"Cậu Han Yoojin?"
Kim Sunghan lo lắng nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình.
Chiếc ly rơi khỏi tay của người đàn ông, của Han Yoojin, lăn cho đến khi nó va vào một cái đĩa và dừng lại. Rượu nhỏ từng giọt từ mặt bàn xuống sàn.
"Anh ổn chứ?"
Trước câu hỏi của người đối diện, Han Yoojin khẽ lắc đầu. Sau đó, cậu thở dài thườn thượt.
"Anh Kim Sunghan."
Cậu thở dài liên tiếp và ngẩng cao đầu. Với đôi mắt nửa tỉnh nửa mê và làn da ửng đỏ, bất cứ ai cũng có thể nhận ra rằng cậu ấy đã rất say rồi.
“Có vẻ cậu say rồi. Chúng ta đi thôi."
"Không, chờ đã."
Han Yoojin huơ tay từ chối.
Mặc dù đang say nhưng giọng nói rõ ràng, phát âm chuẩn xác. Kim Sunghan lộ vẻ bối rối. Người này có say thật không?
"Vẫn còn một việc mà tôi phải làm."
"Việc cậu phải làm?"
“Đúng, tôi không muốn làm điều đó nhưng… không còn lựa chọn nào khác. A, tại sao phải là việc này, điều này rất...”
Cậu ấy lầm bầm điều gì đó và sau đó xoa mặt bằng cả hai tay. Đó là biểu cảm cho thấy cậu ấy thực sự không muốn, vì vậy nó khiến bạn tự hỏi chính xác thì cậu ấy sẽ làm gì.
"Nếu cậu cho tôi biết chi tiết, tôi có thể giúp."
“Giúp… ừm, không. Cứ ngồi yên đây. Và làm ơn đừng cười. Cũng đừng xem tôi là một gã điên. Anh chỉ cần ngồi nghiêm trang như bình thường… Đúng rồi. ”
Sau đó cậu ấy lại thở một hơi dài.
Han Yoojin lấy đá trong bình ra và xoa vào má mình với khuôn mặt như thể sắp khóc. Có vẻ như cậu ấy nghĩ mình đang làm gì đó để hồi phục các giác quan của mình chăng?
“Đây thực sự không phải suy nghĩ thật của tôi, anh Kim Sunghan ạ.”
"Ừm."
“Nhưng mà, nếu không sao, anh có thể chân thành lắng nghe không? Tôi, thực sự không muốn như vậy. Nhưng tôi nghĩ tôi cần phải nhân cơ hội này nói ngay bây giờ ”.
“Cậu cứ nói đi."
Kim Sunghan vô thức ngồi thẳng lưng. Hẳn cậu ấy như vậy bởi vì đang say, nhưng nếu là trò đùa thì cậu ấy có vẻ quá bình thường.
Có lẽ nào cậu ta sắp sửa nói những điều thực sự quan trọng?
Han Yoojin mà anh theo dõi mấy ngày qua là một người đang che giấu rất nhiều bí mật. Nếu không phải vì sự thật rằng cậu ấy là anh trai của chủ hội Haeyeon, thì cậu ta chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Thay vì là một người vừa đăng ký Thức tỉnh, cậu ấy biết quá nhiều và quá điêu luyện.
Bạn không thể không lắng tai nghe cậu ta, người cho rằng có điều cậu ấy cần phải nói, trong khi đang say, lúc mọi cảnh giác bị lột bỏ.
"Anh Kim Sunghan."
"Ừ."
Môi Han Yoojin khẽ run lên. Sau một hồi do dự, cuối cùng cậu cũng tuôn ra những suy nghĩ thầm kín nhất của mình.
"Tôi yêu anh."
"……Xin lỗi?"
Kim Sunghan hỏi lại, với vẻ mặt ngu ngốc nhất mà anh từng có trong 30 năm cuộc đời kỳ quặc của mình. Một cụm từ đập vào tai anh mà không thể kết nối với não ngay lập tức. Thay vào đó là cảm giác xung quanh như đang quay mòng mòng.
Tiếp nối là những cảm xúc vỡ òa đầy màu sắc theo nhiều cách khác nhau như pháo hoa bừng nở.
Thật bối rối và kinh ngạc, thậm chí là buồn cười. Sự mong đợi đã hoàn toàn sụp đổ cùng cảm giác hụt hẫng. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được cảm giác nhẹ lòng khi nghĩ rằng ‘người đàn ông này cũng như vậy khi say’.
Nhìn chung, nó không tệ. Không, nó khá thú vị đấy chứ.
"Cậu thực sự thú nhận khi say à."
Kim Sunghan nuốt xuống tiếng cười muộn màng và nói.
“Nếu đó là điều cậu cần làm, cậu đã hoàn thành rồi. Giờ thì trở về thôi.”
"Tôi phải làm gì? Ô đúng rồi."
Han Yoojin lại xoa mặt.
"Tôi, có khi nào, đã nói yêu anh không?
Nhìn cậu ta sốt sắng hỏi lại, Kim Sunghan rốt cuộc bật ra tiếng cười. Anh hắng giọng gật đầu.
"Cậu đã làm vậy."
"Có thật không? Thật điên rồ. Không, tôi không có ý nói anh Kim Sunghan đây. Nhưng, tôi đã nói yêu anh?”
"Đúng."
"Có thật không? Vậy sao… oh, nó hiện lên rồi? Nó hiện khi nào? ”
Sau khi nói những từ anh ta không thể hiểu được, Yoojin cứng nhắc cười hahaha. Nhìn cậu ta biểu hiện như vậy, Sunghan cảm thấy déjà vu một cách kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên anh ấy uống rượu với Han Yoojin. Đây chắc chắn là lần đầu, nhưng kỳ lạ thay, nó không hề xa lạ. Có cảm giác như anh đã từng thấy bộ dạng say xỉn như vậy trước đây.
Không, anh ấy chắc chắn đã nhìn thấy nó.
Kim Sunghan bắt đầu lục lọi trí nhớ. Đó không phải là một ký ức quá cũ. Anh ấy đã nhìn thấy nó khoảng hai năm trước. Và trước đó cũng vậy, khi anh ấy còn nhỏ.
……Ông nội.
Đột nhiên nảy lên trong đầu anh ta. Kim Sunghan hít vào một hơi nhỏ.
Ông của anh.
Một người ông tiều tụy, khi ngà ngà say sẽ cười ‘hơ hơ’ trong khi nói ‘ta yêu con’ với đứa cháu mà thằng con trai nhẫn tâm của ông đã vứt bỏ.
Ký ức về đôi bàn tay nhăn nheo như khúc gỗ, xoa đầu và vỗ lưng anh, hiện về một cách rõ nét.
‘… Dù cậu ấy là người nhỏ hơn mình gần mười tuổi. Không lẽ mình cũng say rồi?
Nhìn một người vô cùng trẻ tuổi khiến anh nhớ tới người ông bảy mươi tuổi. Đến mức lẫn lộn cả hai người với nhau.
Nhưng cảm giác xa cách kỳ lạ đó nhanh chóng biến mất như thể bị xóa bỏ bằng một sức mạnh to lớn.
Chỉ để lại những tình cảm sâu sắc dành cho người ông, người đã chăm nom mình rất tuyệt vời.
Tất nhiên, không phải là Han Yoojin đã thực sự trở thành ông nội của Kim Sunghan. Họ là hai người khác nhau. Anh biết rõ điều đó.
Nhưng nó không quan trọng.
Điều quan trọng là có một người mà anh ấy có thể hết lòng tin tưởng, một người mà anh có thể thi thoảng nghĩ đến và dựa vào.
Trong thế giới mà bạn thậm chí không thể dễ dàng tin tưởng người thân ruột thịt của mình, một sự tồn tại mà cảm thấy hoàn toàn an toàn chỉ có thể là cám dỗ. Và những lý do để từ chối sự cám dỗ đó đã bị loại bỏ.
Kim Sunghan mỉm cười.
"Cậu có vẻ rất say."
Anh nói, đứng thẳng dậy. Han Yoojin ngơ ngác ngước nhìn Kim Sunghan đang tiến về phía mình.
“…Tôi xin lỗi nhưng... tôi phải nói rằng tôi yêu anh.”
"Cậu đã nói rồi."
“A… vậy ra tôi đã nói rồi. Tôi nói rồi? Chết tiệt, không phải vậy… ”
Kim Sunghan nắm lấy cánh tay của tên say xỉn liên tục nói những câu vô nghĩa và đỡ cậu ấy dậy.
Một cách đáng ngạc nhiên, Han Yoojin bước đi như thể hoàn toàn ổn, không hề chao đảo. Đến mức nếu không nhờ sự cằn nhằn về tình yêu và ánh mắt đờ đẫn của cậu ấy, bạn thực sự sẽ không thể biết cậu ấy đang say.
"Xin lỗi. Tôi như vậy không phải vì tôi muốn thế đâu.”
"Không sao."
“Vì anh đã nói không sao, tôi sẽ nói chỉ một điều nữa thôi.”
Sau khi nói ‘chỉ một điều nữa thôi’, anh nhìn lên người đàn ông đang thành tâm dìu mình.
“Tôi yêu anh”
Anh ấy định sẽ cười cho qua chuyện. Nhưng Kim Sunghan chợt nhớ ra điều gì đó.
Không giống như khi anh còn trẻ, anh, người lớn lên trở thành một người cứng nhắc cả trong lẫn ngoài, đã luôn bỏ lỡ cơ hội đáp trả người ông say xỉn của mình.
"…Tôi cũng vậy."
Vì vậy, anh đã bật ra những từ mà anh đã không còn nói kể từ thuở thiếu thời.
"Tôi cũng yêu."
Ông nội.
… Đầu tôi như bị tách ra. Giống như có một tên điên rồ nào đó đưa tay qua khe nứt và đâm vào não tôi một cách điên cuồng.
Đầu tôi đau đến mức nghĩ đến những điều vô lý đó.
Đầu của tôi. Điên rồi. Đây chính xác là những gì đã xảy ra trước khi tôi chìm vào giấc ng… ủ… Chết tiệt.
“Hừ, cái đồ ngu ngốc này, auuu… a… đầu tôi ……”
Tôi định hét lên và đứng dậy thì tôi dừng lại và vùi mặt vào gối một lần nữa. Tôi-tôi cảm thấy mình sắp chết đến nơi……
‘Vậy ra ... mình đã tắt kỹ năng.’
Điều này thật điên rồ. Tại sao một kỹ năng bị động lại tắt? Ừ thì, ngay từ đầu, hệ thống cũng không kiểu ‘đây là một kỹ năng bị động ~’. Mọi người chỉ cho rằng nó bị động thôi.
Nhưng, nghĩ đến việc nó sẽ tắt. Ôii, ít nhất tôi cũng nên bật nó lên trước đã.
Bật Kháng độc.
……Kì vậy. Không có phản ứng.
‘Tại sao nó không hoạt động? Bật Kỹ năng Kháng Độc. Mày có nghe không đấy hệ thống?’
Cửa sổ tin nhắn vẫn không bật lên. Cái gì, nó không phải đã tắt vĩnh viễn chứ. Vậy thì tôi thực sự đã làm điều ngu ngốc nhất trên thế giới.
‘Tao đã nói là bật kỹ năng Kháng Độc, BẬT kỹ năng Kháng Độc!"
Bật đi ch-
[Kỹ năng Kháng Độc (L) đã được kích hoạt.]
Cửa sổ tin nhắn hiện lên và cùng lúc đó, cơn đau đầu biến mất như thể có ma thuật. Cơ thể tôi vốn cảm giác như có vài cục thép đặt trên đó giờ đã nhẹ đi. Wow, hiệu ứng kỹ năng thật tuyệt. Nó thậm chí còn chữa cơn buồn nôn trong người tôi. Cấp độ huyền thoại có khác.
‘Nhưng điều này nghĩa là, mình phải nói hai lần để bật một kỹ năng bị động?’
Nó là cơ chế bảo vệ? Dù là kiểm tra thì tôi chắc chắn không thể tắt Kháng Độc… chuyển sang tắt Kháng Sợ hãi vậy.
‘Tắt Kỹ năng Kháng Sợ hãi, tắt kỹ năng Kháng Sợ hãi.’
[Kỹ năng Kháng Sợ hãi (L) đã bị hủy bỏ.]
Ồ, nó tắt rồi. Tại sao hệ thống không cho người khác biết loại nội dung này? Dù sao, bất cứ ai đã tạo ra nó đều xấu tính. Ít nhất từ giờ cũng nên đính kèm một tờ hướng dẫn sử dụng đi chứ.
‘Nhưng hôm qua ... mình đã không nói gì thái quá khi say, đúng không?’
Giờ đầu óc tỉnh táo, tôi chợt thấy lo lắng.
Trước tiên thì, mình đang trong phòng ngủ ở ký túc xá Bang hội. Và quần áo của mình… là đồ ngủ. Ai đã thay cho mình? Có khi nào mình đã nôn lên chúng không?
Tôi chộp lấy điện thoại di động để trên bàn cạnh giường. Một ngày đã trôi qua, và giờ đã quá 10 giờ sáng.
Tôi không thể nào đã bất tỉnh được.
Vừa cầu trời, tôi vừa mở Cửa sổ trạng thái của mình để kiểm tra kỹ năng Đứa trẻ Nghịch ngợm của tôi.
[Đứa trẻ nghịch ngợm của tôi (L) - Tỷ lệ tăng trưởng của đối tượng bị ảnh hưởng sau khi nghe từ khóa + 100%
Thời gian hồi: 3 ngày
Mục tiêu đã bị ảnh hưởng có thể áp dụng mà không cần từ khóa
Không được phép sử dụng chồng chéo cho cùng một mục tiêu
Thời gian sử dụng lại cho cùng một đối tượng: 30 ngày
Từ khóa: I love you
※ Không thể áp dụng khi mục tiêu nhận thức được tác dụng của từ khóa
Ảnh hưởng đến các chỉ tiêu đã hoàn thành (4)
Han Yoohyun (S), Yoo Myeongwoo (F), Bak Yerim (S), Kim Sunghan (A)]
…… Hahaha, điên rồi.
Có Kim Sunghan. Tại sao anh ta lại ở đây? Phải lỗi hệ thống không? Hãy nói rằng đây là lỗi hệ thống đi.
‘…… Cơ mà, điều này có nghĩa là mình đã không nói gì về kỹ năng.’
Nếu tôi nói tất cả trong lúc say, kỹ năng này sẽ không thể áp dụng cho Kim Sunghan. … Nó sẽ không hiển thị điều như không thể áp dụng hồi tô, nhỉ? Cầu trời khấn phật rằng tôi đã không nói gì nhảm nhí, làm ơn.
Tôi đứng lên, ngồi xuống rồi lại bật điện thoại.
‘Mình nên kiểm tra…’
Tôi không muốn gọi. Tôi đã nói rằng tôi có xu hướng thú nhận khi tôi say, nhưng liệu tôi có thực sự nói ‘Tôi yêu... anh’ khi tôi say không?
…Mình chỉ bình tĩnh nói điều đó một lần, đúng không? Mình không nói những điều vô ích đâu nhỉ?
Tôi nuốt khan vài lần, trước khi dứt khoát bấm nút gọi. Không sao đâu. Không có gì xảy ra. Sẽ ổn m…
[Vâng, đây là Kim Sunghan.]
“X-xin chào. Anh Sunghan.”
Giọng tôi yếu ớt, mờ nhạt run lên. Nó sẽ không run tới mức này ngay cả khi tôi gọi điện cho mối tình đầu sau mười năm.
“Chỉ là, có khi nào, ngày hôm qua… tôi đã lặng lẽ trở về nhà…?”
Làm ơn nói rằng tôi đã làm điều đó đi.
Qua điện thoại di động, tôi nghe tiếng cười khẽ. Mẹ kiếp. Điều đó thật đáng ngại.
[Mặc dù say nhưng cậu vẫn ổn.]
"V-vậy à?"
Chà, vậy là an tâm rồ…
[Ngoài việc đã nói yêu tôi khoảng ba mươi lần.]
… Ba mươi cách để tự sát thoáng qua trong đầu tôi.
Điên rồi, tôi đã làm gì thế này? Tôi không thể trở lại quá khứ một lần nữa sao? Chúa ơi, làm ơn. Nếu người có thể bắn bay tên ngu say xỉn bằng một khẩu shotgun, con chẳng còn mong muốn gì hơn nữa.
“Tôi hẳn đã làm anh cảm thấy rất… cực kỳ…không thoải mái……”
Tôi nói, giọng như thể tự bật ra khỏi miệng. Tôi phát điên rồi. Han Yoojin, tên khốn này. Lặp lại một điều chỉ cần nói một lần, ba mươi lần…… Chết tiệt.
Gáy tôi nóng lên. Chết vì xấu hổ mất thôi. Tôi cảm thấy như mình đã chết được nửa chừng.
“Tôi thực sự xin lỗi… Tôi thực sự, thực sự không tỉnh táo. Hẳn là rất khó chịu, anh thành tâm xin lỗi.”
[Không sao cả. Điều đó không khó chịu chút nào.]
……Xin lỗi?
Ngay lập tức tôi cứng đờ. Đ-đợi đã? Điều đó không khó chịu, ý anh là gì? Nếu là tôi, tôi sẽ kiểu ‘thằng điên này, nếu mày say, hãy say một cách tử tế’ và đá tên đó đi. Nhưng không khó chịu chút nào?
…… Có lẽ nào đó là sở thích?
Lưng tôi dựng thẳng lên. Thà anh nổi điên với tôi. Tại sao lại ổn? Làm ơn giận tôi đi. Tôi muốn nghe anh nói ‘tên khốn điên rồ’.
“Đ-điều đó… Tuy nhiên, ở chỗ đó… anh hẳn đã thấy tệ……”
Kim Sunghan bật cười. Đừng cười, tôi nổi da gà rồi.
[Nếu đó là một người khác, việc ấy có thể gây khó chịu và không ổn lắm. Nhưng.]
Nhưng, nhưng… nhưng gì.
Tôi kiên quyết kìm nén ý muốn quẳng điện thoại đi và chờ những lời tiếp sau đấy.
[Hưm, cậu có thể nghĩ điều này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng.]
… Tôi có nên ném nó bây giờ? C-cái gì nghe có vẻ kỳ lạ… là gì.
[Vì lý do nào đó, khi nhìn cậu Han Yoojin, tôi lại nghĩ đến người ông đã khuất của mình.]
……Xin lỗi? C-cái gì? Ông nội? Ông nội?!