý tới mình liền gọi một tiếng.

"Ân?"

"Ca, lông gà ta vuốt thẳng cả rồi. Đợi đến khi quả cầu này hỏng ngươi lại làm quả mới cho ta được không." Tây Vi biết quả cầu này làm từ lông gà này rất quý giá, nên cũng không dám đòi nhiều.

"Được." Tây Viễn vẫn còn buồn ngủ nên chỉ mông lung trả lời cho qua.

"Ca ca?" Tây Vi thấy ca ca còn định ngủ tiếp liền vươn tay nhéo nhéo cái mũi của y.

"Tên tiểu hỗn đản này, sao mới sáng sớm đã tỉnh ngủ rồi." Tây Viễn dùng mũi cọ lên khuôn mặt Tây Vi. Tây Vi liền ha ha cười nhỏ.

Cứ thế này đừng ai nghĩ sẽ ngủ được tiếp, gia gia nãi nãi đều tỉnh dậy. Gia gia nhìn sắc trời đã tờ mờ sáng, liền đứng lên mặc quần áo vào người, rồi ra ngoài bỏ thêm củi vào chậu than khiến phòng ngủ dần ấm áp lên.

Nãi nãi lúc này cũng đã mặc quần áo xong, bà đứng dậy kéo gần chậu than về phía đầu giường Tây Viễn. Bởi suy xét gia gia nãi nãi tuổi cao sức yếu, mà Tây Viễn vẫn luôn kiên trì đặt chậu than gần giường họ hơn, bởi vậy mà y nửa đêm thường lạnh đến ngủ không nổi.

Vệ Thành lúc này cũng đã tỉnh, hắn vươn tay ngang qua Tây Vi, tiến vào ổ chăn Tây Viễn, nắm bắt lấy cánh tay y. Tây Viễn biết hắn muốn ngủ chung với mình, nhưng lại không muốn tranh với Tây Vi, liền xoay người ôm cả Vệ Thành và chăn sang bên này. Mỗi tay Tây Viễn bị một tiểu hỗn đản nắm chặt, nhiều đệ đệ cũng thực phiền phức!

Ăn sáng, Tây Vi và Vệ Thành rốt cục cũng có cơ hội tiêu diệt chân gà. Tây Vi cơm nước xong liền chạy mất dạng, Tây Viễn lại không cho Vệ Thành ra ngoài chơi bởi bệnh của hắn vẫn còn chưa dứt, sợ hắn lạnh sẽ lại xảy ra vấn đề.

Cho Vệ Thành uống thuốc xong, nhìn hắn đến mày cũng không thèm nhíu lại, Tây Viễn lấy một khối đường nhỏ để Vệ Thành ngậm vào trong miệng cho đỡ đắng. Đây vốn là quà năm mới của Tây Vi, nhưng lại bị Tây Viễn trộm ra đút cho Vệ Thành. May mắn là lúc trước mua về, Tây Vi không đêm qua có tổng bao nhiêu viên. Nó vốn định đếm nhưng lại thấy Tây Viễn mua giày mới cho mình liền quên mất chuyện này. Mấy hôm sau Vệ Thành lại chuyển về đây, Tây Vi cũng không còn để ý nữa.

Chờ Vệ Thành ăn xong, Tây Viễn cùng hắn đã cầu một lúc. Chơi tận đến khi thấy trán Vệ Thành bắt đầu toát mồ hôi, y mới ôm hắn về phòng, lấy củi cho thêm vào chậu than rồi dạy Vệ Thành đếm số. Vệ Thành thực thông minh, cơ bản Tây Viễn chỉ cần dạy qua một lần hắn đều nhớ kỹ, giảng sơ qua phép cộng phép trừ cũng lập tức hiểu được, hiện giờ đã biết chẳng thua kém gì Tây Vi.

Hôm nay đã là hai mươi tám Tết, Tây Viễn lại sang nhà thầy Lý một chuyến lấy thêm dược cho Vệ Thành. Y vốn đặt hắn ở đầu tim, thương hắn thật lòng, chỉ sợ đầu năm mà đi mua thuốc sẽ có điềm xấu xảy đến với hắn, nên 'thà tin có thật còn hơn không.' Vốn Tây Viễn cũng không phải là người mê tín dị đoan, nhưng từ khi linh hồn bị xuyên tới đây, y bắt đầu cẩn thận hơn trong mọi việc.

Tây Viễn nghĩ ra vài đề toán để Vệ Thành ở nhà tính. Cũng dặn hắn y phải đi có việc, nếu muốn ra ngoài thì phải mặc áo bông vào, không thì ngồi im trong nhà chờ y về.

Nhà thầy Lý nằm ở giữa thôn, cách nhà Tây Viễn một đoạn không xa. Lúc đi trên đường, ai thấy y cũng nhiệt tình chào hỏi, Tây Vĩ định gật đầu cho có lệ rồi đi luôn, nhưng nghĩ tới về sau còn phải trường cửu sinh hoạt ở đây, liền dừng lại trả lời vài câu.

"Tây Viễn sang nhà thầy Lý đó à?" Một vị thím họ Lý mở miệng hỏi Tây Viễn.

"Vâng. Lý thẩm, người đi đâu vậy?" Tây Viễn không định nói nhiều, sợ chủ đề lại kéo lên người Vệ Thành liền lảng sang chuyện khác. Tây Viễn nhớ rõ kiếp trước từng có người nói với y là 'Lúc bạn không muốn trả lời một câu hỏi thì cách tốt nhất là đặt ngược lại một câu hỏi khác cho đối phương', vì thế từ đó đến giờ y liền sử dụng triệt để.

"A, ta nghe bảo đầu thôn có người bán đậu hũ, định mua hai khối về chuẩn bị cho năm mới." Lý Thẩm cười cười trả lời Tây Viễn. Trong thôn có ai không biết chuyện Tây Viễn bỏ năm lượng bạc mua Vệ Thành về nhà, lại mỗi ngày cơm nước thuốc men đầy đủ, có khi đã tiêu sạch tiền của Tây gia. Phỏng chừng năm mới, Tây gia đừng nói tới ăn đậu hũ, ngay cả có cơm để đút vào mồm hay không cũng khó mà nói được.

"Vậy thím mau đi đi, chẳng may hàng đậu hũ đi mất người lại không mua được." Tây Viễn vừa thấy biểu tình trên mặt Lý Thẩm liền biết trong đầu bà đang nghĩ gì. Dù sao bên trong y cũng không phải là một hài tử, bà tưởng không cần che dấu nét mặt là y không hiểu gì sao?

Tây Viễn đi thêm nửa khắc đồng hồ mới tới nhà thầy Lý. Nhà thầy Lý cũng có ba gian như nhà y, nhưng bên trên thay vì cỏ tranh lại là mái ngói đỏ rực.

Thầy Lý đi lại không tiện, ông chỉ còn một chân, bình thường đi đường phải dùng quải trượng. Trong nhà vốn là có một lão bà, nhưng từ hai năm trước đã bỏ trốn theo một người bán hàng rong trong thôn, để lại một nữ và một tử cho ông. Con trai ông tuy lớn hơn Tây Viễn năm tuổi, nhưng đầu óc bị chậm phát triển. Còn con gái kém Tây Viễn hai tuổi lại rất hiểu chuyện, hiện giờ đã bắt đầu giúp đỡ thầy Lý xử lý gia vụ trong nhà.

Tây Viễn đi vào trong viện, hô lớn một tiếng: "Lý bá bá, ta tới rồi." Sau đó liền không khách đi mở cửa đi thẳng vào phòng. Bởi gần đây Tây Viễn thường xuyên tới lấy thuốc, nên người Lý gia cũng để kệ y tự tung tự tác.

Vệ Thành sinh bệnh, tiền trong nhà cứ thế tiêu như trút nước. May mắn là nương Tây Viễn chơi với thầy Lý từ lúc nhỏ nên cũng bớt được phần nào. Ông lại là người có ăn có học nên suy nghĩ cũng thoáng hơn, lại nói, thầy Lý chính là một trong hai người duy nhất biết chữ trong thôn, người còn lại chính là lý chính.

Tây Viễn đời trước nói thế nào cũng là một nghiên cứu sinh. Đời này, từ lúc xuyên tới đã nửa năm còn chưa động đến sách vở, y đang lo không biết phải giải quyết việc này thế nào, liền trùng hợp biết được giao tình giữa nương và thầy Lý, nhân cơ hội này theo ông học chữ.

Thầy Lý là một người rất dễ chiều, hai thứ duy nhất mà ông đam mê chính là đồ nhắm và uống rượu. Bởi vậy mà mỗi lần Tây Viễn sang đây sẽ cầm theo một ít đồ mà ông thích. Thứ hôm nay y xách sang là một con gà rừng hôm qua vừa bắt được.

Tây Viễn nghe nói một năm đi học ở đây phải đóng không ít tiền. Thầy Lý tuy không thu phí như tư thục, lại nói rõ không cần phải mang gì sang biếu, nhưng Tây Viễn là thực tâm cảm kích ông, có thứ gì tốt cũng muốn chia cho ông một ít để ông có thể vui vẻ.

Huống hồ, thầy Lý vốn đã thấy hành động Tây Viễn cứu Vệ Thành là rất nhân nghĩa, sau lại còn giúp Vệ Thành chữa bệnh tới cùng, ông liền càng tán thưởng y. Ông chữa bệnh cũng chỉ thu tiền thuốc, chứ không hề lấy một đồng xem bệnh nào.

"Tiểu Viễn à, mau vào, mau vào, ngươi lại mang gì qua đó? Lần sau nhớ đừng có mang gì sang đây, nhà ngươi cũng không giàu có gì." Thầy Lý lúc này đang ngồi đọc sách trong phòng, khuê nữ nhà ông thì đang bận việc năm mới trong bếp.

"Hôm qua ta và cha vừa lên rừng bắt gà. Bắt được cả thảy ba con liền mang sang cho người một con." Tây Viễn cười cười đem gà đưa tới.

"Đứa nhỏ này, chỉ bắt được ba con còn cầm qua cho ta làm gì." Thầy Lý cũng không chối từ, thẳng thắn vươn tay tiếp nhận rồi xoay người đưa cho khuê nữ.

"Để ngài nếm thử một chút đó." Tây Viễn nói xong liền lấy một quyển 'Tam Tự Kinh' ra trả cho thầy Lý.

"Ngươi thuộc hết rồi sao?" Thầy Lý kinh ngạc hỏi.

"Ân, đã thuộc hết. Ngài dạy ta cuốn tiếp theo đi." Đời trước Tây Viễn đã từng học qua 'Tam Tự kinh', hiện giờ chỉ là cần đem văn tự đời trước và đời này đối chiếu lại một lần, nhìn xem có gì bất đồng không, sau đó nhớ kĩ những chữ không đồng dạng đó là được.

Tây Viễn phát hiện tuy y không xuyên tới bất cứ triều đại nào của Trung Quốc cổ đại, nhưng nơi này lại có vài đặc điểm khá giống với Trung Quốc thời cổ đại, tỷ như văn tự giống với chữ Hán phồn thể, tiêu chuẩn đạo đức luật pháp cũng có nhiều chỗ tương đối giống nhau.

"Đây là 'Bách gia tính', để ta dạy ngươi trước vài tờ."

Thầy Lý xem Tây Viễn quả thực là thần đồng. Chỉ cần đọc đi lại nội dung mấy lần, Tây Viễn đã có thể nhớ kỹ, chỉ là chưa biết viết mà thôi. Ông nhớ mình mất mấy năm liền mới thuộc được 'Tam Tự kinh', 'bách gia tính' và 'thiên tự văn'. Mà đạt được kết quả đó cũng là nhờ lão cha ông cả ngày cầm roi đứng bên cạnh.

Thầy Lý học chữ là để đi theo con đường y thuật gia truyền của gia đình. Trong nhà ông có vài phương thuốc cổ truyền đặc biệt, đến thầy thuốc tại trấn trên và thị trấn cũng không trị được, nhưng chỉ cần dùng thuốc cổ truyền nhà ông sẽ đạt được hiệu quả ngay tức khắc. Còn lại lúc chẩn trị một vài loại bệnh thông thường thì thầy Lý cũng không khác gì người ta.

Tây Viễn ngồi học 'bách gia tính' với thầy Lý được một lúc, liền giúp đỡ ông làm chút việc nhà. Không có biện pháp, ai bảo thầy Lý hành động bất tiện, nhi tử đầu óc lại chậm phát triển, không biết gánh vác trách nhiệm hộ cha, sáng sớm đã chạy đi chơi mất hút.

Thầy Lý vuốt cái cằm có lún phún vài sợi râu của mình, nhớ tới nhi tử đầu óc chậm phát triển không thể kế thừa y thuật gia truyền, đầu óc lại bắt đầu đau. Ông nghĩ đến đây, chợt ngẩng đầu nhìn Tây Viễn đang giúp việc đằng xa. Tiểu tử này có vẻ không tệ, đầu óc thông minh, bản chất lương thiện, lá gan lại lớn, đối xử với ông lại rất tốt, nếu không...

Tây Viễn không biết thầy Lý đã đánh chú ý lên người mình, chỉ chuyên tâm giúp ông làm việc nhà cho xong, rồi cầm 'bách gia tính' vội vàng cáo biệt. Y sợ mình ra ngoài lâu sẽ khiến Vệ Thành ở nhà không được tự nhiên, lại ngồi một chỗ mong ngóng y trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play